Ngôi Sao Rực Rỡ

Chương 76: Chương 76




Cách biệt 12 tiếng vì thế thường vào lúc sáng sớm Kiều Dã sẽ thấy Từ Vãn Tinh nhắn tin với bạn bè thông báo tình hình.

Từ đó anh cũng có thói quen mỗi ngày sáng sớm đều lướt qua một vòng bạn bè.
Sau đó anh lại phát hiện người ta bây giờ có chút việc nho nhỏ như hạt vừng cũng báo, ai táo bón, ai đi xem biểu diễn, mọi thứ cứ như đạn pháo bắn liên hồi.

Trong thiên quân vạn mã anh phải rất lao lực mới tìm được ảnh của chú lùn kia.
Vì thế anh dứt khoát ấn mở vòng bạn bè của Từ Vãn Tinh vào mỗi buổi sáng, thật giống chữa bài tập, mặc gió mưa.
Lại nói tới WeChat, đây là trước khi cô đi anh mới thêm cô vào.
Lúc ấy Từ Vãn Tinh còn cười nhạo anh là ông già trung niên, WeChat để tên Sean, là tên tiếng Anh của anh.

Avata thì để trắng tinh, bạn bè cũng chẳng bao giờ nói cái gì.
Anh lại bình thản nói: “Công tác cần bảo mật, miệng phải kín, chẳng thể nói hươu nói vượn được.”
“Đừng tìm cớ cho cái sự ù lì của mình.

Không phải Tống Từ rất hoạt bát đáng yêu, biết ăn nói sao?”
“Cho nên lúc cậu trở về không thấy cậu ta đâu thì cũng đừng ngạc nhiên nhé.”
“Vì sao lại không thấy?”
“Bị diệt khẩu.”
“……”
Sau khi tới Mỹ cô hoạt động hăng hái hẳn lên, đi nhiều nơi, tới đâu cũng nói rất nhiều.
Cô đến MIT làm sinh viên dự thính và thông báo với mọi người: “Thầy giáo dạy toán học ứng dụng rất tuấn tú lịch sự, đã trung niên nhưng vẫn phong độ nhẹ nhàng, mỗi ngày đều mặc tây trang, đeo cà vạt.

Nhưng đứa bạn ngồi cùng bàn nói với tôi ông ấy chính là kiểu người lúc nói chuyện thì cực kỳ hòa khí, luôn nói cái gì mà làm ơn, xin lỗi, tốt, nhưng tới cuối kỳ đánh trượt học sinh thì sẽ lộ bản chất mặt người dạ thú nói: Tôi chỉ muốn giúp bạn.”
Kèm theo lời này là ảnh một phòng học, mơ hồ có thể thoáng nhìn thấy cỏ xanh ngoài cửa sổ và những tòa nhà màu trắng được xây như nhà quốc hội.

Trên bàn cô là cuốn sổ ghi chú thật dày, rậm rạp toàn những giải nghĩa về đề.
Nếu phóng to ảnh cẩn thận nhìn mới có thể thấy phía dưới cuốn vở nhỏ ghi một hàng chữ nhỏ: Viện công nghệ Massachusetts.
Cũng có lúc cô cực kỳ oán giận: “Cái khiến tôi khốn khổ không phải đề toán học chính là bản đề toán đã biến thái lắm rồi thế rồi mà nó lại còn toàn bằng tiếng Anh.”
Kèm theo là một bức ảnh bài thi toán bằng tiếng Anh, chỉ xem qua đề bài cũng có thể khiến đầu người ta to gấp mấy lần.
Lại qua hơn nửa tháng, có một nội dung mang tính chất nửa hài kịch nửa bị kịch thế này: “Hôm nay tan học thầy giáo chủ động nói chuyện với tôi, để tôi sau này giao bài tập cho ông ấy, như vậy ông ấy sẽ giúp tôi phê chữa.

Sau đó thầy giáo khen tôi thông minh, toán học rất tốt, cuối cùng kiến nghị tôi đi đăng ký khóa tiếng Anh, lúc nào học giỏi tiếng Anh rồi lại tới học.

wtf???”
Kiều Dã chỉ yên lặng xem nhưng dưới dòng trạng thái này anh lại phá lệ bấm thích và còn bình luận: “Quả là đề nghị đúng trọng tâm.”
Từ Vãn Tinh: “Cho cậu một cơ hội nói lại cho đúng đó.”
Kiều Dã: “Good suggestion” – đề nghị hay đó.

