Ngôi Sao Rực Rỡ

Chương 64: Chương 64




Nếu đổi lại lúc còn là học sinh thì một thiếu nữ nóng nảy như Từ Vãn Tinh nhất định sẽ không thỏa hiệp.
Lúc này lời hay rồi lời xấu cô đều đã nói hết, kiên nhẫn suốt đời được dùng để đổi một cái phòng nhưng kết quả đối phương sống chết cắn chặt không cho.

Không cho thì thôi, nếu không phải vị Đường tổng kia có chấp niệm với món cá gì đó thì ai thèm phí lời thế làm gì?
Kết quả chỉ trong nháy mắt đối phương lại đuổi theo ra ngoài.

Chỉ trong một lát mà thái độ đã quay ngoắt, tự động dâng phòng lên.
Nhưng rốt cuộc cô cũng không còn là Từ Vãn Tinh năm dó nữa, cô cũng hiểu một khi được việc thì phải thu lại thái độ.
Lúc đi theo cô nàng quản lý kia vào, Hà Thừa Tự kéo kéo ống tay áo cô nói thầm: “Đúng là tức giận uổng công.

Sớm biết thế này thì lúc nãy chúng ta đâu cần nài nỉ lâu như thế?”
“Được rồi, tốt xấu cũng không phụ dặn dò của Cố tiên sinh.

Sau này cậu làm việc phải cẩn thận vào.”
“Biết rồi, may mà có chị ở đây.” Hà Thừa Tự cảm kích xong rồi lại nhớ tới phong ba mới trải qua,
“Lại nói đến cái tên không nhường phòng cho chúng ta, đúng là không thấu tình đạt lý.

Rõ ràng em thấy ông chú kia đã đồng ý, mọi người cũng không có ý kiến thế mà anh ta lại xông ra lấy cái gì mà lời hứa tinh thần để gây áp lực cho người khác.

Đùa cái gì vậy, ăn một bữa cơm cũng nói cái gì mà một lời nói một gói vàng, đọc sách tới choáng váng rồi hả? Cổ hủ quá vậy!”
Từ Vãn Tinh trầm mặc một lát, trong lòng có chút chột dạ.
Cô nhìn nhìn anh chàng trẻ tuổi bên cạnh, đúng là tên nhóc mới ra ngoài xã hội không lâu, làm việc khó tránh khỏi thiếu chút linh hoạt, nghĩ sao nói vậy.

Nhưng góc cạnh chưa chắc không tốt, nếu đều mài mòn thì cũng chẳng khác gì những người xung quanh.
Không giống cô……
Một đường xuyên qua bụi trúc trở lại đại sảnh, nữ quản lý kia dẫn bọn họ tới một gian phòng gọi là “Phong cảnh núi non mùa xuân tươi đẹp”.
Mà trùng hợp là cửa phòng đối diện cũng đang mở rộng, liếc một cái đã thấy những người ngồi trong đó.

Hà Thừa Tự nhíu mày dùng khuỷu tay huých Từ Vãn Tinh, “Chị Tinh nhìn xem.”
Từ Vãn Tinh quay đầu nhìn lại, biểu tình cứng đờ sau đó ngẩng đầu nhìn hai tên phòng.
Vì sao không ai nói với cô cái phòng “Phong cảnh núi non mùa xuân tươi đẹp” này đối diện với “Nước chảy mây trôi” vậy?
Cô cố gắng duy trì trấn định rồi thu lại tầm mắt và quay đầu vào phòng mình ngồi ở vị trí gần góc trên chỗ hàng đầu nói, “Cậu gọi điện cho trợ lý Địch nói cô ấy báo với Cố tiên sinh là bên này đã xong sau đó nói vị trí phòng cho cô ấy.”
Hai phòng đều mở cửa, hẳn là đang đợi người, cuộc đối thoại ở phòng bên cũng loáng thoáng truyền tới.
“Viện trưởng Trương nói chừng 10 phút nữa là tới rồi, tôi đã báo tên phòng cho ông ấy.”
“Đừng, vẫn nên để em và Kiều Dã tự mình đi đón thì hơn.”
“Đón làm gì? Đến tôi còn tự mình đi vào sao ông ta lại có mặt mũi lớn đến mức hai người phải đi đón chứ?”

“Thầy đừng nói thế giáo sư Hồ.

