Ngôi Sao Rực Rỡ

Chương 82: Chương 82




Phiên ngoại một: 【 Làm người phải thành thật 】
Ngày về Thành Đô trời trong nắng ấm, xuân về hoa nở.
Thiếu nữ bá đạo năm xưa nay đã 30 tuổi, cô xách theo một cái va li, trên lưng là một cái balô siêu lớn trên đường trở về sau khi tốt nghiệp.
Vừa mới xuống máy bay cô đã thấy tin tức trong nhóm.
Mập Mạp: 30 tuổi còn thiếu nữ bá đạo, phụ nữ bá đạo mới đúng!
Xuân Minh: Có lẽ rất nhanh sẽ thành phu nhân bá đạo.
Cả đám châm chọc một đống, cô lướt xuống dưới thì phát hiện tin tức mới vừa lúc tới ——
Mập Mạp: Tới rồi sao?
Xuân Minh: Chắc là tới rồi.
Đại Lưu: Mau tới, đêm nay đoàn tụ ở Tiểu Long Khảm, tôi xin nghỉ tới chiếm chỗ ngon rồi, ở đường Xuân Hi ấy.

Mọi người có biết nhà này khó đặt thế nào không? Từ 3 giờ chiều tôi đã ở đây, hiện tại bên ngoài people mountain people sea (người người tấp nập).
Từ Vãn Tinh dừng lại bên ngoài toilet và phẫn nộ nhắn: Đợi nhiều năm như vậy mới về nước, sao mấy người không tới đón tôi!
Mập Mạp: Tụi tôi đều là tinh anh trong các ngành nghề, sao có thể rời bỏ cương vị chứ?
Xuân Minh: Bệnh viện không có tôi thì sẽ đóng cửa.
Mập Mạp: Nhà hàng không có đầu bếp tôi cũng không thể buôn bán.
Đại Lưu: Tôi không phải đang chiếm chỗ ư? Tôi còn đang ở tiệm lẩu trông mòn con mắt đó.
Từ Vãn Tinh rời khỏi nhóm và mở khung chat với Kiều Dã.
Tin nhắn nhanh chóng tới: Về rồi hả?
Cô lập tức cao giọng hưng phấn gọi điện: “Thầy Kiều, em về rồi nè!”
Kiều Dã ở đầu kia xin lỗi nói: “Vốn muốn tới đón em nhưng trong viện có nhiệm vụ đột xuất, có việc khẩn cấp cần xử lý ——”
“Không sao, anh làm việc đi, em có tay chân nên có thể tự mình đi về.”

Nói xong dăm ba câu cô lập tức ngắt máy và đi vào toilet soi gương, trong gương là bóng một cô gái tóc quăn.

Cô chần chờ một lát, cuối cùng không lấy balô.

Vốn cô chuẩn bị một cái váy xinh đẹp định xuống máy bay sẽ đổi, phải xuất hiện xinh đẹp trước mặt mọi người.
Nhưng hiện tại hình như cũng không cần.
Mặc cũng phí!
Cô bĩu môi nghĩ: Từ Vãn Tinh, mày thật là cô gái nhỏ biết điều, sau đó lại không nhịn được thầm mắng: người khác về là có bạn bè thân hữu nồng nhiệt đón chào, sao tới lượt cô lại thảm thế!
Từ Vãn Tinh buồn bã ỉu xìu xách theo một đống lớn đồ đạc đi ra ngoài, theo dòng người tới cửa ra.
Ngoài vali và balô cô còn hai cái vali khác siêu lớn được ký gửi.

Không có cách nào, quá nhiều tài liệu, không có cái nào vứt được.

Cô đã cố gắng tinh giản hành lý nhưng vẫn còn một đống lớn.
Cuối cùng lúc đi ra khỏi cửa Từ Vãn Tinh hoàn toàn xứng đáng với tên gọi người phụ nữ bá đạo khi một mình đẩy ba cái vali to xụ cộng vác một cái balô cũng to không kém.
Mọi người sôi nổi nhìn qua.
Cô vừa đau thương nghĩ mình là cây cải thìa không ai yêu thương vừa gian nan đi ra ngoài.

