Ngôi Sao Sáng Nhất Bầu Trời Đêm

Chương 32



Viên Oánh cười nói: "Tớ sẽ nói...Gặp lại trên giường!"

Mọi người trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ là đáp án này, tất cả đều cười sặc sụa. Lư Tiểu Huệ ghé vào trên vai Hạ Lục, ép hỏi cô. "Tới tới tới, mau nói cho tớ biết sau khi chú nhỏ phát hoả xong thì chà đạp cậu như thế nào?"

Hạ Lục cầm gối đầu đánh cô ấy, hai người chơi đùa vui vẻ.

Nhắc tới Đinh Tiềm thì đúng lúc anh gọi điện thoại tới. Hạ Lục lắng nghe giọng nói ôn nhu của anh trong lòng giống như bị mèo cào, thoải mái nói không nên lời, lại mang theo một chút khẩn trương. Một chút khẩn trương kia chạy thẳng vào tim, rất câu người.

"Vừa rồi đã quên nói với em ở núi Ngọc Hoàng nhà anh có một ngôi biệt thự. Đó là bất động sản ông ngoại để lại, kỳ nghỉ quốc khánh nếu em không có chuyện gì thì anh sẽ mang em đi tới đấy nghỉ phép."

"Được nha."

Hạ Lục rất vui vẻ đáp ứng, nghĩ nghĩ cô lại hỏi: "Chỉ có hai chúng ta thôi sao?"

"Đương nhiên! Bằng không sao có thể trải qua thế giới hai người."

Đinh Tiềm mỉm cười nhìn

ảnh chụp do công ty quảng cáo gửi tới trên máy tính. Không thể không nói những bức ảnh của Hạ Lục quả thực có thể làm cho đàn ông huyết mạch sôi sục, không chỉ dáng người tốt, còn có gương mặt kia, vừa có sự đáng yêu của thiếu nữ lại mang theo gợi cảm, cũng là loại hình mà đàn ông thích nhất.

Đinh Tiềm cảm thấy may mắn vì quyết định sáng suốt của mình khi không cho cô làm người đại sứ hình ảnh. Đem những bức ảnh này giữ lại cho mình thưởng thức mới là tốt nhất.

Buổi tối, lúc Hạ Lục đang ôn bài thì dì quản lý ký túc xá gọi điện thoại tới nói dưới lầu có nam sinh tìm cô.

Nam sinh? Hạ Lục lắc lắc đầu nghĩ không ra sẽ có nam sinh nào tìm cô ở ngay lúc này. Nam sinh trong lớp học thật ra có rất nhiều, cũng không thiếu người có quan hệ không tồi với cô nhưng bọn họ có việc đều sẽ gọi điện thoại, người tự tìm tới ký túc xá đúng là không có.

Hạ Lục đi xuống lầu, mới vừa đi tới cửa liền nhìn thấy một nam sinh cao lớn đang nhìn xung quanh trong lúc chờ mình, vừa thấy cô đi tới ánh mắt người kia sáng ngời.

"Hạ Lục?" Nam sinh chạy tiến lên, vừa hưng phấn lại có chút không xác định hỏi.

Hạ Lục gật đầu. "Là tôi, cậu tìm tôi có việc gì sao?"

"Ở nhà ăn tôi nhặt được thẻ cơm của cậu, mặt trên là tên tiếng Anh. Tôi hỏi thật nhiều người, mọi người đều nói tên tiếng Trung của cậu là Hạ Lục. Hôm nay tôi tới là đem thẻ cơm trả lại cậu."

Nam sinh có điểm ngượng ngùng móc thẻ cơm từ trong túi ra, trộm đánh giá Hạ Lục. Sinh viên khoa sinh vật học là một cô gái người lai, cậu ta đã sớm âm thầm chú ý cô, bình thường sẽ đứng từ xa xa mà nhìn. Cô một chút cũng không giống con lai, khi đến gần mới phát hiện ngũ quan của cô so với người Trung Quốc thì càng hài hòa hơn. Đặc biệt là đôi mắt to, sống mũi thẳng tắp, trông đẹp cực kỳ.

"Cảm ơn cậu nha." Hạ Lục nhận lấy thẻ cơm từ trong tay cậu ta. Đã mất vài ngày rồi vốn dĩ cô không ôm hy vọng tìm thấy nào biết lại có người nhặt được.