(Truyện này của runghophach.com) Vừa rồi thầy có tự mình vào đâu, không phải chúng em vây quanh thầy đi vào à?”
Giáo sư Hồ bị chọc cười ha ha, “Đúng là thằng nhóc ba hoa.”
Một lát sau, có người từ phòng đối diện đi ra, vừa lúc đối mặt với Hà Thừa Tự đang đứng ở cửa phòng gọi người phục vụ bưng trà.
Hà Thừa Tự vừa thấy đã nhận ra cái tên khốn vừa nãy lôi cái gì mà lời hứa tinh thần ra.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Cậu chàng trợn trắng mắt rồi quay đầu lại nói với Từ Vãn Tinh nói: “Chị Tinh, phòng này của chúng ta không tốt.”
Từ Vãn Tinh buồn bực mà ngẩng đầu hỏi, “Làm sao vậy?”
“Cùng tên tính toán chi li, bụng dạ hẹp hòi nào đó cách quá gần, ảnh hưởng khẩu vị, ăn cơm đều không thấy ngon.”
“……”
Trên hành lang đúng là Tống Từ và Kiều Dã đang chuẩn bị ra cửa tiếp đón đồng nghiệp.
Tống Từ nghe thế thì cười lạnh một tiếng sau đó dừng bước, con mắt hình viên đạn trực tiếp chọc trên mặt đối phương, “Có chuyện thì nói thẳng là được, nói xiên nói xẹo thì tính là cái gì? Cậu chê chúng tôi bụng dạ hẹp hòi còn chúng ta chê cậu người đầy hơi tiền kìa.”
“Nói cái gì?” Hà Thừa Tự cũng cáu, “Bản thân nghèo kiết hủ lậu còn không biết xấu hổ nói người khác đầy hơi tiền.”
“Người đầy hơi tiền còn tốt, chỉ sợ tiền không có mấy đồng, chẳng qua chỉ là chó cậy thế chủ.”
Tống Từ là kẻ không sợ trời không sợ đất, từ nhỏ lớn lên trong khu nhà của giảng viên, xuôi gió xuôi nước, đúng là bá vương trong đám trẻ con, trong mắt thầy cô cũng là quả pháo nhỏ tung tăng có thể diện.

Những năm gần đây chuyện khác người cậu ta không làm gì nhưng mồm mép thì vẫn riêng một ngọn cờ.
Hà Thừa Tự không phải đối thủ của cậu ta, hai người nhiều vài lời là bên này lập tức rơi vào thế hạ phong.
Từ Vãn Tinh đỡ trán, vội vàng đi tới cửa, một tay kéo Hà Thừa Tự vào nói, “Được rồi, đừng ở chỗ này cãi cọ nữa, phòng chúng ta cũng có, đóng cửa lại là xong.”
Kiều Dã gây khó dễ cho cô, cái này cô hiểu, không cần thiết phải kết thù với người râu ria.

Cô chỉ khách khí kéo tiểu Hà ra phía sau rồi nói với Tống Từ: “Ngượng ngùng, chuyện vừa rồi là chúng tôi đường đột, hy vọng anh không để trong lòng, ăn ngon uống tốt.”
Tuy lời nói khách khí nhưng biểu tình của cô đúng là không có chút thành ý nào.

Lời còn chưa dứt cô đã muốn đóng cửa lại.
Tống Từ chỉ cảm thấy hoa mắt, ai biết người phía sau lại vươn tay lập tức ngăn cái cửa đang đóng lại.
Kiều Dã nhàn nhạt hỏi: “Không nhường phòng cho cậu nên tức hả?”
Người bên trong cánh cửa ngây ra, sau đó ngước mắt nhìn anh cười nói: “Sao có thể chứ, vốn dĩ là chúng tôi đường đột, đề ra yêu cầu vô lý, bị cự tuyệt cũng hiểu được.”
Lời nói thì nói thế nhưng ánh mắt cô lại rõ ràng viết: Đúng vậy, ông đây rất tức.
Kiều Dã nhìn cô một lát mới nói, “Theo lý thuyết bạn bè cũ gặp mặt phải cho chút mặt mũi, cậu không vui cũng phải thôi.”
Từ Vãn Tinh thầm giật mình, không nghĩ tới cái người lúc trước còn tỏ ra xa lạ không quen lúc này lại dứt khoát làm rõ quan hệ.