Ai biết một khắc ấy cô lại nghe thấy tiếng hò hét như sấm ——
“Từ Vãn Tinh!”
Từ Vãn Tinh bị dọa ngây người, lập tức ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy trong đám người đón người thân là Mập Mạp đang nhảy nhót muốn chen qua đám đông hấp dẫn ánh mắt của cô.


Bên cạnh cậu ta là 5 người khác: Xuân Minh, Đại Lưu, Vạn Tiểu Phúc, Tân Ý và thầy Kiều của cô.
Mọi người đều cười, từ thiên quân vạn mã mở đường máu chạy qua bên này.

Trong đại sảnh ánh sáng huy hoàng Từ Vãn Tinh lập tức cứng đờ, trong đầu chỉ có hai ý nghĩ ——
Suy nghĩ đầu tiên: đám siêu cấp lừa đảo này!
Ý nghĩ thứ hai: WC gần nhất ở đâu? Tôi muốn thay quần áo a a a!
Trời biết cô ngồi máy bay mười hai tiếng đồng hồ nên để thoải mái cô chỉ mặc một cái áo mũ trùm đã giặt đến trắng bệch, bên dưới là quần thể thao rộng thùng thình.

Hình tượng này cực kỳ khó nuốt.
Trong chớp mắt đám kia chạy tới cô lập tức ném hành lý, nhanh chân chạy.
Mập Mạp không hiểu gì cả: “Cậu đi đâu thế?!”
“WC!”
Từ Vãn Tinh cõng cái balô siêu to chạy như bay tới WC, lấy tốc độ sét đánh lấy bộ váy đã chuẩn bị trước đó ra.
Lúc đi ra cô lắc lắc mái tóc uốn quăn sóng to, nện bước uyển chuyển nhẹ nhàng đi về phía đám bạn đang há hốc mồm.
“Nếu là anh em thì phải quên hết màn chạy trối chết vừa rồi của tôi đi, lúc này mới tính gặp lại.”
Mọi người: “……”
Tổng cộng có hai cái xe chở mọi người tới Tiểu Long Khảm.

Kiều Dã lái xe chở cô còn người khác đi xe của Vạn Tiểu Phúc.
Từ Vãn Tinh nói: “Sao mọi người đều chen lên xe Tiểu Phúc ca thế? Mập Mạp nặng thế thì chen làm sao?!”
Mập Mạp: “Cậu được lắm, vừa về đã công kích người thân!”

Vạn Tiểu Phúc cười nói: “Cho cậu và thầy Kiều chút không gian, miễn cho tụi tôi bị bắt ăn cơm chó bất đắc dĩ.”
Mọi người nói nói cười cười, vẫn muốn nhường không gian riêng cho hai người bọn họ.

Từ Vãn Tinh đứng ở bãi đỗ xe rồi dạo quanh cái xe của Kiều Dã nói, “Thầy Kiều đúng là khiêm tốn, lương một năm cao như thế lại chọn một chiếc xe giản dị thế này.”
“Thế nên em thích xe Infiniti hả?” Thầy Kiều liếc mắt về phía Vạn Tiểu Phúc ở đối diện.
“……”
Từ Vãn Tinh lập tức mở cửa lên xe: “Xe bình dân cũng khá tốt, khá tốt.”
Cô quên cài dây an toàn nên sau khi lên xe Kiều Dã bình tĩnh tiến đến gần giúp cô cài chặt.

Tim Từ Vãn Tinh đập liên hồi, mắt nhìn anh đang ghé sát.
Anh cũng cúi đầu nhìn cô.
Vì thế Từ Vãn Tinh rốt cuộc không nhịn được ôm cổ anh dán lên hôn một cái thật là vang.