"Cái kia..."

Hạ Lục vừa định đi thì nam sinh gọi lại.

"Còn có việc sao?" Hạ Lục quay đầu.

Nam sinh thẹn thùng cười. "Giữa trưa ngày mai có món gà Cung Bảo cùng cánh gà chiên Coca, nếu cậu có thể tới thì tôi sẽ mời khách."

Hạ Lục ngẩn ra, thấy nam sinh này nhìn chằm chằm mình, tròng mắt đảo đảo."Không cần! Tôi không thể ăn gà."

"Vậy ăn món khác cũng được." Nam sinh không muốn bỏ qua cơ hội này, đuổi kịp cô.

Hạ Lục xoay người, nhìn cậu ta. "Cậu năm mấy?"

"Năm 2." Nam sinh có điểm chột dạ, không biết vì sao Hạ Lục bỗng nhiên hỏi như vậy.

"Tôi năm 3, là học tỷ của cậu." Hạ Lục một bộ ra dáng học tỷ, vỗ vỗ bả vai cậu ta.

"Nhưng cậu tuổi còn nhỏ a, cũng chỉ 18." Nam sinh mỉm cười.

Ánh mắt Hạ Lục lướt qua cậu ta nhìn thấy sau cái cây ở đằng kia có người đang dấu đầu lộ đuôi, đoán được là đồng bọn của nam sinh này. Các nam sinh vẫn thường chơi loại trò này.

Hạ Lục chỉ vờ như không thấy được, chủ động nói: "Cậu đã nhặt được thẻ cơm của tôi còn tự mình đưa trả lại, hẳn là tôi nên mời cậu ăn cơm mới đúng. Như vậy đi, giữa trưa ngày mai tôi mời khách."

Nam sinh thụ sủng nhược kinh, biểu tình vui vẻ khiến Hạ Lục nhìn vào quả thật muốn cười.

"Được rồi, giữa trưa ngày mai không gặp không về." Nam sinh  nhanh miệng nói.

Hạ Lục cười cười.

Nam sinh lại đuổi theo cô. "Tôi tên Từ Kiện, ở học viện y."

Từ từ, Hạ Lục trong đầu linh quang chợt lóe. "Cậu là sinh viên của giáo sư Nhiếp?"

Nam sinh gật đầu, cậu ta cũng đã tham gia khóa học của giáo sư Nhiếp. Chỉ có điều giáo sư Nhiếp dẫn dắt nghiên cứu sinh tương đối nhiều, dẫn dắt bọn họ lại không nhiều lắm.

Hạ Lục trong lòng hiểu rõ, híp con mắt nói. "Gọi mấy người bạn của cậu ở phía sau cái cây kia ra đi."

Nam sinh cười rộ lên, quay đầu nhìn về phía mấy người kia. Bọn họ hướng về cậu ta vẫy tay, chờ cậu ta quay đầu lại thì Hạ Lục đã rời đi.

Trở lại phòng ngủ, Hạ Lục đem chuyện ăn cơm với mấy nam sinh bên học viện y nói với bạn cùng phòng. Nhóm bạn cùng phòng vừa nghe đều rất cao hứng, tranh nhau hỏi bọn họ năm mấy, học chuyên ngành gì.

"Năm 2? Ai! Quá nhỏ rồi." Viên Oánh có một tí xíu thất vọng. Cô ấy không thích nam sinh nhỏ tuổi hơn mình.

"Cùng đi đi, sợ cái gì." Lư Tiểu Huệ xúi giục nói.

"Cũng được." Viên Oánh nghĩ thầm, thêm một cơ hội tiếp xúc cùng nam sinh cũng không tồi. Cô học năm 3 thay đổi ít nhất ba người bạn trai nhưng cuối cùng cũng không có kết quả, kỳ thật cô vẫn luôn muốn tìm một người bạn trai ở trong trường, mặc kệ có thành hay không thì cũng là kỷ niệm thời thanh xuân.

Ngày hôm sau, tại nhà ăn số 1 của sinh viên mấy nam sinh sớm đã tới giúp các nữ sinh chiếm vị trí. Chờ các cô ngồi xuống bọn họ lại giúp các cô bưng thức ăn chuẩn bị cơm, ân cần vô cùng.

