Ngôi Sao Sáng Nhất Bầu Trời Đêm

Chương 3



Sau khi rời khỏi bể bơi, một vài người đã đi đến nhà hàng của khách sạn để ăn. Đinh Kiêu cùng Đinh Ký giành trước chạy tới vị trí gần cửa sổ, Đinh Tiềm cùng Hạ Lục theo sát phía sau.

Bọn họ gọi một chiếc pizza phô mai nướng. Sau khi người phục vụ mang bánh lên, Đinh Tiềm lập tức chia bánh vào đĩa cho mọi người. Đinh Kiêu cùng Đinh Ký từ nhỏ đã được bồi dưỡng, tư thế ăn tương đối nhã nhặn, so sánh với hai người thì Hạ Lục không hề có hình tượng chút nào.

Đinh Tiềm quả thực chưa từng thấy qua cô gái nào như vậy, cô cơ hồ ở dùng tay để bốc ăn, thật không hổ là người đến từ Châu Phi, giống như một người đến từ vùng thiếu văn minh, chỉ kém ăn tươi nuốt sống.

Nhìn thấy ba người con trai của Đinh gia dùng một loại ánh mắt khinh thường lại ngạc nhiên nhìn mình, Hạ Lục thản nhiên tự đắc. “Không thể ăn sao? Các người đều nhìn cháu làm gì, cháu cảm thấy ăn khá tốt.”

“Lục Lục, em có thể đừng cầm nó bằng tay không?” Đinh Ký nhỏ giọng nhắc nhở Hạ Lục, đây cũng không phải ở nhà.

Hạ Lục lúc này mới không được tự nhiên mà cầm lấy dao nĩa, ăn từng chút một, cô đã quen sống trong hoàn cảnh sinh hoạt không bị hạn chế, cùng cha mẹ trải qua những tháng ngày đơn giản, bây giờ dùng cơm cũng cần chú ý lễ nghi, thật đúng là không trâu bắt chó đi cày.

“Nha đầu hoang dã!” Chàng thiếu niên đẹp trai Đinh Kiêu giỏi nhất chính là đặt biệt danh cho người khác.

Hạ Lục chớp chớp mắt nhìn cậu, lúc ở Châu Phi cô thường xuyên nghe người ta gọi cô là nha đầu hoang dã, không nghĩ tới bây giờ trở lại cố hương của mẹ vẫn bị người khác gọi là nha đầu hoang dã.

Nhìn thấy đôi mắt của Hạ Lục sáng ngời quét trên người Đinh Kiêu một cái, trong lòng Đinh Tiềm thầm kêu một tiếng không tốt, thằng nhóc này không biết lựa lời, đắc tội nha đầu này nhất định sẽ không có kết cục tốt.

Thấy Hạ Lục trầm mặc không lên tiếng, Đinh Kiêu càng đắc ý, cậu ta cầm lấy sốt cà chua muốn cho một chút vào pizza, nào biết đổ nửa ngày mới đổ được một chút, cậu ta cầm lấy sốt cà chua cái quơ quơ, nhoáng một cái sốt cà chua phun ra, phun lên cả khuôn mặt của cậu ta.

Đinh Ký thấy tình trạng này, vô tâm vô phế cười ha hả, Đinh Tiềm cũng cảm thấy có chút buồn cười, anh cầm lấy khăn giấy đưa cho cháu trai lau mặt. Đinh Kiêu xấu hổ lại ảo não, dẩu cái miệng nhỏ tức giận đỏ mặt.

Hạ Lục vừa ăn vừa nhìn Đinh Kiêu, khóe miệng có một tia ý cười, chỉ là Đinh Kiêu chỉ lo tức giận, cũng không ngẩng đầu lên cho nên không nhìn thấy. Hạ Lục lại đem tầm mắt chuyển hướng sang bên kia, cùng ánh mắt Đinh Tiềm chạm nhau, cô rõ ràng cảm giác được địch ý từ anh, tựa hồ anh đã tức giận lại có chút tò mò.

Có lẽ anh lại đem chuyện của Đinh Kiêu tính đến trên đầu mình, Hạ Lục chỉ cần vừa thấy ánh mắt của Đinh Tiềm là có thể cảm nhận được cảm xúc hiện tại của anh, người đầu tiên phát hiện ra bí mật của cô kể từ khi cô về nước chính là anh.

Hạ Lục không giải thích điều gì, cô cảm thấy hoàn toàn không có gì cần phải giải thích.

