Ngôi Sao Rực Rỡ

Chương 59: Chương 59




Thời gian bình tĩnh trôi qua.
Đến kỳ thi cuối học kỳ 1 của lớp 12 Từ Vãn Tinh chính thức tiến vào 10 người đứng đầu lớp.
Đám Xuân Minh cũng không rời xa cô mà mỗi cuối tuần đều xuất hiện.

Không có áp lực thi đại học nên bọn họ nhẹ nhàng hơn bạn cùng trang lứa nhiều.

(Truyện do runghophach.com làm) Thừa dịp cuối tuần bọn họ sẽ tới hẻm Thanh Hoa tìm Từ Vãn Tinh, mỗi người mang một món đồ ăn vặt, ngồi xổm trên sân thượng trống vắng sau đó chọc cười vui vẻ như ngày xưa.
Xuân Minh học làm y tá, tương lai sẽ làm ở bệnh viện.

Cậu ta chìa lỗ kim trên cánh tay cho mọi người xem, “Đây là luyện tập cùng bạn học và bị cộng sự châm.

Tôi nghi tên kia cận 600 độ còn không đeo kính đều là để trả thù riêng.”
Mập Mạp vỗ vai cậu ta, “Kiên nhẫn một chút, dù sao tôi cũng không tìm được ai thích hợp với nghề này hơn cậu, đúng là quá hợp.”
Xuân Minh thong thả ung dung phất tay tên kia ra, “Nói ít thôi.”
Mập Mạp thì học nấu nướng, tương lai sẽ thành đầu bếp.
Từ Vãn Tinh nói: “Thực tốt, xem ra thể trọng của cậu còn phát triển nữa ấy chứ.”
Mập Mạp cực kỳ hớn hở, “Sau này có làm tiệc thì nhớ mời tôi đến làm nhé!”
“Đương nhiên, phù sa không thể chảy ruộng ngoài được.”
Đại Lưu thì học máy tính, tuy đến control và insert cậu ta còn không phân biệt rõ nhưng trong lòng cậu ta luôn ôm hy vọng tương lai thành kỹ sư IT.
Mập Mạp: “Nói tới tinh thần lạc quan của cậu ta thì đến tôi còn phải phục.”
Sau đó đề tài sẽ chuyển đến trên người Kiều Dã.
“Gần đây cậu và học bá làm sao rồi?”
“Cái gì làm sao, mọi người đều đang nỗ lực học tập thôi.” Từ Vãn Tinh giả ngu.
“Đã chọn trường đại học chưa? Đừng nói bọn tôi không nhắc nhở cậu nhé, phải phòng ngừa chu đáo.”
“Đúng đó, nếu không tương lai không học chung trường thì đám con gái hoa hòe khác sẽ nhào tới, học bá sẽ chạy đi không nắm được đâu.”
……
Trên lầu 2 cả đám cười nói nháo nhào, Từ Vãn Tinh ngửa đầu nhìn bầu trời và cảm thấy thật tốt, không ai rời đi cả, bọn họ vẫn ở bên nhau.
Nhưng cuộc đời cũng không như ý, chỉ được tám chín phần mười.
18 năm trước Từ Vãn Tinh không có quá nhiều ấn tượng với câu này, ngày trôi qua tuy thanh bần nhưng hạnh phúc.

Thi thoảng cô sẽ có những nỗi buồn nho nhỏ, nhưng đại để vẫn bình thản.

Mãi tới lúc còn cách ngày thi đại học chừng 153 ngày thì cô mới hiểu cái gì là trời không chiều lòng người.
Từ sau tết Âm Lịch, hơn nửa năm nay Từ Nghĩa Sinh tựa hồ không còn liều mạng như trước.