Ban đầu các nam sinh đều vây quanh Hạ Lục bởi vì cô xinh đẹp nhất, nhưng dần dần trong quá trình nói chuyện với nhau lực chú ý của bọn họ lại chuyển hướng lên người Viên Oánh. Cô ấy có tính cách hướng ngoại lại biết ăn nói, so với người không thích nói chuyện như Hạ Lục thì càng được hoan nghênh.

Chỉ có nam sinh tên Từ Kiện vẫn luôn bồi Hạ Lục. Nhìn cô ăn cũng đã gần xong mới hỏi cô muốn uống canh hay uống nước.

Hạ Lục lấy khăn giấy lau miệng, ngữ khí thẳng thắn. "Có phải cậu up ảnh của tôi lên diễn đàn trường học cùng Weibo hay không?"

A? Từ kiện sợ ngây người, Hạ Lục như thế nào lại thông minh như vậy, lập tức liền đoán được.

Hạ Lục nhìn thấy biểu tình hoảng sợ trên khuôn mặt cậu ta thì lập tức đoán được suy nghĩ của cậu ta, giọng điệu giống như ông cụ non: "Về sau đừng làm chuyện nhàm chán này nữa, đây là xâm phạm quyền chân dung cậu có biết hay không. Nếu để bạn trai tôi biết được thì hậu quả rất nghiêm trọng. Anh ấy là bộ đội đặc chủng, cũng từng là quán quân cả nước trong đấu võ. Cậu chỉ là một cậu nhóc choai choai nhất định không phải là đối thủ của anh ấy, chỉ với ba cú đánh của anh ấy cũng đủ hủy đi xương cốt của cậu rồi."

Ném xuống những lời này Hạ Lục nghênh ngang rời đi. Từ Kiện sững sờ ở nơi đó, ảo não lại uể oải. Nữ thần đều có bạn trai, lời này một chút cũng không phải giả.

Lư Tiểu Huệ ở một bên cười to, đối với Từ Kiện nói: "Lục Lục nói không sai, cậu không phải đối thủ của bạn trai cô ấy đâu. Giành quán quân toàn quốc về đấu võ thì không phải dạng vừa."

Hạ Lục từ nhà ăn đi ra tâm tình nhẹ nhàng rất nhiều, cuối cùng cô cũng tìm được đầu sỏ gây tội, phía Đinh Tiềm cũng đã có thể giải thích rõ ràng. Đối với chuyện này anh rất để bụng, không chỉ tìm quan hệ xóa hết ảnh chụp trên Weibo mà còn hack mấy trang web nhỏ bảo đảm thông tin cá nhân của cô không bị lọt ra ngoài.

Hạ Lục nghĩ mình là đoá phù dung sớm nở tối tàn duy nhất trong những người nổi tiếng trên mạng, còn chưa thể bạo hồng đã bị người nào đó vô sỉ, vô cớ gây rối mà bóp chết.

Núi Ngọc Hoàng là danh thắng của Nhạn Kinh. Trên núi có không ít lối kiến trúc thời dân quốc, phần lớn là biệt uyển của các phú thương và chính khách thời ấy ở Nhạn Kinh. Ba của Đỗ Hành Trí trước giải phóng là quan lớn trong quốc dân đảng, sản nghiệp trong nhà nhiều vô kể.

Đinh Tiềm mang Hạ Lục tới đây du lịch, quản gia cùng bảo mẫu ở biệt thự sớm đã thu xếp tốt hết thảy. Xe chạy vào sân, Hạ Lục từ trong xe bước xuống, nhìn thấy núi rừng mùa thu hoa thơm chim hót, thích ý giang ra hai tay.

"Biệt thự có mười mấy phòng, trong đó có một phòng em không thể đi vào. Nơi đó có bí mật thời xưa của nhà anh." Đinh Tiềm mang Hạ Lục đi vào tòa nhà kiểu Châu Âu, xung quanh bị dây thường xuân vây quanh.

Gạt người! Cố lộng huyền hư! Hạ Lục nghĩ thầm, sao có thể có căn phòng như vậy.

Phòng ở trên núi đông ấm hạ mát, lúc này là giữa mùa thu, là mùa có không khí ôn hòa thoải mái nhất trong năm. Hạ Lục đi theo Đinh Tiềm xuyên qua phòng khách cùng hành lang dài, đi xuống thang lầu.

