Ngôi Sao Rực Rỡ

Chương 70: Chương 70




Đồ vật đều đã bỏ lên xe, Từ Vãn Tinh lấy ra giấy bút đã chuẩn bị tốt sau đó làm bộ chăm chú lắng nghe, nghiêm túc ghi chép lại, “Đưa đến chỗ nào, có yêu cầu cụ thể gì, người liên lạc bên kia là ai tôi đều phải được biết.”
Tống Từ không hiểu ra sao mà nhìn Kiều Dã, lại nhìn Từ Vãn Tinh, “Tình huống gì thế?”
Kiều Dã cũng không nhiều lời mà lập tức kéo cửa ghế phụ, dù vội vẫn ung dung ngồi xuống.

Từ Vãn Tinh cũng sửng sốt, cô thu lại giấy bút nhìn tên kia ngồi xong thì đóng cửa xe lại.
Người ngồi trong xe nhàn nhạt nói: “Lên xe đi.”
“Không phải vận chuyển hàng sao?” Cô ngây ra.
“Tôi nói vận chuyển hàng lúc nào?” Kiều Dã lấy di động ra mở phần tin nhắn đưa tới trước mặt cô hỏi.
Anh nói có một đám thiết bị cần đưa đến Tây Xương chứ chưa hề nói không có người đi cùng xe.
Từ Vãn Tinh nghẹn họng nhìn trân trối, “Hơ, thế nên hai người cũng đi cùng hả?”
Kiều Dã chuyển tầm mắt vòng qua cô sau đó vẫy tay với người cách đó không xa, “Khổng Bằng Phi, ở đây.”
Sau đó anh mới nhìn cô hơi hơi mỉm cười, “Tổng cộng ba người, vất vả cho cậu rồi.”
Từ Vãn Tinh: “……”
Vận chuyển hàng và chở người là tình huống hoàn toàn khác nhau.

Từ Vãn Tinh hậm hực lên xe, thầm nghĩ nếu không có ai cô có thể vừa lái xe vừa hát, quỷ khóc sói gào trên đường núi, muốn thoải mái thế nào thì thoải mái.

Nhưng hiện tại trên xe chợt nhiều ra ba người vậy toàn bộ hành trình cô đều phải căng mặt ra cười đối đáp.
Nhưng cô lấy tiền làm việc nên tư thế thấp hơn người ta một cái đầu.
Sáng sớm 7 giờ, ánh mặt trời rực rỡ, chiếc xe nhỏ xuất phát từ trung tâm thành phố nghiến qua con đường nhỏ rải nắng sớm.

Vì đi sớm nên có kẻ nào đó ngồi ghế sau bụng đói kêu vang.

Từ Vãn Tinh cười nói: “Chưa ăn sáng sao?”
Khổng Bằng Phi xấu hổ cào cào gáy nói dậy sớm quá chưa kịp ăn.
Thế là cô ngựa quen đường cũ ngừng ở góc giao lộ nào đó nói, “Bên trong có một nhà bán bữa sáng, để tôi đi mua chút đồ ăn.”
Khổng Bằng Phi vội nói: “Không cần, không cần, tôi không mỏng manh như thế, không ăn cơm sáng cũng được.”
“Lên tới đường quốc lộ sẽ không dễ tìm chỗ nghỉ ngơi, cơm trưa hẳn cũng sẽ ăn muộn.

Chúng ta mua chút đồ trên đường đói có thể ăn vặt.”
Từ Vãn Tinh đang muốn mở cửa đã bị người ngồi ghế phụ ngăn lại.
“Tôi đi.” Kiều Dã mửa cửa xe sau đó đi xuống.
Không bao lâu sau anh đã xách theo mấy túi đồ trở về, có màn thầu, bánh bao cuộn, bánh bao thịt, sữa đậu nành, bánh quẩy, trứng luộc nước trà, cái gì cần cũng đều có.

Trong đó có một túi đựng hai cánh bánh bao ngọt trên đỉnh có hai chấm đỏ.