Trước đây 365 ngày như một, mặc gió mưa ông đều tới chợ đêm buôn bán, hiện giờ ông còn biết làm nghỉ kết hợp.
Ngẫu nhiên ông sẽ cho bản thân nghỉ một ngày mà không bày quán ——

“Ba tới chỗ dì Trương ngồi một lát.”
“Hả, không phải ba không đánh bài sao?”
“Ba đi uống chén trà, nhìn người ta đánh không được à?”
Từ Vãn Tinh bừng tỉnh sau đó lé mắt nhìn ông, “Xem mạt chược là giả mà xem người mới là thật đúng không?”
Từ Nghĩa Sinh luôn giơ tay giả vờ muốn đánh cô nhưng cũng chỉ hù dọa.

Không biết có phải vì ngượng hay không mà sau đó ông vội vọt đi, rất gấp gáp.
Gió tháng ba mang theo ấm áp thổi mùa xuân tới hẻm Thanh Hoa.
Lúc này Từ Vãn Tinh đã làm xong một bộ đề thi, cô nhìn thời gian thấy đã là 7 giờ tối.

Lão từ đi quán trà Thịnh Vượng từ buổi chiều mà giờ vẫn chưa về.
“Đàn ông trung niên đều nhiệt tình như thế sao? Cơm cũng không ăn mà chỉ yêu đương đã no……”
Cô đọc sách cả buổi, mắt cũng đã hoa lên thế là cô xoa xoa mắt tính đi ra ngoài cửa đi dạo.

Vừa lúc cô thiếu ít văn phòng phẩm nên dứt khoát xách xe tới cửa hàng mua đồ bổ sung.
Cửa hàng văn phòng phẩm cách chợ đêm cũng không xa, cô hưng phấn nghĩ thuận đường đi bắt quả tang.

Như thế cô sẽ có thể giáo giục lão Từ, yêu đương cũng được nhưng bụng phải ăn no.
Trước đây đều là lão Từ giáo dục tư tưởng cho cô, hôm nay tới phiên cô xoay người rồi.
Nhưng ai biết tới quán trà cô lại chẳng thấy bóng dáng Từ Nghĩa Sinh đâu.
“Chú Lý, ba cháu đâu?” Cô cầm hộp ruột bút trong tay rồi nhìn khắp nơi sau đó đi tới quầy hỏi ông bạn già.
“Ba cháu?” Chú Lý kỳ quái nói, “Ông ấy không tới đây.”
Từ Vãn Tinh cũng sửng sốt, “Không tới ư? Buổi chiều ông ấy không tới quán trà sao?”
“Không có.”
“Vậy dì Trương đâu?”
“Hôm nay chị ấy có việc nhà nên không tới cửa hàng.”
“Thế chú có biết dì ấy đi đâu không?”
“Nói là bạn bị bệnh nên tới bệnh viện.”
Từ Vãn Tinh sửng sốt nghĩ chẳng lẽ lão Từ cùng dì Trương tới bệnh viện thăm bạn bè? Nhưng cô hiểu hai người này, bọn họ không phải người như thế, ngày thường có người nói đùa cả hai đều vì cố kỵ mà bác bỏ, sao hôm nay có thể đi với nhau được?
Ban đêm, Từ Nghĩa Sinh về nhà.
Từ Vãn Tinh ngồi trên sô pha thấy ông mở cửa thì quay đầu gọi, “Ba?”
Từ Nghĩa Sinh ngẩn người, “Mấy giờ rồi còn chưa ngủ?”
“Ba cũng biết muộn rồi cơ đấy.

Mấy giờ rồi mà bây giờ ba mới về.” Từ Vãn Tinh đứng dậy, “Ba ăn cơm chưa? Nồi cơm còn có canh xương sườn, vẫn nóng đó.”
“Ba đã ăn, con mau đi ngủ đi, mai còn phải đi học nữa.”
Từ Vãn Tinh đến nhà vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra cô lơ đãng hỏi: “Ba vẫn ở quán trà tới tận bây giờ ư?”
“Đúng vậy, việc làm ăn tốt nên dì Trương lo liệu không xuể, ba cũng thuận tay giúp một chút.”