Giây tiếp theo, chiếc xe Infiniti ở đối diện bắt đầu nhấn còi inh ỏi, cửa sổ xe hạ xuống, mọi người đồng loạt thò đầu ra ồn ào gào thét không ngừng.
Từ Vãn Tinh: “……”
Phiền thật, sao mấy người còn chưa đi!
Mặt cô đỏ bừng, vội lấy tay che lại nói: “Mau lái xe, mau lái xe!”
Kiều Dã thì trấn định hạ kính cửa xe nói với mọi người: “Tem tém lại đi, bạn học Từ xuất ngoại mấy năm, học thức tăng cao nhưng da mặt lại mỏng đi nhiều.”
Tất cả mọi người đều cười, Vạn Tiểu Phúc cũng không ngoại lệ.
Một bữa cơm này mọi người ăn cực kỳ vui vẻ, lúc trước ở Mỹ không được ăn đồ Thành Đô cay nồng nên lúc này ăn cái lẩu mà Từ Vãn Tinh đã bị cay đến nước mắt chảy ròng ròng.
Trước mắt là bạn bè quen thuộc, trong miệng là cảm giác kích thích lâu không được nếm, cô chớp chớp mắt như rơi vào mộng.

Mọi người nâng chén hoan hô cô rốt cuộc đã trở lại, tiếng hò hét như quỷ khóc sói gào.

Tiểu Phân Đội Ma Tương vẫn ăn ý, miệng trêu chọc không ngừng.
Lúc đi ra khỏi tiệm lẩu mặt trời đã ngả về tây, ánh sáng ôn nhu chiếu rọi con đường về nhà.
Cô hỏi Kiều Dã: “Em ở đâu?”

“Nhà anh.”
“Khụ, thầy Kiều không giả vờ rụt rè chút nào mà nói trực tiếp thế à?”
Kiều Dã: “Không chờ nổi.”
Từ Vãn Tinh: “……”
Hay cho một câu không chờ kịp, cô nghẹn họng, chỉ có thể cảm thán da mặt mình ngày càng mỏng, còn da mặt kẻ này đúng là càng ngày càng dày, quả thực không có giới hạn.
“Làm người thì phải thành thật.” Thầy Kiều chế nhạo.
Từ Vãn Tinh nghĩ nghĩ sau đó ngây ngẩn cả một đường, đến hẻm Thanh Hoa cô theo anh đi vào cửa.
Trong nhà đen nhánh, đèn cũng chưa bật, Kiều Dã mới vừa đổi xong dép lê, còn không kịp phản ứng lại đã bị người phía sau giữ chặt cổ áo.

Giây tiếp theo cô giống con koala nhảy lên treo trên người anh.
Từ Vãn Tinh bắt đầu ra tay cởi cúc áo sơ mi của anh, động tác cực kỳ nhanh chóng.
Kiều Dã khó có lúc sửng sốt, “Từ Vãn Tinh ——”
“Suỵt ——” cô cười hì hì rồi chớp mắt, “Làm người phải thành thật.”
Cũng trong nháy mắt ấy một tiếng lạch cạch vang lên, đèn trong phòng bị người ta bật sáng choang.

Tống Từ bưng cốc nước khiếp sợ mà đứng ở cầu thang, tay trái rời khỏi công tắc đèn, “Các ngươi đang làm gì???”
Từ Vãn Tinh: “……”
Cô lập tức dùng 0.01 giây nhảy xuống, nhanh chóng mở cửa muốn chạy ra ngoài, nhưng tay mới vừa sờ tới then cửa đã bị Kiều Dã lôi lại.
Tống Từ vừa đi xuống vừa tấm tắc, “Mấy năm không gặp, Từ Vãn Tinh cô cũng được đó.

Đúng là con mẹ nó nữ trung hào kiệt, sói đói háo sắc, mới vừa vào cửa đã gấp không chờ nổi!”
Từ Vãn Tinh mặt không biểu tình nghiêng đầu nhìn Kiều Dã, tuyệt vọng hỏi: “Sao anh ta còn ở đây???”
Kiều Dã giữ chặt tay cô kéo cả người về phòng khách.
“Em đã về thì cậu ta sẽ bị đuổi ra ngoài.” Anh tự nhiên như ruồi nói.
Tống Từ:???



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.