Anh đưa túi đó cho cô.
Từ Vãn Tinh vừa đón lấy đã ngẩn người.
Anh thì lời ít ý nhiều nói: “Tôi nhớ rõ buổi sáng cậu không thích ăn đồ mặn.”
Hai kẻ ngồi ghế sau liếc nhau ——
Khổng Bằng Phi dùng ánh mắt mê mang dò hỏi: Có cái gì mà cậu biết nhưng tôi không biết hả?
Tống Từ dùng ánh mắt chân thành tha thiết đáp lại: Trầm mặc là vàng.
Chiếc xe nhỏ đỗ ven đường một lát, bốn người ăn lót dạ.

Từ Vãn Tinh thất thần gặm bánh bao ngọt nóng hầm hập, suy nghĩ bay xa.
Khi đó cô thích tới trường muộn, thường xuyên không quan tâm đến chuyện ăn sáng, vừa rời giường đã giơ chân chạy như điên tới trường.

Sau đó quan hệ của hai người càng lúc càng gần, anh bắt đầu mang bữa sáng cho cô.
Năm ấy học lớp 12 cô thậm chí bị anh chiều hư, mỗi ngày vào chỗ ngồi việc đầu tiên là sờ ngăn kéo xem bữa sáng là cái gì.
Cô còn bình thản nhận xét ——
“Bánh nướng hôm nay hơi cháy.”
“Bánh bao thịt nhà này toàn thị mỡ, ngấy chết được.”
“Sữa đậu nành uống được đó!”
“Sáng tinh mơ vẫn nên ăn đồ ngọt hợp khẩu vị hơn, hạnh phúc quá trời.”
Cô gặm bánh bao trong tay, trong bất giác không dám nghiêng đầu.

Mười phút sau bọn họ lại lên đường.

Sợ một đường này không nói gì sẽ xấu hổ nên cô đơn giản mở đài nghe chút tình hình giao thông, cuối cùng mọi người trên xe mơ màng ngủ trong tiếng đài réo rắt.

Từ kính chiếu hậu cô thấy tình huống phía sau và nói với Kiều Dã: “Xe này có chỗ bỏ đĩa CD, lúc ra ngoài tôi mang theo hai cái đĩa, ở ngăn kéo trước mặt cậu đó.”
Kiều Dã mở ngăn kéo nhưng lúc cầm lấy CD thì tay cứng lại.
Từ Vãn Tinh dù vội vẫn bớt thời giờ liếc anh một cái, khi nhìn rõ cái CD kia cô cũng hoảng hốt, lập tức có xúc động muốn bỏ tay lái mà tát chết bản thân.
“Không phải, lúc ra cửa tôi hơi vội nên tiện tay rút hai cái ——”
“Phải không?” Anh không nhanh không chậm đánh gãy lời giải thích lộn xộn của cô, sau đó bỏ CD vào máy.
Trong nháy mắt âm nhạc tuôn ra thực dễ dàng thấy đó là nhạc của Coldplay.

Hơn nữa trong số mấy album của ban nhạc này mà cô mua mấy năm nay cô lại vừa lúc bắt đúng mấy cái đĩa anh tặng trước kia.
Từ Vãn Tinh vạn niệm đều tan thành tro.
Nửa giờ sau, từ cao tốc đi vào đường núi, hai kẻ ngồi sau đã lăn ra ngủ.
Từ Vãn Tinh chuyên tâm lái xe, mắt nhìn thẳng, ngồi nghiêm chỉnh, nhưng vì quá mức cố tình nên ngược lại khiến người ta buồn cười.