Từ Vãn Tinh:………………
Cô thuê một gian chung cư rất nhỏ ở Boston, ngoài giờ học cô phải làm hai việc mới đủ duy trì chi tiêu hàng ngày và tiền thuê nhà.

Một tuần cô làm ba ngày ở cửa hàng tiện lợi ở vị trí thu ngân, còn ba buổi tối cô phụ việc bếp núc cho một quán ăn.
Chỗ tốt là sau 9 giờ tối mỗi ngày cửa hàng tiện lợi đều có đồ ăn giảm giá một nửa.

Cô có thể chọn được món mỳ Ý xương sườn tiêu đen mình yêu thích.

Nhà hàng cũng cung cấp bữa tối, hơn nữa bất kỳ lúc nào cũng có gà rán và Coca miễn phí cho nhân viên dùng không giới hạn.
Mỗi tuần Từ Vãn Tinh đều cân một lần và bi ai phát hiện mình đang béo lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được vì thế cô quyết tâm từ bỏ gà rán và Coca.
Nhưng gà rán vẫn ở đó dụ hoặc, nó thơm ngào ngạt, vàng ruộm lại xốp giòn.

Cô bưng đĩa đi tới đi lui đều không nhịn được nuốt nước miếng, cuối cùng an ủi mình chỉ ăn một miếng chắc không vấn đề gì.
Sau đó cô lại có dòng trạng thái thế này: “Nhất định là cái cân có vấn đề :))))))”
Theo đó là một bức ảnh chỉ cân nặng, một đường thăng cấp, đống thịt mấy năm nay vì bôn ba nên bị gầy đi lúc này đã quay trở về, hơn nữa còn có xu hướng nhiều hơn.
Kiều Dã bình luận rất đơn giản, chỉ có ba ngón cái dựng thẳng.
Lúc thấy người kia đáp lại bằng một đống dấu chấm hỏi anh đang ngồi trên xe, mắt nhìn di động thấp giọng bật cười, sau đó chuyển hướng lái tới viện nghiên cứu.
Tống Từ ngồi ở ghế phụ ném một cái xem thường thật lớn “Đồ chuyên nhìn trộm.”
Tin tức Kiều Dã mua xe Từ Vãn Tinh nghe được từ chỗ Mập Mạp.
Một người ở hoàn cảnh xa lạ luôn phải nỗ lực sống, cho dù là người kiên định như Từ Vãn Tinh cũng sẽ có cảm giác cô độc.

Cũng may có đám bạn này lảm nhảm, động chút là lên WeChat đăng tin thế nên tuy mấy tin này thật chẳng có dinh dưỡng gì nhưng vẫn có thể khiến người ta cười rụng hàm.
Từ Vãn Tinh cũng biết rất nhiều tin tức, ví dụ như Kiều Dã mua xe, Tân Ý ly hôn, Đại Lưu thăng chức, Xuân Minh biến thành y tá trưởng.
Còn Mập Mạp thì có người yêu.
Sau khi có người yêu cậu ta đổi phong cách một cách chóng mặt.

Vào mùa xuân lúc đang nói với cô về chuyện hoa phù dung của Thành Đô đã nở cậu ta gửi ngay một bức ảnh chụp cảnh thật cho cô sau đó văn vẻ nói: Ngoài bụi hoa đào đôi nhánh nở, sông xuân nước ấm vịt hay liền.

(Xuân Giang Vãn Cảnh kỳ 1 – Huệ Sùng.

Nguồn: thivien.net)
Xuân Minh: Ai là vịt?
Theo sau tất cả mọi người đều chúc mừng Mập Mạp trở thành người có văn hóa.
Vào tiết Thanh Minh, Thành Đô mưa rơi tí tách, Từ Vãn Tinh ở xa cuối chân trời lại chỉ nhìn trần nhà nói: “Lão Từ, ba luôn không để ý cái gì mà nghi thức, khẳng định ba sẽ không oán con không tới thăm ba.