Từ Vãn Tinh yên lặng nhìn ông và không nói gì, cuối cùng cô dời tầm mắt nói, “Con đi ngủ đây.”
Cô nằm trong phòng không lên tiếng, chờ đến khi bên ngoài truyền đến tiếng rửa mặt rồi đóng cửa cô mới trộm đứng dậy.
Bên ngoài đã là một mảnh tối đen, cô sờ soạng đi tới, tháo áo khoác trên giá xuống và sờ soạng túi áo.
Đầu tiên cô sờ thấy ví của Từ Nghĩa Sinh, mấy năm trước vào sinh nhật ông cô đã mua cho ông cái ví này.

Qua nhiều năm vật liệu rẻ tiền của chiếc ví đã loang lổ nhưng ông vẫn dùng.
Sau đó đầu ngón tay cô chạm vào một chồng giấy hơi mỏng.

Cô vội lấy ra mở và dùng đèn di động soi thì đọc được thủ tục nhập viện và các giấy tờ chẩn đoán.
Bệnh viện Nhân Dân số 1 Thành Đô.
Người khám bệnh: Từ Nghĩa Sinh.
Chẩn đoán: Ung thư kết tràng giai đoạn giữa, có dấu hiệu hạch bạch huyết di căn.
Bóng tối là yểm hộ tốt nhất, có thể che giấu sóng gió cảm xúc mãnh liệt.
Từ Vãn Tinh nắm chặt tờ giấy kia, cả người run rẩy.

Một lát sau cô tắt đèn di động, thong thả ngồi xổm xuống túm chặt tờ giấy nhỏ, vùi đầu vào hai gối lặng lẽ khóc.
Từ khi lên lớp 12 tới nay La Học Minh thường nói đi nói lại: Không được để ý tới chuyện khác bên ngoài, một lòng đều tập trung đọc sách thánh hiền.

Trong lúc bất giác cô cũng nghe theo.
Động lực của cô chưa bao giờ tràn đầy như thế, tương lai cũng chưa bao giờ sáng ngời đến thế.

Cô luôn cảm thấy chỉ cần nỗ lực thêm một chút là ngày mai lấp lánh sẽ tới.
Cũng bởi vậy cô xem nhẹ rất nhiều việc nhỏ không đáng kể.

Nhưng sau khi phát hiện ra tấm giấy chẩn đoán kia thì từng chi tiết ào ạt thổi tới, toàn bộ chen chúc trong đầu cô: Từ Nghĩa Sinh gầy đi nhiều, không có khẩu vị, sắc mặt cũng thường xuyên trắng bệch.

Ngẫu nhiên bị cô hỏi thì ông chỉ nói là do công việc bận quá, không ngủ đủ.

Sau đó ông không còn liều mạng nữa, Tam Lang cũng có lúc dừng bước, ngẫu nhiên nghỉ ngơi một chút không bày quán nữa nên cô cũng yên lòng không nghĩ nhiều.
Cuối cùng Từ Vãn Tinh thả tờ giấy vào túi áo khoác của ông rồi quay về phòng thức trắng đêm.
Ngày hôm sau cô tới quán trà Thịnh Vượng tìm được dì Trương đang tính sổ sách.
“Ôi, cơn gió nào thổi cái người bận rộn này tới đây vậy?” Dì Trương mỉm cười lé mắt nhìn cô, “Từ khi lên lớp 12 nếu không có việc thì cháu sẽ không thèm tới chỗ này đâu.”
Từ Vãn Tinh không cười mà chỉ yên lặng nhìn bà, đến độ bà phải thu lại ý cười.
“Dì Trương, bệnh của ba cháu rốt cuộc là thế nào?”
Tay dì Trương run lên, tính toán trên cuốn sổ con cũng rối loạn.


Bà há miệng nhìn Từ Vãn Tinh nửa ngày mới gian nan nói: “Cháu biết rồi à?”
“Phát hiện được từ lúc nào thế?”
“Nửa năm trước.”
“Sao lại phát hiện ra?”
“Ông ấy cứ đau bụng, dì khuyên bao lâu ông ấy đều không chịu đi khám.