Còn Kiều Dã lại tự nhiên ngồi bên cạnh, cũng tự nhiên mở miệng hỏi: “Cậu học lái xe lúc nào?”
“Mấy năm trước.”
“Kỹ thuật lái xe không tồi.”
Cô nghe thấy giọng anh nhẹ nhàng thì trong lòng cũng thả lỏng hơn, miệng há ra hỏi, “Tôi có nên nói cảm ơn không?”
“Người nên nói cảm ơn là tôi.” Kiều Dã cười cười có chút ám chỉ, “Ba ngày tiếp theo đây đều phải nhờ cậu rồi.”
Cuối cùng máy hát của hai người cũng chịu mở.
Từ Vãn Tinh hỏi: “Cậu đi Tây Xương bên kia là muốn phóng cái gì ra ư?”
Sau đó cô lại nhanh chóng bổ sung: “Nếu không tiện nói ra thì coi như tôi không hỏi.”
“Không có gì không tiện, là máy thăm dò không gian mới nhất.”
“Phóng tới đâu?”
“Sao Mộc.”
“Chủ yếu dò xét phương diện nào thế?”
“Thổ nhưỡng, mặt đất, giám sát trường kỳ.” Kiều Dã ngắn gọn mà báo cho cô mục đích, lại dừng một chút mới nói càng chi tiết hơn.
Từ Vãn Tinh nghe rất chăm chú, cuối cùng mới hỏi: “Là cậu thiết kế sao?”
“Tôi là một trong các kỹ sư thiết kế.” Anh chỉ hai người phía sau nói, “Khổng Bằng Phi và Tống Từ cũng tham dự thiết kế.”
Tống Từ vẫn nhắm mắt nhưng miệng lại mở ra giúp anh bổ sung một câu: “Đừng khiêm tốn thế, nói thẳng ra thì cậu là tổng thiết kế sư, còn tôi và Phi Phi chỉ là người chạy vặt.”
Từ Vãn Tinh cả kinh: “Anh không ngủ à?”
Tống Từ vỗ trán một cái, “Tôi chỉ lo xen mồm, sorry, sorry, tôi lập tức ngủ đây, hai người tiếp tục đi.”
Từ Vãn Tinh: “……”
Kiều Dã: “Đừng để ý tới cậu ta, cậu ta nói 10 câu mà 1 câu trong đó có dinh dưỡng đã là ghê gớm rồi.”
Cô dở khóc dở cười, nhưng vì bầu không khí này nên tâm tư cô cũng dần buông lỏng, chút xấu hổ lúc ban đầu cũng dần biến mất trong trời tuyết lạnh.
Khi tới trạm nghỉ ngơi đã là 1 rưỡi chiều.

Có không ít xe buýt đều ngừng ngoài quán ăn tồi tàn bẩn bẩn kia, người xuống xe ăn cơm phần lớn là du khách tới cao nguyên.
Đến tên trên bảng hiệu của quán ăn cũng chẳng còn nguyên vẹn, cả mặt bảng hiệu đen tuyền, nhìn không ra tên là gì.

Vách tường màu trắng trong tiệm cũng bong tróc loang lổ lộ ra sắc gạch đỏ thắm.

Nhưng vì ven đường này không còn chỗ nào nghỉ chân, quán ăn cũng ít nên chỗ này làm ăn vẫn cực kỳ tốt.
Bốn người ngồi xuống cái bàn gỗ đầy dầu mỡ, Tống Từ rút không ít khăn giấy lau cái bàn, lại không thể tin tưởng mà kinh ngạc cảm thán: “Cái bàn này chắc cỡ 10 năm rồi chưa được lau hay sao ấy?”
Từ Vãn Tinh cười giải thích: “Ngượng quá, gần đây thật sự không có chỗ nào khác có thể dùng cơm, chỗ này vừa không cần xuống quốc lộ, lại ở ven đường cho nên tiện.

Nếu đợi tới cửa hàng tiếp theo thì phải đi hơn 40 phút nữa mới tới.”
Khổng Bằng Phi tò mò hỏi: “Cô là lái xe chuyên nghiệp à?”
“Không phải, tôi mới chỉ bắt đầu chạy xe gần đây.”
“Vậy sao cô rành khu vực này thế?”
“Tôi đi không ít lần qua Tây Xuyên , Nam Xuyên tôi cũng tương đối quen thuộc.” Từ Vãn Tinh cười và bẻ đũa dùng một lần nói, “Ông chủ của tôi thường đi công tác, thường xuyên qua mấy cung đường này.