Chơi một buổi trưa mọi người liền về nhà, Đinh Ký mời mọi người đi nhà của mình chơi.

Đinh Kiêu thích náo nhiệt, gật đầu một cái tỏ vẻ tán thành, Đinh Tiềm đảo đảo đôi mắt, cũng đồng ý. Hạ Lục nhìn thấy khóe miệng của anh nhếch lên, vẻ mặt khó lường, trong lòng ẩn ẩn bất an.

Đinh Triệu Ninh có mấy người con đều là quân nhân, ba của Đinh Ký cũng không ngoại lệ.

Người ngoài đến Đinh gia có thể cảm nhận được bầu không khí giản dị và hào phóng, chủ nhân gia đình đặc biệt chú trọng gia phong, mỗi một món đồ trang trí đều được đặt ở vị trí thích hợp, phòng khách không có bất cứ vật dư thừa nào, cho nên không hề có cảm giác lộn xộn.

Đinh Tiềm vốn cũng không có hứng thú tham quan căn nhà, bởi vì nơi này cũng giống như ngôi nhà anh đang sống, mọi thứ nơi đây đều rất ngăn nắp, người trong nhà cũng không bao giờ lớn giọng nói chuyện, ngay cả bảo mẫu cùng người giúp việc cũng không bao giờ dám lớn tiếng.

Nơi đặc biệt nhất ở nhà Đinh Ký chính là cái sân trong nhà, bởi vì bà chủ Tô Nhạc Ngâm thích thực vật xanh, trong sân có rất nhiều loại hoa cỏ, có hoa hồng, có nguyệt quý cùng hoa sơn chi, còn xây cả một cái ao cá vàng, vừa đến mùa hè thì hoa súng nở rộ, người đi qua có thể nhìn thấy mấy chục con cá vàng đang bơi trong làn nước trong veo, trong đó còn có cả loài cá vàng mà ba của Đinh Ký rất yêu thích.

Phòng khách bày biện không ít bồn hoa, còn cắm một lọ hoa hồng màu hồng nhạt, làm cho bầu không khí trong nhà có thêm vài phần ấm áp.

Cha mẹ đều không ở nhà, Đinh Ký làm cậu chủ nhỏ, tự hào mà dẫn dắt ba người cùng đi lên lầu.

Nhìn thấy cánh cửa của một căn phòng đang đóng chặt, Đinh Tiềm cố ý hỏi. “Bên cạnh có người ở không?”

“A, đó là phòng của Lục Lục, chú nhỏ muốn đi vào tham quan sao? Cháu chân thành khuyên chú không nên đi vào thì tốt hơn.” Đứa bé Đinh Ký lanh lợi chớp đôi mắt xinh đẹp tỏ vẻ thần bí cười hề hề.

Những lời này của Đinh Ký đã thành công khơi dậy lòng hiếu kỳ của Đinh Tiềm. “Tại sao? Chẳng lẽ bên trong cất giấu bí mật gì?”

“Không có gì đặc biệt, chính là trong phòng sống không chỉ có một mình em họ mà còn có rất nhiều bằng hữu của em ấy.” Đinh Ký cười một cách quái dị, hướng Hạ Lục chớp đôi mắt.

“Rất nhiều bằng hữu?” Đinh Kiêu cũng tò mò, một căn phòng nho nhỏ như vậy mà lại có thể chứa được rất nhiều người sao?

Khi bọn họ tò mò mà đẩy ra cánh cửa căn phòng của Hạ Lục, tuy đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.

Nếu chỉ dùng từ lộn xộn thì vẫn không thể hình dung được những gì bọn họ thấy, không chỉ lộn xộn mà còn có một loại cảm giác kỳ quái, nơi nơi đều là chai lọ thì không nói, sách vở cũng bị ném loạn làm người ta rất khó tin tưởng đây là căn phòng của một đứa trẻ 9 tuổi.

Bọn họ cũng đã xem qua phòng của Đinh Tuấn, đó mới chân chính là căn phòng của thiên kim tiểu thư, màu sắc của nội thất cùng sàn nhà, khăn trải giường đều được phối hợp với nhau rất hài hoà, mọi thứ đều ngăn nắp, sạch sẽ, ngay cả những món đồ trên giường cùng sofa cũng được sắp xếp gọn gàng.

“Trời ạ, đều là sâu bọ, các loại sâu bọ.” Đinh Kiêu khoa trương mà kêu to.