Cuối cùng ông ấy bị xuất huyết, cố chống đỡ tự đi bệnh viện.

Bác sĩ muốn người nhà tới ông ấy không chịu để cháu biết nên mới bất đắc dĩ gọi dì qua.”
“Bác sĩ nói như thế nào?”
“Nói là ung thư kết tràng giai đoạn giữa, có dấu vết ung thư di căn, hiện tại phải điều trị bằng hóa chất ——”
“Thời gian còn lại ——” Từ Vãn Tinh siết chặt tay, cổ khô khốc, “Bác sĩ có nói không?”
Dì Trương trầm mặc nhìn cô cuối cùng nghiêng mặt nói: “…… 5 năm.”
Đêm đó, Từ Nghĩa Sinh vẫn bày quán theo lẽ thường.

Từ Vãn Tinh làm xong bài tập thì đạp xe tới chợ đêm không nói hai lời giúp ông mang bát, dọn mâm.
Từ Nghĩa Sinh nóng nảy, “Đã lớp 12 rồi còn lãng phí thời gian làm những cái này, con muốn ba tức chết à?”
“Sớm làm xong thì ba có thể về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ba có gì mà nghỉ ngơi? Năm giờ chiều mới bày quán, làm sao mà về sớm thế được, có còn muốn kiếm tiền không?”
“Tiền không quan trọng bằng thân thể.” Cô ương bướng nói.
“Không có tiền thì dù có bệnh cũng không trị được.” Từ Nghĩa Sinh vung tay lên, “Tâm tư của con nên tập trung vào việc học ấy, những cái khác con đừng nhọc lòng.”
Từ Vãn Tinh đưa lưng về phía ông, trong tay là một bát sủi cảo nóng hổi.

Cô nháy mắt, nước mắt rơi xuống, tay suýt nữa thì không cầm được bát.
Ông nói đúng.

Không có tiền thì có bị bệnh cũng không có tiền chữa.
Buổi chiều rời khỏi quán trà cô chạy tới bệnh viện gặp bác sĩ chủ trị của Từ Nghĩa Sinh.

Bác sĩ Chu là một người đàn ông trung niên, ôn hòa lễ độ, sau khi biết cô là con gái của bệnh nhân thì giật mình.
“Lúc trước bảo thông báo với người nhà thì ông ấy bảo chỉ có bạn, không có người thân.”
Từ Vãn Tinh trầm mặc một lát mới nói, “Ba cháu không muốn cháu lo lắng nên mới giấu.”
Cô hỏi bác sĩ bệnh tình của Từ Nghĩa Sinh và tiếp theo nên điều trị thế nào.

Bác sĩ Chu mở sổ khám bệnh rồi mở máy tính chỉ phác đồ điều trị bằng hóa chất cho cô xem.
“Đây là mấy chỗ bị di căn, cũng may còn chưa quá rộng, trước mắt có thể dựa vào điều trị hóa chất để tạm thời ức chế.”
“Chỗ này là chỗ khởi đầu, có u ác tính.

Nửa năm trước đã cắt bỏ nhưng tháng trước chụp CT lại thấy có, kết tràng lại mọc ra u mới.

Trước mắt xem ra còn rất nhỏ nhưng loại u này phát triển rất nhanh, tiếp theo phải quan sát.”
Bác sĩ Chu nghiêng đầu quan sát cô và nghiêm túc nói: “Ngoài ra hiện tại tình huống tương đối khó giải quyết đó là cha cháu không quá phối hợp với bệnh viện.


Trị bệnh bằng hoá chất đợt một đã sắp kết thúc nhưng ông ấy không chịu tiếp tục đợt 2.”
Từ Vãn Tinh không nói chuyện.
“Lúc trước bác đã đề cử mấy liệu pháp sinh vật, trước mắt thì đây là biện pháp trị liệu ung thư kết tràng tiên tiến nhất trên thế giới.