Lúc nào chạy qua bên này đều phải chạy mấy tiếng mới tới tôi có lòng tốt, ngẫu nhiên sẽ đổi lái thay tài xế, cho chú ấy nghỉ ngơi.”
“Vậy cô làm công việc gì mà phải theo ông chủ chạy khắp nơi? Trợ lý à?”
“Cũng kiểu kiểu ấy.” Cô bật cười, sang sảng nói, “Nhưng chỉ là loại chạy vặt thôi, bưng trà rót nước, lái xe đánh bài, cái gì tôi cũng làm một chút.”
Khổng Bằng Phi kinh ngạc cảm thán: “Ối, đó là mười hạng toàn năng chứ gì nữa!!!”
Anh ta nhanh chóng hóa thân thành mười vạn câu hỏi vì sao, vô cùng ham học hỏi mà tìm hiểu vị nữ anh hùng mười hạng toàn năng này đến tột cùng am hiểu cái gì ——
“Thế nên ngoài lái xe rất đỉnh thì cô còn biết chơi bài, còn là người giỏi xã giao hả?!” Anh ta trợn mắt nhìn nhưng lại bị Tống Từ giữ chặt lấy.

“Dừng, dừng, cậu đang điều tra nhân khẩu hả?”
“Không phải, hai người không giật mình à? Em gái này còn trẻ vậy mà có thể luyện ra mười hạng toàn năng, còn một đám đàn ông chúng ta cả ngày rúc trong phòng thí nghiệm, vai không thể gánh, lưng không thể vác mà còn không biết tự xấu hổ à?” Khổng Bằng Phi đau lòng ôm lấy chính mình than thở, “Không dối gạt mọi người, tới cái bằng lái tôi còn không có, ngày lễ ngày tết còn bị ba mẹ ghét bỏ vì không biết chơi mạt chược, ngoài công việc về nhà tôi cũng không biết làm gì để giải trí.”
……
Lúc lại lên đường mọi người giống như đã quen biết nhau thật lâu.
Từ nhỏ Từ Vãn Tinh đã giống con trai, trong đám Tiểu Phân Đội Ma Tương ngoài Xuân Minh mẫn cảm một chút thì những kẻ còn lại cũng đều là nam sinh.

Cô vốn không hiểu việc giao tiếp với đám nữ sinh loanh quanh lòng vòng, hiện giờ lái chung xe với mấy người này, nếu xem nhẹ đoạn chuyện xưa với Kiều Dã thì kỳ thực cô thấy rất thoải mái.
Cả đoạn đường nói năng chêm chọc nên thời gian trôi qua rất nhanh, sau đó ba người đàn ông cũng bắt đầu xem di động, mở máy tính và vùi đầu xem số liệu.
Một đường này Từ Vãn Tinh nghe bọn họ nói chuyện, dù là tiếng Trung nhưng dần dần cô lại không nghe hiểu được.

Làm khác nghề đúng là khác nhau như núi, từ những tin tức xa xôi tối nghĩa kia cô thỉnh thoảng nghe hiểu chút tri thức đã gặp khi con đi học, nghe thấy công thức của Kepler và những người khác.

Lúc này cô mới như nhận ra con đường mình đi đã quá xa.
Ngã rẽ cuộc đời đã sớm đi qua, bọn họ nhanh chóng đi về phía mình đã chọn, về sau dù có giao tiếp thì cũng không thể vượt qua ngọn núi cao.
Tới chạng vạng, tầm 6 giờ thì xe chạy tới quốc lộ.

Một bên là núi non màu xanh vàng đan xen, một bên là nước sông chảy siết, mà phía trước lại có dây cảnh báo được chăng ra.

Có xe gắn còi dừng ở ven đường, nhân viên mặc áo bảo hộ màu vàng tụ ở bên nhau.
Từ Vãn Tinh xuống xe nhìn nhìn sau đó trở về báo cho mọi người, hóa ra phía trước xảy ra sạt lở núi vì thế cảnh sát giao thông đang khẩn trương xử lý.
“Đã sắp xong rồi, hẳn tầm nửa giờ nữa là cò thế dọn xong và chúng ta có thể đi tiếp.”
Bốn người dứt khoát xuống xe giãn gân cốt.
Từ Vãn Tinh nhìn Kiều Dã đi xa và đứng cạnh hàng rào bảo hộ bên bờ sông rút thuốc lá từ trong hộp ra rồi bật lửa kề lên môi.
Tống Từ ở phía sau nói: “Cậu ta nghẹn một đường, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội thả lỏng một chút.”
Cô ngây ra hỏi: “Cậu ấy hút nhiều lắm sao?”
“Còn không phải thế sao? Người ta ăn cơm cũng không cần mẫn như cậu ta hút thuốc.