Nếu ba không có linh hồn thì cũng sẽ không biết con có tới thăm ba hay không.

Nếu có linh hồn thì ở trên trời ba cũng có thể xem tám phương, con nói chuyện với ba ở chỗ nào ba cũng đều nghe thấy.”

Hôm sau cô nhận được tin nhắn của Xuân Minh nói: Yên tâm đi, chúng tôi đều đi thăm chú.

Hàng xóm cũng có người tới thăm, sẽ không để chú cô đơn.
Cậu ấy gửi một tấm ảnh cho cô, trong ảnh lão Từ cười cực kỳ hiền hậu.

Cô thấy bên cạnh mộ có vài bó hoa thì cười nói: “Sao mua nhiều hoa thế? Lão Từ là người thô kệch, đời này ba chưa từng nhận được nhiều hoa thế này.”
Xuân Minh đáp: “Bọn tôi chỉ mua một bó, lúc tới đã thấy có hai bó kia.”
Từ Vãn Tinh ngây ra, sau đó chậm rãi hiểu.

Không cần nghĩ cô cũng biết hoa là ai đưa.

Vạn Tiểu Phúc đã tới, Kiều Dã cũng thế.
Vốn cô còn hơi thương cảm, kết quả giây tiếp theo đã thấy Mập Mạp cảm thán: “Lầu khuya gió động vô chừng, dưới trăng cố quốc… bất kham quay đầu.” (Ngu mỹ nhân kỳ 1 – Lý Dục.

Nguồn: thivien.net)
Mọi người lại bắt đầu bảo cậu ta câm miệng, buổi tối đừng động dục.
Mập Mạp phản bác: “Tôi chính là thi hứng quá độ.”
Xuân Minh: “Tôi quen với bộ dạng thú tính quá độ của cậu hơn đó.”
Cô lại cười, trong đêm khuya, dưới đèn bàn còn nhiều đề bài chưa làm xong.

Cô xoa xoa mắt, vẫn cầm lấy di động gửi lời cảm ơn Vạn Tiểu Phúc và Kiều Dã.
Vạn Tiểu Phúc đáp đừng khách sáo, cũng không có gì.
Kiều Dã lại hỏi: 12 giờ rưỡi rồi không ngủ à?
Cô cười: Đang làm bài.
Sau đó cô còn gửi một bức ảnh qua, trên giấy nháp tràn đầy suy nghĩ về bước giải đề nhưng đề khó nhất cô vẫn chưa ra đáp án.
Ai biết chỉ chừng nửa phút cô đã nhận được tin trả lời của Kiều Dã, chỉ có một con số đơn giản: 28.
Cô sửng sốt: Đáp án?
Kiều Dã: Ừ.
Từ Vãn Tinh:……
Từ Vãn Tinh: Sao mà ra được?
Kiều Dã: Chờ một chút.
Chừng nửa phút sau anh gửi một tấm ảnh, trong đó có bút máy và giấy trắng, vừa xem đã hiểu bước giải đề.

Chữ anh vẫn như trước, sạch sẽ trong sáng, cực kỳ giống trăng thanh gió mát.

Từ Vãn Tinh yên lặng nhìn bức ảnh và cảm khái, học bá không hổ là học bá.


Nhưng giây tiếp theo cô lại có chút uể oải, rõ ràng cô đã rất nỗ lực nhưng kết quả vẫn không đuổi kịp.
Cô buồn bực hỏi anh: Sao cậu lại nghĩ ra dùng định lý này?
Kiều Dã ngồi ở bàn hơi dừng một chút, vốn chỉ cần dăm ba câu là có thể giải thích rõ ràng vấn đề nhưng anh bỗng nhiên nảy ra một ý sau đó gọi điện.
Từ Vãn Tinh luống cuống tay chân, di động cũng thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.