Cậu ta lớn như vậy cũng chưa thấy qua nhiều loại sâu bọ tụ tập ở một chỗ như vậy, nhưng mà lực chú ý của cậu ta rất nhanh đã bị con thằn lằn trong một chiếc bình pha lê hấp dẫn, cậu ta không phải chưa thấy qua có người nuôi thằn lằn làm thú cưng, nhưng chưa thấy qua con nào lớn như vậy.

Hạ Lục thấy cậu ta có hứng thú với con thằn lằn, vội nhắc nhở. “Anh ngàn vạn lần không cần dùng tay chạm vào ——”

Không chờ cô nói dứt lời, Đinh Kiêu đã bắt tay duỗi đến chiếc bình pha lê bắt con thằn lằn, ngón tay lập tức bị hàm răng sắc bén của thằn lằn cắn trúng, máu tươi chảy ròng.

Đinh Kiêu hét lên vì đau đớn, theo bản năng muốn ném rớt con thằn lằn.

Hạ Lục sốt ruột trấn an thằn lằn, trong miệng nói ra một loại ngôn ngữ rất khó hiểu, nói đến cũng thần kỳ, con thằn lằn kia phảng phất nghe hiểu được giọng nói của cô, buông miệng ra rồi bò vào cát ẩn nấp.

“Anh làm nó sợ hãi rồi, bây giờ nó chui vào cát, ít nhất cả đêm không dám ra ngoài.” Hạ Lục thở dài một hơi, nhìn ngón tay bị thương của Đinh Kiêu, từ trong ngăn tủ lấy ra hòm thuốc.

Đinh Tiềm ngoài ý muốn nói: “Cháu còn có thể tự mình trị thương?”

“Ba thường xuyên mang cháu đi dã ngoại cắm trại, mấy loại trị thương đơn giản cháu đều có thể tự mình làm.” Hạ Lục thực thong dong lấy ra một lọ cồn tiêu độc, giúp Đinh Kiêu xử lý miệng vết thương, lại lấy băng gạc giúp cậu ta băng bó thật tốt.

“Vừa rồi cháu niệm loại ngôn ngữ gì?”

“Là ngôn ngữ Masai Kenya, chủ nhân đời trước của thằn lằn là người Masai, cho nên nó mới hiểu được.”

“Thằn lằn cũng có chỉ số thông minh sao? Một loài bò sát có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của loài người? Chú cho rằng phản ứng của nó là xuất phát từ việc bị tấn công thôi chứ.” Đinh Tiềm không tin nói.

Hạ Lục liếc mắt nhìn anh một cái, cũng không phản bác lời của anh.

Đinh Tiềm vốn cho rằng cô không còn lời gì để nói, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, nha đầu này kiêu ngạo thật sự, đối với lời nói của người khác cô cũng lười giải thích. Đừng nhìn cô còn tuổi nhỏ mà hiểu lầm, trong cái đầu nhỏ kia thật ra có rất nhiều kiến thức phong phú.

Đinh Tiềm ngồi xuống sofa, nào biết mới vừa ngồi không bao lâu thì cảm giác có một vật lông xù đang bò trên tay, anh có loại dự cảm xấu đây là loài sinh vật anh ghét nhất.

Quả nhiên, khi anh vung tay lên thì có một con nhện nhiều lông bị anh ném mạnh lên tường rồi rơi xuống đất nằm im vài giây, sau đó bò nhanh về phía anh, nhưng ai nấy đều thấy được con nhện giống như là bị thương, bò không được vài bước liền bất động.

“Vì sao chú lại ném nó lên tường? Nó chỉ là một con nhện hoa hồng, cũng không có độc.” Hạ Lục chạy tới ngồi xổm xuống rồi nhặt con nhện cưng của mình thả lại cái chai, nhìn thấy con nhện bị Đinh Tiềm quăng ngã đứt mất hai cái chân, cô bé rất là đau lòng.

“Ai biết nó đột nhiên chạy ra cắn tay của chú.” Nếu hỏi Đinh Tiềm sợ nhất cái gì, thì không cần nghi ngờ chính là loài nhện.

Anh cũng không nhớ rõ lúc mấy tuổi thì được mẹ dẫn đi vườn bách thú, ở trong phòng côn trùng anh đã thấy nhiều loài nhện khác nhau. Càng có nhiều màu sắc thì càng độc, trong đó một loài còn bắt được cả con chim đang sống sờ sờ cắn chết, cảnh tượng đó đã khiến cho anh sợ hãi, từ đấy liền có bóng ma.