Cô không hiểu anh đang định làm gì nên chỉ có thể tiếp tục khách sáo: “Không có, không có, cậu đã nói là bạn học cũ gặp mặt thì tôi vui còn không kịp, sao có thể tức giận chứ?”
Kiều Dã không nói chuyện mà chỉ yên lặng nhìn đôi mắt kia.


Rõ ràng cô đang nói: Tức thì sao? Lăn ngay, đừng ở trước mặt ông đây mà ra vẻ.
Nhưng anh lại không ngăn được bản thân ra vẻ thì sao đây? Kiều Dã buông tay, thu lại ý cười và nhàn nhạt ném lại một câu: “Biết cậu không vui nên tôi rất vui.”
Nói xong anh không quay đầu lại mà nện bước thong dong đi ra ngoài.
Từ Vãn Tinh: “……”
Phía sau Kiều Dã là Tống Từ lúc này còn chưa hoàn hồn, đồng thời trong lòng dâng lên tò mò bát quái hừng hực.

Anh ta bước nhanh tới, vẻ mặt là “Mẹ nó, thật không nghĩ tới.”
“Này, này, vừa rồi cậu gọi cô ta là gì?”
“……”
“Cậu gọi cô ta là Từ Vãn Tinh có phải không?!”
“……”
“Không phải chứ, hóa ra là cô ta.

Cô ta chính là Từ Vãn Tinh sao?!” Tống Từ không thể tin nổi mà vỗ đầu vui vẻ nói, “Đây là duyên phận gì vậy? Một thành phố lớn thế này nhưng đi ăn một bữa cơm cũng gặp được, còn cùng tranh một cái phòng.

Mẹ ơi, đây chính là duyên trời tác hợp trong truyền thuyết đó người anh em ——”
Nói đến một nửa cổ anh ta nghẹn lại như bị nhét màn thầu: “Ớ, không đúng.

Nếu thật sự là bạn gái cũ thì người ta cầu giúp đỡ nhường cái phòng sao cậu lại phản ứng như thế?! Ai còn quan tâm chuyện cũ thế nào, chia tay hòa bình hay căng thẳng thì ít nhất cũng không thể mất thể diện được.

Phải cho cô ta thấy cậu phong độ thế nào chứ, sao cậu lại trực tiếp cự tuyệt người ta vậy???”
Tống Từ không thể tưởng tượng được.
Kiều Dã lại không kiên nhẫn mà cường điệu một lần nữa: “Tôi đã bảo không phải bạn gái cũ rồi ——”
“Rồi, biết rồi, tôi phải gọi là【cô gái trước giờ chưa từng thừa nhận danh phận của cậu, còn chưa trở thành bạn gái đã đá cậu rồi 】.

Chẳng qua tôi chỉ tận lực tiến hành biểu đạt ngôn ngữ một cách ngắn gọn dễ hiểu thôi.

Cậu hiểu là được ——”
Lời còn chưa dứt anh ta đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Kiều Dã bức cho phải nuốt câu hỏi tiếp theo vào.
“Cậu tới ăn cơm hay tới hát kịch thế?”
Hai người xuyên qua khóm trúc đứng ngoài cửa lớn trong chốc lát mà chờ đồng nghiệp tới.

Lúc này Tống Từ vẫn không nhịn được nghiêng đầu cười xấu xa nói: “Em gái đẹp đó.”
“Câm miệng.”
“Đôi mắt giống nai con, đặc biệt sinh động.


Miệng cô nàng cười nói không tức nhưng lại dùng đôi mắt phun lửa nhìn khiến tôi cũng thấy choáng váng.”
“……” A, đến anh ta còn nhìn ra thế mà cô nàng lại tưởng diễn xuất của mình đỉnh lắm.
“Cũng thông minh và thức thời.

Cậu xem đoàn chúng ta tiến vào, cô nàng mới đảo mắt đã biết phải xuống tay với giáo sư Hồ.

Nếu không phải cậu đứng ra ngăn cản thì phòng kia nhất định về tay cô nàng.”
Kiều Dã vẫn không nói chuyện, tay đút túi quần, dáng người thẳng tắp đứng ở ven đường, sơ mi trắng thêm quần tây, khuôn mặt trầm tĩnh như nước.

Người không biết còn tưởng thiếu gia nhà ai mang bộ dạng thanh cao ra cửa đi dạo.
Anh lẳng lặng nhìn nơi xa, nơi đường phố ngựa xe như nước, ánh hoàng hôn chiếu xuống con đường.
Đúng vậy, biểu hiện của cô thực thông minh.