Cuối cùng cô cố giả vờ trấn định hỏi: “Sao lại gọi điện tới?”
“Như vậy tiện hơn.”
Anh thong dong nói, không nhanh không chậm mà giảng giải ý nghĩ của mình, đại khái cũng chỉ mất một phút là đã kết thúc.
Từ Vãn Tinh vừa cảm ơn vừa khen tặng vài câu, cái gì mà học bá vẫn không hề giảm sút gì gì đó.
Anh thấp giọng bật cười, trong màn đêm yên tĩnh tiếng cười kia như châu ngọc rơi xuống, từ Thái Bình Dương xa xôi vượt ngàn dặm rơi vào lòng cô.
Anh không giống những người khác hỏi cô sống thế nào mà chỉ nói: “Đi ngủ sớm đi Từ Vãn Tinh.”
Cô hỏi lại: “Cậu không hỏi xem tôi sống thế nào à?”
Anh dừng một chút, “Không phải mấy dòng trạng thái của cậu là cho tôi xem à?”
“Ai bảo tôi đăng cho cậu xem?” Từ Vãn Tinh đỏ mặt, “Mặt mũi lớn quá nhỉ?”
“Ngoài tôi ra trong đám bạn bè của cậu có ai có thể hiểu những đề toán mà cậu cầu cứu hả?”
Từ Vãn Tinh: “Đừng coi khinh người khác!”
“Vậy cậu đưa ra một ví dụ đi.”
“……” Từ Vãn Tinh mặt không biểu tình suy tư hai giây mới há mồm nói hươu nói vượn, “Peter, John, Jeremy.

Tôi ở Mỹ có rất nhiều bạn mới, bọn họ đều hiểu.”
Kiều Dã: “Thế hả? Không ngờ bạn bè mới của cậu cũng toàn nhân tài, còn có thể xem hiểu những câu tiếng Trung cậu chia sẻ cơ đấy.”
“……”
Từ Vãn Tinh hoả tốc kết thúc cuộc đối thoại, “Muộn quá rồi, tôi đi ngủ đây, gặp lại sau!”
Cô cúp máy, vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của mình sau đó đập mặt vào gối rồi ngã trên giường.

Lúc này lại có WeChat đúng hạn tới.
Kiều Dã: Ngủ ngon, Từ Vãn Tinh.
Cô nhìn tin nhắn ấy hồi lâu, mắt nóng lên, cuối cùng tay ôm di động ngủ một giấc thơm ngọt.
Sau đó lâu lâu Kiều Dã lại có thể nhận được ảnh chụp của cô, vĩnh viễn là một đề bài khó mà cô moi đầu cũng không giải được.

Vì thế anh cố ý chuẩn bị giấy bút, tùy ý ngồi xuống bàn là có thể tiến vào trạng thái giải đáp vấn đề.
Đương nhiên, rất nhiều đề không thể chỉ giải thích bằng dăm ba câu trên di động, vì thế số lần hai người gọi điện trò chuyện tăng lên.

Nếu điện thoại đã gọi rồi mà chỉ nói vài câu giải đề thì khách sáo quá, vì thế bọn họ không tránh được nói về những chuyện vụn vặn khác.
Dù sao thì tần suất đăng trạng thái của Từ Vãn Tinh đang giảm sút bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, rốt cuộc lượng tin tức cần truyền đạt đều được nói trực tiếp rồi.
Từ Vãn Tinh bắt đầu gọi anh là “Thầy giáo Kiều”.
“Hôm nay, thầy giáo Kiều có giải đáp vấn đề không?”
“Đêm nay thầy giáo Kiều không có tâm trạng, tốc độ giải đề chậm đi nhiều.”
“Sao thầy giáo Kiều không trả lời tin nhắn thế! Không giải được đề là tôi gào khóc đòi bắt đền đó!”
Sau đó Kiều Dã cũng nhanh chóng thích ứng với cách xưng hô mới này.
“Hôm nay thầy giáo Kiều ra hiện trường phóng thử, mới vừa về tắm nước ấm mới thấy cả người bớt mệt mỏi cho nên trả lời chậm.”
“Phòng bếp trong nhà bị Tống Từ huỷ hoại, thầy giáo Kiều phải cứu vớt phòng bếp.”
Từ Vãn Tinh hỏi: “Cứu vớt thành công không?”