.....

Những người này thật đáng ghét, vào phòng người khác rồi xem lung tung thì cũng thôi đi, còn không dừng làm hỏng đồ của cô. Hạ Lục rốt cuộc không thể nhịn được nữa. “Mọi người đi vào phòng của tiểu Đinh Đinh chơi đi, đừng ở trong phòng của cháu nữa.”

Xem ra nha đầu này đang tức giận, Đinh Tiềm biết điều mang theo hai cháu trai rời đi, Hạ Lục đóng cửa lại, cũng không để ý tới bọn họ.

Đối với con nhện bị thương, Hạ Lục lầm bầm lầu bầu. “Hoa hồng, chú ấy không phải cố ý, ngươi không cần tức giận, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ăn nhiều trùng hơn, lúc ngươi lột xác chân của ngươi vẫn có thể phát triển.”

Khi nói chuyện, cô bé lấy côn trùng từ cái chai khác cho vào cái chai của con nhện rồi dùng một cây gậy đẩy côn trùng tới trước mặt con nhện, nào biết vật nhỏ thế nhưng thật sự tức giận, nó vẫn không nhúc nhích.

Hạ Lục thở dài, ngồi vào mép giường nhìn ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, nỗi nhớ nhà gợn lên trong lòng cô bé, nơi đó có ba mẹ, có những người cô chú hài hước ở trung tâm bảo hộ động vật, còn cả những người dân mê tín nhưng lại rất lương thiện ở trong làng, đương nhiên không thể thiếu người bạn nhỏ Tom.

Mà nơi này, tuy rằng cuộc sống vật chất so với chỗ cô sống lúc trước tốt hơn nhiều, nhưng là một chút cũng không tự do, không thể chân trần ở trong rừng rậm leo cây, cũng không thể tự do tự tại nhảy vào hồ nước bơi lội, không thể cùng con tinh tinh nhỏ mà ba của cô nhặt được cùng nhau ăn chuối. Tất cả những gì cô có thể làm bây giờ chính là chờ đợi năm học mới sau đó đến trường trở thành học sinh lớp 1.

Hạ Lục không vui, một chút cũng không vui!

Đinh Tiềm trước khi đi còn tới gõ cửa, thật lâu cũng không có người đáp lại, anh đặt tay ở then cửa thử mở một cái thì phát hiện cửa không khóa, anh đẩy cửa đi vào.

Trong phòng không có bật đèn, giữa ánh hoàng hôn Hạ Lục đưa lưng về phía cửa, thân ảnh như ẩn như hiện ở trong tấm rèm cửa màu trắng đang tung bay, nghe được tiếng động cô mới quay đầu lại. Đinh Tiềm ngây người, anh thấy được một nỗi u buồn trên khuôn mặt nhỏ nhắn và xinh đẹp như búp bê sứ của cô.

Chàng thiếu niên Đinh Tiềm nghe thấy trái tim mình đang đập thình thịch, anh không nghĩ tới cô gái bé nhỏ lại có thể xinh đẹp như vậy.

Cố gắng che dấu nỗi lòng, Đinh Tiềm ngượng ngùng nói: “Con nhện kia thế nào rồi? Thực xin lỗi, vừa rồi không phải chú cố ý, chú chỉ là ——”

“Chú bị dọa sợ, chú nhỏ của anh sợ nhất là sâu bọ.” Đinh Kiêu rất không biết nhìn hoàn cảnh mà xen mồm vào.

Đinh Tiềm gõ một cái lên đầu cậu ta. “Nói bậy cái gì đó, ai sợ chứ.”

Anh làm sao có thể ở trước mặt người khác thừa nhận chính mình sợ sâu bọ?

Hạ Lục nhìn hai người bọn họ, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu tình. “Nó còn chưa trưởng thành, chờ nó trưởng thành thời điểm lột xác chân sẽ phát triển ra thôi.”

“Vậy là tốt rồi, không nguy hiểm tính mạng là được.” Đinh Tiềm yên tâm mang theo cháu trai rời đi.

Hạ Lục nhìn theo bóng dáng của anh, khóe miệng hơi hơi mấp máy.

Đinh Ký đi tới vừa vặn nhìn thấy biểu tình này của Hạ Lục, cậu bé ngây thơ mà nhìn cô rồi lại nhìn chỗ cầu thang, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ chợt léo qua của chú nhỏ.