Kẻ đã từng tùy tiện, lỗ mãng xúc động hiện tại cũng đã học được thuật đưa đẩy, học cách xem mặt đoán ý, càng học được cách lấy tiền áp người.
Một khắc bước vào nhà hàng anh chưa từng nghĩ sẽ thấy cô, càng không nghĩ cảnh đập vào mắt là lúc cô đang cầm một cục tiền thành thạo đưa cho quản lý nhà hàng.
Rốt cuộc đã bảy năm trôi qua, cảnh còn người mất.
Anh lấy thuốc lá ra lại bị Tống Từ cướp đi, “Làm gì thế, lát nữa về để giáo sư Hồ ngửi được mùi thuốc lá thì nhất định cho sẽ cho cậu một bài.”
Kiều Dã dừng một chút mới cất bao thuốc đi.
Một bữa cơm này Từ Vãn Tinh ăn mà không biết mùi vị gì.
Cố tiên sinh không phải loại người thích làm khó người khác, từ sớm ông đã nhìn ra Từ Vãn Tinh không phải người thích tụ họp, vì thế những dịp phải uống rượu ông sẽ không gọi cô đi.

Bữa ăn hôm nay tiếp Đường tổng, cũng là một người cũng phong nhã hiền lành dễ chịu nên Cố tiên sinh mới để cô tham dự.
Ông sớm biết cô nhóc này thiện lương, nói chuyện làm việc đều lanh lợi, cho nên ngẫu nhiên mang cô tới những chỗ này thì cô luôn nhanh mồm dẻo miệng, rất khiến người lớn vừa lòng.

Dù Từ Vãn Tinh ăn mà không biết mùi vị gì nhưng vẫn ra sức nói những lời dí dỏm khiến Đường tổng cười không ngừng.
Đường tổng lắc đầu cười nói với Cố tiên sinh, “Cô trợ lý nhỏ của anh đúng là khiến người ta yêu quý.

Chúng ta nói cái gì con bé cũng chen vào được, chẳng sợ ông nói gà bà nói vịt nhưng vẫn khiến người ta vui.”
Cố tiên sinh cười, “Đường tổng đừng khen con bé như thế, nếu không nó thật sự cho rằng mình nhanh nhẹn đáng yêu, tương lai nói chuyện nghiêng lại vẹo.”
Cuối cùng cả khách và chủ đều vui vẻ, tiếp theo nói chuyện làm ăn Từ Vãn Tinh không xen miệng vào nữa mà vùi đầu ăn cơm, cực kỳ hiểu chuyện.
Trên đường đi toilet cô vừa lúc gặp người phục vụ mang đồ ăn cho phòng bên cạnh.

Lúc cửa mở cô thấy bọn họ đang bàn luận cái gì mà trạm không gian, cái gì mà tàu phi hành.

Theo bản năng cô ngẩng đầu nhìn lên vừa vặn thấy người đàn ông trung niên tóc hoa râm kia mang vẻ mặt kiêu ngạo mà vỗ vỗ người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh ——
“Hậu sinh khả uý.”
Bên cạnh là một người đàn ông đứng tuổi khác lúc trước không thấy cũng cười nói: “Được, chờ Hồ Thiên Vân ông về hưu tôi nhất định viết như thế này vào lời tổng kết công tác của ông —— công tích vĩ đại nhất đời này chính là mang hai nhân tài kiệt xuất về cho Viện nghiên cứu Hàng Thiên.”
“Phì, tôi chỉ có từng ấy tác dụng thôi hả?”
“Đây là cống hiến nổi bật nhất.”
Tất cả mọi người đều cười ồ lên, bao gồm cả kẻ được khen là hậu sinh khả uý.
Từ Vãn Tinh nhất thời hoảng hốt, giống như thấy đươc thiếu niên của ngày xưa.


(Editor: Amber, trang web runghophach.com) Anh giống một cây trúc cao, dù ngồi đó giữa đám người bình thường cũng luôn nổi bật nhất.