Anh đáp: “Thầy giáo Kiều là chìa khóa vạn năng, cậu nói xem?”
Từ Vãn Tinh cổ động: “Trên có thể giải đề toán, dưới có thể sửa đồ gia dụng, thầy giáo Kiều thực là giỏi quá.”
Trêu chọc một hồi khiến khoảng cách xa lại hóa gần.
Cô cũng sẽ than vãn với anh: “Cửa hàng tiện lợi lúc trước đã đóng cửa, tôi lại tìm một nhà mới nhưng cách chỗ tôi ở hai quảng trường, đạp xe cũng mất 20 phút.”
“Công việc tốt như vậy sao nói đổi là đổi?”
“Đừng hỏi nữa, hỏi chính là nước mắt.”
Từ Vãn Tinh u oán nhớ lại, cửa hàng tiện lợi kia rất lớn, đãi ngộ không tồi, ông chủ là một ông chú lịch sự có hàng ria quai nón, trong mắt là ánh sáng lấp lánh.
Kiều Dã: “Bạn học Từ, phiền cậu nói trọng điểm.”
“Trọng điểm chính là nhiều người muốn vào làm nhưng ông chủ cố tình chọn tôi.

Tôi hỏi ông ấy vì sao, có phải vì tôi có khuôn mặt cực kỳ đặc trưng của phương đông hay ông ấy nhìn được vẻ đẹp tỏa ra từ con người tôi.”
“Vậy ông ta nói gì?”
“Ông ta nói No, no, no, là vì những người tới tuyển không phải sinh viên năng lực giao tiếp cực tốt thì nói chuyện cũng rất trôi chảy, hoặc nếu không cũng vừa có khả năng vừa thân thiết.

Còn tôi cả quá trình đều mang vẻ mặt ngẩn ngơ, thậm chí chỉ nghe hiểu ông ấy nói vài lời, đơn thuần như một con thỏ con đang cố tìm đường sống, thực đặc biệt.”
“……”
Chỗ cô là đêm khuya, ở bên này lại là sáng sớm.
Từ Vãn Tinh đặt bút, khép lại sách trong tay và cười nói, “Qua hai tháng nữa tôi sẽ không tới MIT.”
“Đích đến tiếp theo là gì?”
“Trường công nghệ Nam California.”
“Đã liên hệ với bên kia chưa?”
“Tôi đã liên hệ, có thể dự thính.”
“Ngành gì?”
Cô dừng một chút với thấp giọng cười mà đắc ý dào dạt nói: “Vật lý thiên thể.”
“Đúng là ngành nổi nhất.” Kiều Dã đưa ra lời bình.
“Đương nhiên.

Chờ tôi tiếp thu thêm nhiều kiến thức thì chuyện nghiên cứu hàng không vũ trụ của nước ta không còn việc gì của cậu nữa.

Đến lúc đó tin tức đều sẽ ra hàng loạt tiêu đề kiểu Hoa La Canh của Trung Quốc, Hawking của Thành Đô, trên có thể phóng tên lửa, dưới có thể chơi mạt chược……”
Cô bùm bùm nói không ngừng, sau đó chỉ thấy Kiều Dã nhẹ nhàng cười.
“Muốn làm tàu thăm dò hả?”
“Không thèm.” Cô lập tức phủ nhận chuyên môn của anh, “Ở lĩnh vực của cậu giẫm đạp cậu là việc người nên làm hả? Tôi quyết định làm trạm không gian!”
“Có ý tưởng.”
Cô đắc ý dào dạt nói qua 20 năm nữa sẽ dẫn anh lên ngồi phi thuyền vũ trụ mà cô làm ra để bay lên trời cao, tới sao Hỏa trồng ớt, tới Thổ tinh thăm ngân hà, …… Nói xong hai người đều cười nghiêng ngả.
Vào Giáng Sinh cô đã thay đổi chỗ ở, tới cắm rễ ở bờ tây.
Nhân viên chuyển phát nhanh đưa tới một gói hàng quốc tế, cô ôm về nhà ngồi trước bàn mở ra thấy đó là một mô hình thủ công, là một cái tên lửa chỉ lớn bằng cánh tay.

Tên lửa này giống hệt cái cô nhìn thấy ở trạm phóng tại Tây Xương.
Cô lăn lộn nhìn thật lâu, vuốt ve mô hình anh tự tay làm, cuối cùng lại thấy một hàng chữ nhỏ ở đáy mô hình ——
To the only star, Marry Christmas.

(Gửi ngôi sao duy nhất, chúc mừng Giáng Sinh)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.