Một bữa cơm có thể nhịn cũng không đói chết nhưng một ngày cậu ta không hút thuốc thì sẽ nghẹn điên.”
Từ Vãn Tinh không nói gì.

Lúc trước đi học vì cô đưa ra yêu cầu nên sau đó anh không đụng vào thuốc lá nữa.
Tống Từ nhìn cái gáy trầm mặc trước mặt thì giật mình, sau đó lặng lẽ bổ sung thêm một câu: “Đặc biệt sau khi về Thành Đô cậu ta lại càng hút ác hơn.”
“……”
Khổng Bằng Phi vẫn là kẻ ngoài cuộc nên vội thò qua gia nhập đội quân thầm thì: “Nhưng mọi người không cảm thấy sao? Bộ dáng Dã ca hút thuốc đúng là đẹp trai.

Người khác hút thuốc khả năng sẽ mang theo vẻ đáng khinh nhưng cậu ấy hút thuốc thì giống nam chính phim thần tượng, thâm trầm lại ngầu.”
Đang nói thì thấy người đang đứng ở bờ sông hít sâu một hơi sau đó phun một làn khói trắng từ kẽ môi.
Ánh mắt Khổng Bằng Phi lấp lánh cảm thán: “Tiên khí phiêu đãng, đến tôi cũng muốn học hút thuốc.”
Từ Vãn Tinh quay đầu lại nhìn anh ta và buồn cười nói, “Có ai nói với anh rằng anh đúng là giỏi cổ vũ kẻ khác hay không?”
Đến việc cô chơi mạt chược và chạy vặt cũng có thể bị khen thành mười hạng toàn năng, hiện giờ Kiều Dã hút điếu thuốc cũng có thể biến thành tiên khí phiêu đãng.

Cô cố tình dời lực chú ý lên việc trêu chọc Khổng Bằng Phi, không để bản thân bị cảnh Kiều Dã hút thuốc hấp dẫn.
Chuyện này chẳng liên quan gì tới cô.
Đừng để ý.
Nhưng nói thì nói thế, qua nửa giờ cô vẫn không nhịn được theo bản năng nhớ kỹ anh đã hút bao nhiêu điếu thuốc.

Lúc quay lại xe cô thấp giọng lẩm bẩm: “Hút nhiều thuốc thế không sợ ung thư phổi sao?”
Có kẻ đứng bên cạnh dừng một chút và không nói chuyện.
Sau đó Tống Từ cũng hăng hái gia nhập công tác lên án: “Đúng thế, cả người toàn mùi thuốc, hun chết người khác.”
Kiều Dã: “Tôi hút có hai điếu ——”
“Bốn điếu.” Từ Vãn Tinh ở bên cạnh mang biểu tình nghiêm túc mà dựng bốn ngón tay lên.
Kiều Dã ngước mắt nìn cô cười cười nói, “Quan sát cẩn thận thế hả?”
Từ Vãn Tinh bỗng rụt tay về, chuyển tầm mắt, “Thì, thì tôi cũng vô tình nhìn mà thôi.”
Sắc trời đã tối muộn, tốc độ xe dần chậm lại.


Đường núi cũng không dễ lái, Từ Vãn Tinh hết sức chăm chú, dần dần cô cũng không nói chuyện với người trên xe nữa.
Kiều Dã thấp giọng hỏi vài lần: “Tôi lái thay cậu nhé?”
Từ Vãn Tinh xua tay: “Không cần, tôi không mệt.”
Anh đã từng lái đường núi nhưng Từ Vãn Tinh tương đối quen thuộc tình huống giao thông bên này nên anh cũng không miễn cưỡng.