Lúc anh không cười thì giống một đám mây nơi chân trời xa xôi, nhưng một khi cười lên thì giống mặt trời chói chang.
Nụ cười kia giống như kéo dài từ quá khứ cho tới tận ngày hôm nay cũng chưa từng thay đổi, mang theo lóa mắt không ai bì kịp.
Một khắc ấy người ngồi trong phòng như nhận ra ánh mắt bên ngoài nên theo bản năng ngước mắt nhìn thấy bóng dáng vội vàng rời đi qua khe cửa.
Anh hơi ngẩn ra, tươi cười bỗng nhiên phai nhạt một chút.
Lúc rời khỏi đó họ lại gặp nhau.
Đám người đứng ở cửa lớn, trong viện có vài người trẻ tuổi lái xe tới rồi phân công nhiệm vụ ——
“Tôi đi với viện trưởng Trương, tiện đường có thể đưa hai người về nhà.”
“Được, vậy tôi sẽ đưa giáo sư Hồ về.”
“Kiều Dã, Tống Từ, hai ngươi ở đâu?”
“Không cùng đường với mọi người, chúng tôi ở hẻm Thanh Hoa ở thành nam.” Tống Từ cố ý cường điệu, “Kiều Dã đồng chí có giác ngộ cao, đặc biệt chọn nơi chim không thèm ỉa, gà không thèm đẻ trứng để thể hiện sự tiết kiệm.”
Một loạt tiếng cười ào ào truyền tới.
“Được, vậy hai người tự gọi xe về nhé, ngày mai gặp!” Khổng Bằng Phi ở trong xe để lại một nụ hôn gió rồi đi luôn.
Bên kia Từ Vãn Tinh cũng đang tiễn khách.
Tài xế mở cửa chiếc Cayenne màu đen, cô và Hà Thừa Tự nhiệt tình tiễn khách đi.

Đường tổng sắp lên xe còn vỗ vai cô nói, “Cô nhóc thật lanh lợi, miệng lại ngọt, nếu ngày nào đó Cố tổng không cần cô nữa thì tới công ty tôi làm việc nhé.”
Từ Vãn Tinh cười tươi và gật đầu, “Cảm ơn Đường tổng, tôi xin nhớ kỹ.”
Cố tiên sinh ở bên cạnh cười nói, “Lúc này con nhỏ càng vênh váo rồi.”
Tiễn Đường tổng lên Cayenne, lại tiễn Cố tiên sinh lên xe, trước khi đi ông ta cười nói với Từ Vãn Tinh: “Hôm nay biểu hiện không tồi.”
Cô tươi cười chớp chớp mắt nói, “Thế tiền lương thì sao?”
Cố tiên sinh vừa cười vừa chỉ chỉ vào cô lắc đầu nói “con nhóc này” sau đó cũng rời đi.
Hà Thừa Tự vẫn luôn thẳng lưng nghiêm trang lúc này mới thả lỏng, xoa xoa mặt nói, “Miệng cười đến đờ ra rồi.”
Từ Vãn Tinh cũng thở phào nhẹ nhõm, yên lòng nói, “Được, chúng ta cũng gọi xe về đi.”
Ai biết vừa quay đầu cô lại thấy hai người đứng cách đó không xa cũng đang chờ xe.

Kiều Dã và Tống Từ đứng ở đó, cô vừa quay đầu đã mặt đối mặt với họ.
Kiều Dã nhìn cô, ánh mắt trầm xuống, trong mắt hình như có thất vọng.

Từ Vãn Tinh thì ngây ra, không biết mình nhìn lầm hay anh thực sự có ý này.

Cô vội lấy lại tinh thần, lúc nhìn lại đã thấy thần sắc kia biến mất.
Cô dừng một chút rồi vẫn đi tới vươn tay nói: “Nghe nói hiện tại cậu làm công trình sư ở viện nghiên cứu Hàng Thiên.

Dù sao cũng là bạn học cũ, tôi muốn chúc mừng một chút.”
Kiều Dã nhìn chằm chằm bàn tay đang chìa ra nói, “Với tôi thì không cần nghĩ một đằng nói một nẻo, tôi không phải khách hàng của cậu, cũng không thể tăng lương cho cậu, đừng khách sáo làm gì.”
Từ Vãn Tinh sửng sốt, lúc này mới nhận ra anh ta đang trào phúng hành vi vừa rồi của mình.

Cô cười một tiếng rồi thu tay lại nói, “Tôi cho rằng đây là lễ phép cơ bản, nếu cậu một hai phải cho rằng đây là khách sáo vậy thì cứ nghĩ thế đi.”
Nói xong cô xoay người đi luôn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.