“Em đang cười cái gì vậy?” Đinh Ký khó hiểu mà cào cào cái ót.

“Em không cười.” Hạ Lục thề thốt phủ nhận.

Đinh Ký không cùng cô tranh cãi, thúc giục cô. “Mẹ bảo anh mỗi ngày dạy cho em 10 chữ Hán, chúng ta hiện tại liền bắt đầu đi.” Đứa nhỏ Đinh Ký vừa thông minh lại lanh lợi, tuy rằng nghịch ngợm nhưng thành tích học tập lại là cầm cờ đi trước.

“Ồ.” Hạ Lục lên tiếng.

Tiểu nha đầu rất nhanh đã hiểu được cách nhập gia tùy tục.

Trong phòng Đinh Ký, hai đứa nhỏ ghé vào trên bàn sách, Hạ Lục chiếu theo bảng chữ mẫu từng nét bút học viết, Đinh Ký giống như một người thầy giáo nhỏ, vừa xem truyện tranh vừa giám sát cô.

Xem truyện tranh một lát, Đinh Ký ngáp một cái, thò đầu qua xem Hạ Lục viết chữ, thấy chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, lập tức bình luận: “Chữ viết của em thật xấu, em cần phải luyện tập nhiều hơn.”

Hạ Lục bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn Đinh Ký. “Chú nhỏ vì sao lại sợ sâu?”

Đinh Ký hắc hắc cười một trận, thấy Hạ Lục đang mong chờ đáp án, mới không thể không nói: “ Anh không biết.”

Sợ Hạ Lục xem thường người Đinh gia bọn họ, Đinh Ký lại bổ sung nói: “Thật ra lá gan của chú nhỏ một chút cũng không nhỏ, chú ấy cùng bọn anh đánh CS người thật, trước nay đều là xông vào phía trước, mọi người đều chơi không được với chú ấy, hơn nữa kỹ năng bắn súng của chú ấy cũng đặc biệt chuẩn, trước nay không đánh thua trận nào.”

“Nhưng chú ấy sợ con nhện.” Hạ Lục cười nói.

“Những con nhện đó của em người bình thường đều sợ, lớn như vậy, còn có lông, trên TV cũng thường nói, con nhện đều có độc.” Đinh Ký trời sinh tính tình không chịu thua, mọi việc đều thích cùng người khác cãi cọ.

Hạ Lục không nói, nhấp khóe miệng chỉ cười.

Nhưng Đinh Ký vừa thấy biểu tình này của Hạ Lục, liền biết lời nói của mình không thể thuyết phục cô, lập tức có chút sốt ruột. “Chú nhỏ cái gì cũng biết, chú ấy còn tham gia Olympic, hơn nữa còn đi nước Đức lấy huy chương vàng.” Đinh Ký cảm thấy tôn nghiêm của đàn ông nhất định phải giữ gìn, đặc biệt là đàn ông Đinh gia.

“Olympic? Chú ấy là vận động viên?”

“Cuộc thi Olympic vật lý.”

“Cho dù chú ấy là một nhà vật lý, trở thành Einstein, cùng với việc chú ấy có sợ nhện hay không cũng không hề liên quan gì tới nhau.” Hạ Lục là người có logic rõ ràng, cũng không sẽ bị cưỡng từ đoạt lí nhiễu loạn suy nghĩ.

Đinh Ký bị cô chọc cho tức điên, nhưng lại không thể phản bác. Hạ Lục thấy cậu bé tức giận đến mặt đều đỏ bừng, nhịn không được khanh khách cười không ngừng.

“Cô gái da đen, người Châu Phi!” Đinh Ký hậm hực mà dùng ra đòn sát thủ, lập tức bại lộ EQ của một đứa trẻ, mặc kệ là cái lý gì, cậu nhất định phải dùng ngôn ngữ áp đảo đối phương.

Hạ Lục vẫn như cũ không tức giận cũng không bực bội, thong dong phản bác. “Cho dù anh có nói em là người ngoài hành tinh thì sự thật chú nhỏ sợ nhện vẫn không thể thay đổi.”

Đinh Ký hoàn toàn tức điên rồi, đem sách vở của Hạ Lục ném trên mặt đất.

Hạ Lục ghé vào trên bàn cười ha ha.

Tác giả có lời muốn nói: Con trai gì mà lại đáng ghét như vậy? Lục Lục một chút cũng không thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.