Chỉ là trong lúc ấy anh quan sát ven đường sau đó bỗng nhiên muốn cô dừng xe.
Từ Vãn Tinh hỏi: “Làm sao vậy?”
“Mua thuốc lá.” Anh trả lời.
Cô nhíu mày, thực không muốn dừng xe nhưng hiện tại cô là tài xế, người thuê yêu cầu thì cô cũng không thể ngừng.

Lúc phanh xe cô có chút giận dỗi nên không hề ôn nhu mà phanh két một cái dừng lại ven đường.
Kiều Dã liếc cô một cái nhưng không nói gì mà cởi đai an toàn xuống xe.

Ven đường có một quầy bán quà vặt đơn sơ, căn nhà đất có mở một cánh cửa sổ nhỏ, bên cạnh viết mấy chữ xiêu vẹo “Quầy bán quà vặt”.

Kiều Dã đi tới đó đứng một lát mới xách theo túi đồ đi về.
Anh ngồi vào chỗ, đóng cửa xe rồi thắt dây an toàn sau đó lấy từ trong túi ra hai bình soda đưa cho hai người ở ghế sau.

Cuối cùng anh lấy một lon cà phê, vặn nắp và đưa cho cô nói, “Uống một chút đi.”
Từ Vãn Tinh sửng sốt, nhìn cà phê lại nhìn anh, “Không phải cậu đi mua thuốc lá à?”
“Ừ, thuận tiện mua chút nước.”
“Thuốc lá đâu?” Cô nhìn cái túi nilon rỗng tuếch hỏi.
“Quên rồi.” Kiều Dã nhạt nhẽo nói cực kỳ đúng lý hợp tình.
Từ Vãn Tinh không hé răng mà đón lấy lon cà phê, cô uống mấy ngụm to và thấy tinh thần khá hơn nhiều.

Lúc tiếp tục lên đường động tác của cô không còn bạo lực như lúc phanh gấp vừa rồi.
Lúc màn đêm buông xuống chiếc xe nhỏ mới tới nơi cần đến, là trạm phóng vệ tinh Tây Xương.

Vì thời gian đã muộn nên bọn họ cũng không vào trung tâm mà chạy tới khách sạn cách đó mấy km.
Trước khi tới bọn họ đã đặt khách sạn, bốn phòng đơn.
Kiều Dã đến quầy lấy thẻ phòng phân cho mọi người, “Điều kiện tương đối đơn sơ, mọi người chắp vá một chút.”
Từ Vãn Tinh ngước mắt nhìn và cười nói: “Đây đã là nơi ở tốt nhất ở Đại Lương sơn bên này rồi.”
“Còn có chỗ kém hơn chỗ này hả?” Khổng Bằng Phi sợ hãi nhìn quanh, “Nói đây là khách sạn đúng là vũ nhục khách sạn, cái này coi như tốt hơn Nông Gia Nhạc một chút.”
Từ Vãn Tinh cười ha ha nói, “Vậy là anh chưa thấy trấn trên rồi, bên kia còn tệ hơn, đến mùa đông còn không có nước ấm.”
Kiều Dã liếc nhìn cô một cái và không nói gì, một đường này gió mưa vất vả, mỗi một chi tiết đều chứng minh mấy năm nay cô sống không tốt.
Mọi người về phòng mình, không biết cố ý hay vô tình nhưng thẻ phòng do Kiều Dã phát mà phòng của bọn họ lại liền nhau.
Một đường bôn ba khiến ai nấy đều mệt nhọc, cả đám ngáp dài đi về phòng ngủ.
Kiều Dã đứng ở cửa nói với cô: “Hôm nay vất vả cho cậu rồi.”
“Cũng tàm tạm.”
“Ngày mai chúng tôi đến trạm phóng thì cậu có thể tranh thủ ngủ muộn chút.

Buổi chiều nếu có việc tôi sẽ gọi điện cho cậu.”
“Được.”
Ánh đèn trên hành lang mờ nhạt, còn có một cái nhập nhòe tắt bật.

Gió cao nguyên thổi từ cửa sổ cuối hàng lang vào khiến người ta rét run.

Anh nghiêng đầu nhìn cô giống như còn có chuyện gì đó muốn nói.