Hiệu suất ức chế khối u lên tới 65% nhưng ông ấy không chịu làm, bởi vì tiền quá nhiều.

Cái này bác cũng hiểu nên bác nghĩ không dùng phương pháp kia cũng được, nhưng trị bệnh bằng hóa chất vẫn phải làm, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.”
……
Từ Vãn Tinh ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi: “Phương pháp trị liệu sinh vật đại khái cần bao nhiêu tiền?”
“Đợt trị liệu đầu tiên cần 3 tháng, lấy tình huống của ông ấy hiện tại thì mỗi tháng đại khái mất chừng 2 đến 3 vạn.”
Sau một hồi trầm mặc thật lâu Từ Vãn Tinh mới gật đầu, “Cảm ơn bác sĩ.”
Khi còn nhỏ cô nhớ có đứa trong ngõ khoe nó có bộ bút nước 72 màu.

Từ Vãn Tinh cũng yêu thích vẽ tranh nên trông mong đi lên hỏi mượn.

Ai biết đứa nhỏ kia lại kiêu căng mà lắc đầu nói: “Ba tao mua hàng nhập khẩu, cực kỳ đắt, không cho mày mượn.”
Cô chán nản trở về nhà thì lại thấy Từ Nghĩa Sinh đã chứng kiến toàn bộ.

Đêm đó ông đi siêu thị mua một hộp bút nước 72 màu, là hàng nội địa sau đó về nhà nhét vào tay cô.
“Ba con tuy không có tiền đồ nên không mua nổi hàng nhập khẩu nhưng vẫn có thể mua được hàng trong nước.

Đây, con cầm đi, không cần mượn của đứa nào hết.”
Ngoài bút màu nước cô còn có được rất nhiều thứ khác, xe đạp, văn phòng phẩm và váy xinh đẹp.

Dù những thứ đó có chút xa xỉ với nhà họ Từ, và tiếp theo đó cha con họ sẽ phải thắt lưng buộc bụng mà sống.

Nhưng với Từ Nghĩa Sinh mà nói thì con gái đi theo ông đã đủ khổ, ông vất vả một chút nhưng đám bạn cùng lứa có gì thì Từ Vãn Tinh cũng không thể thiếu.
Ông luôn dốc hết sức mang hết thảy những gì ông có thể cho đều đưa cho cô.

Dù cô muốn ánh sao trên trời ông cũng đắp thang leo lên hái.
Đêm hôm đó Từ Vãn Tinh ngồi trên mặt đất ở lầu 2 mà ngây người, gió xuân lạnh lẽo thổi qua lau khô nước mắt của cô.
Cuộc đời luôn có nhiều lựa chọn phải đưa ra, chọn cái này thì sẽ phải bất đắc dĩ mà bỏ xuống cái khác.

Đương nhiên cô cũng hy vọng có được một tương lai sáng lấp lánh, nhưng nếu tương lai ấy không có Từ Nghĩa Sinh thì có còn là tương lai nữa đâu.
Đã không có Từ Nghĩa Sinh thì cũng không có Từ Vãn Tinh.
Cô lau nước mắt giống như mãi không cạn, ôm chặt A Hoa nhảy xuống từ mái hiên và vùi đầu vào bộ lông xù của nó mà lẩm bẩm: “Không đi học đại học C, sau này ở lại hẻm Thanh Hoa, ở lại Thành Đô cùng lão Từ và mày nhé, được không?”
Tương lai có vô số khả năng, nhưng ba ba chỉ có một.
Cô vừa cười vừa khóc, vì bản thân mà cổ vũ: “Không sao, lạc quan lên Từ Vãn Tinh.

Tiền sẽ có, bệnh sẽ tốt, ngày mai vẫn sẽ huy hoàng.”
Nhưng lòng cô biết rõ tương lai mà cô và Kiều Dã đã cùng ước định sẽ không còn chung một lối.
Chuyện này cô không thể nói với Kiều Dã, sắp thi đại học rồi, cậu tuyệt đối không thể bị ảnh hưởng được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.