Từ Vãn Tinh bỗng nhiên khẩn trương, lo sợ bất an mà chờ đợi.
Nhưng cuối cùng lại chỉ đợi được một câu: “Ngủ ngon.”
Trái tim cô cũng theo bóng đèn nhảy như điên, nhưng cô mạnh mẽ chèn ép nó, chỉ ngẩng đầu cười nói, “Tốt, cậu cũng thế.”
Cô lung tung mở cửa đi vào sau đó đóng cửa lại dựa vào cửa ngây ra một lát.
Muốn chết à? Sao tim lại đập nhanh thế?
Cô lung tung nhắc mãi, đừng nhảy loạn, đừng bức bách, đừng mẹ nó thêm chuyện.

Sau đó cô nằm lên giường, trước khi khép mắt trong đầu cô hiện ra bóng dáng anh đứng ở cửa nhìn mình, sườn mặt đẹp, vẫn giống năm đó —— không, bảy năm qua đi anh càng đẹp hơn.
Lúc ở trên xe anh nói ra những kiến thức chuyên môn mà cô không hiểu, rất đẹp.
Lúc ở bờ sông hút thuốc, rất đẹp.
Lúc mở lon cà phê đưa qua, cũng rất đẹp.
Từ Vãn Tinh nằm ở trên giường, giơ tay che mắt mình, cảm thấy đèn dây tóc quá chói mắt.
Trước kia hai người chỉ cách nhau 30 số thứ tự, nhưng hiện giờ, à, đã cách cả vạn dặm.

Cô có cân đẩu vân cũng không đuổi kịp.
Giây tiếp theo cô như con cá chép lộn mình bật dậy nói với bản thân: đuổi theo người kia làm cái rắm gì? Sao cô lại tự coi nhẹ mình? Khổng Bằng Phi rõ ràng đã nói cô chính là mười hạng toàn năng, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, còn có thể làm tài xế, trong ngoài đều hoàn hảo.
Từ Vãn Tinh hừ hừ hát, vui sướng đi tắm.
Thật tốt, gian phòng này có nước ấm.


Tắm nước ấm có thể xua tan hơi lạnh trên người, bao gồm cả cơn buồn ngủ trên đường lái xe tới đây.

Cô cho rằng mình tắm rửa xong là có thể ngã đầu ngủ, ai biết lăn qua lộn lại cô vẫn tỉnh táo.
Đại khái là do lon cà phê kia của Kiều Dã.
Cô lại ngồi dậy đẩy cửa ban công muốn nhìn trấn nhỏ cằn cỗi ở cao nguyên Tây Xuyên và núi non liên miên trùng điệp.

Cô ngẩng đầu thấy tinh hà xán lạn, so với trong thành phố thì sao trời càng sáng hơn, cũng gần hơn, giống như có thể vươn tay hái xuống.
Cô cười sau đó chụp ảnh gửi cho lão Từ.

Sau đó cô gọi điện: “Ba ngủ chưa?”
Từ Nghĩa Sinh nói: “Còn chưa ngủ đâu.”
“Ba đang làm gì đó?”
“Xuân Minh mới vừa đi, thằng bé cùng ba trò chuyện mãi, lại xem phim truyền hình.”
Từ Vãn Tinh cười, “Xuân Minh còn giống con gái ba hơn cả con.”
“Còn không phải sao? So với con nó săn sóc hơn nhiều.”
Hai cha con nói với nhau một lát, Từ Vãn Tinh kiếm chuyện để nói suốt, cái gì mà lái xe cả ngày mệt, lại nói chỗ này gió lớn, ở trong phòng đều nghe thấy gió thổi ù ù, nói ngôi sao ở đây to bằng nắm tay, chờ ông khỏe lại cô sẽ mang ông cùng tới đây xem.
Dần dần nhận thấy lão Từ đã mệt nên cô ngừng lời, chỉ nói: “Ba nghỉ ngơi nhé, ngày mai con lại gọi điện cho ba.”
Cô ngắt điện thoại, di động vẫn cầm trong tay nhưng vừa nghiêng đầu cô lại sửng sốt.
Ban công bên kia cũng có một người, giống nhiều năm trước, anh dựa trên lan can từ từ nghiêng đầu qua nhìn cô.
Từ Vãn Tinh há miệng không biết nói gì.

Là Kiều Dã mở miệng trước, “Ba cậu sao thế?”
Cô cả kinh, không biết anh đã nghe được bao nhiêu phần của câu chuyện vừa nãy, cũng theo bản năng nhớ xem mình có nói lộ ra tin tức gì anh không nên biết hay không.

Cuối cùng cô chỉ cười cười, cố trấn định nói: “À, gần đây thân thể ông ấy không tốt lắm.”
“Nằm viện sao?”
“Đang truyền dịch.”
Kiều Dã nhìn cô một lát mới nhắc nhở: “Tóc cậu ướt kìa.”
“A?”
“Về phòng đi, đừng để trúng gió.” Anh nhìn cô rồi lẳng lặng nói, “Nếu không ngày mai kẻ phải vào viện là cậu đó.”
Từ Vãn Tinh ngơ ngác đáp lời, đang chuẩn bị đi vào lại bị anh gọi, “Từ Vãn Tinh.”
“A?” Cô lại quay đầu.
Kiều Dã cân nhắc mãi mới hỏi ra miệng: “Cậu nhận lời Vạn Tiểu Phúc rồi hả?”
“Nhận lời cái gì?” Lời ra khỏi miệng cô mới hiểu được thế là khiếp sợ nhìn anh chằm chằm, “Cậu, cậu nghe thấy hết rồi hả?”
Kiều Dã nhàn nhạt nói: “Xem phim mà cũng nói chuyện to như thế, muốn không nghe cũng khó.”
Từ Vãn Tinh nghẹn họng nhìn anh, “Rõ ràng là cậu nghe lén người khác nói chuyện còn trách chúng tôi nói lớn hả?”
Người khác, chúng tôi.
Lời này vừa ra Kiều Dã đã trầm mặt cười lạnh hỏi: “Thế nên cậu nhận lời cậu ta rồi hả?”
“Cậu quản tôi nhận lời hay không làm gì?” Từ Vãn Tinh trợn mắt, lập tức về phòng đóng sầm cửa.
Không quá nửa phút cửa phòng cô bỗng nhiên bị ai đó gõ vang.

Cô cả kinh lại nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng Kiều Dã ——
“Là tôi.”
Cách cánh cửa cô hỏi: “Làm gì, cậu còn chưa đủ hả?”
Anh nói: “Tôi không ngủ được, muốn tâm sự.”
“Tâm sự cái gì?”
“Tâm sự chuyện của cậu và Vạn Tiểu Phúc.”
Từ Vãn Tinh: “……………………”
Bệnh tâm thần, ai muốn tâm sự với cậu!
Cô tức giận mở cửa, mắt trợn trắng: “Không nhận lời, không ở bên nhau, không có cái gì nữa được chưa?”
Kiều Dã lẳng lặng nhìn cô một lát mới thong thả ung dung nói: “À.”
“À???”
“Theo lý thuyết thì hai người có ở bên nhau hay không chả liên quan gì tới tôi thế nên tôi chẳng có gì mà được hay không.”
Anh đứng thẳng tắp ở ngoài cửa, bóng dáng bị ánh đèn mờ nhạt kéo dài, tấm thảm xưa cũ vì bóng dáng thon dài này mà giống như có thêm vài phần màu sắc.

Nhưng lời của kẻ này lại không được đẹp như bộ dạng bên ngoài ——
“Nhưng Tống Từ nói chỉ nhìn cái gáy của hai người đã biết không hợp nhau, tính cách khác biệt quá lớn, nữ mạnh mẽ nam yếu nhược.

Nếu hai người ở bên nhau Vạn Tiểu Phúc sẽ có hại, không áp được cậu thì chỉ có thể bị bắt nạt.”
Anh còn bình thản nhấn mạnh: “Là Tống Từ nói nhé.

Cậu ta là một người ngoài cũng có thể nhìn ra nên tôi cảm thấy nên nhắc nhở cậu một chút.

Dù sao trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.