"Chúng ta đi nơi nào vậy?" Hạ Lục nhịn không được hỏi, không khí bên dưới thang lầu âm trầm, cô có điểm sợ.

"Hầm rượu! Ông ngoại của anh thích rượu, năm đó lúc xây dựng tòa biệt thự này đã thiết kế riêng hầm rượu kiểu Đức." Đinh Tiềm đỡ Hạ Lục xuống cầu thang.

Đi đến hầm rượu, đồ được cất giữ ở đây vô cùng phong phú, Hạ Lục quả thực đã được mở rộng tầm mắt. Từng chai rượu nho được bày biện chỉnh tề, trên nhãn đều có niên đại. Hạ Lục tùy tiện cầm lấy một chai nhìn thời gian, đều biết những chai rượu này có giá trị xa xỉ.

"Nơi này không chỉ có rượu nho tốt nhất mà còn có rượu trắng cùng Whiskey, là mấy thế hệ trước của gia tộc bọn anh cất chứa. Em tùy tiện lấy một chai cũng có thể bán ra với giá tốt, nhưng người chân chính yêu rượu sẽ không đem thứ mình lưu giữ bán ra ngoài."

Đinh Tiềm từ trên giá gỗ cầm lấy một chai rượu Rum. "Tới đây đi, chúng ta uống cái này."

Hạ Lục nhìn chữ trên chai rượu lập tức kêu lên: "Em biết cái này, đây là rượu Rum Cuba. Bọn cướp biển vùng Caribê đều thích uống loại rượu này."

"Rượu Rum dùng để điều chế Cocktail là tốt nhất."

Hầm rượu có một góc giống như quầy bar, phía sau cái bàn cũng có một loạt giá gỗ đặt đầy các loại rượu. Đinh Tiềm đi đến sau quầy bar, cầm lấy mấy chai rượu rồi lấy thêm một cái ly bắt đầu điều chế Cocktail.

Hạ Lục tò mò nhìn những màu sắc bất đồng của rượu cùng nước trái cây ở trong cái ly dung hợp với nhau, cuối cùng Đinh Tiềm còn thả một quả ôliu vào rượu. Hạ Lục lên tiếng hỏi anh. "Cái này uống ngon không?"

"Em uống một ngụm chẳng phải sẽ biết hay sao?" Đinh Tiềm đem ly rượu đẩy tới trước mặt cô.

Hạ Lục uống một ngụm, trong vị chua còn mang theo vị ngọt, tác dụng chậm hơi khổ, cô chép chép miệng. "Uống rất ngon miệng, anh có muốn hay không?"

"Anh không uống cái này, rượu Cocktail là dành cho những cô gái uống."

Đinh Tiềm đi đến bên kia, từ trên giá rượu lấy một chai rượu khác. "Anh bình thường sẽ uống cái này, Martell thêm đá."

Anh tự rót một ly rồi uống, bộ dáng soái khí không thể tả nổi. Hạ Lục xem đến ngây người, lần đầu tiên cảm thấy anh có mùi vị của một người đàn ông thành thục. Đàn ông cùng rượu trời sinh là người bạn tốt nhất.

Sau khi uống mấy ngụm Đinh Tiềm đem ly rượu đưa tới trước mặt Hạ Lục.

Hạ Lục vươn đầu lưỡi liếm liếm. "Uống không ngon nha."

"Là em uống không quen. Lại đây, anh dẫn em đi xem khác."

Đinh Tiềm đem ly rượu đặt trên bàn, mang Hạ Lục hướng tới chỗ giá rượu rồi đi sâu vào bên trong.

"Đây là rượu gì?" Hạ Lục chỉ vào một loạt bình rượu trên giá rồi hỏi.

"Rượu Tequila. Có một năm anh cả cùng lão Tạ đi tới Nam Mĩ, tại một quán bar ở Mexico bọn họ đã ra giá cao với ông chủ quán bar để mua một thùng. Mọi người đều không thích hương vị của loại rượu này chonnên chỉ mở một chai còn lại thì không uống."

"Em có thể nếm thử không?" Hạ Lục hỏi.

"Rượu Tequila rất mạnh, không thích hợp với em. Phía dưới có một loại rượu thích hợp với em hơn, em tự mình đi lấy." Đinh Tiềm thần bí chỉ chỉ vào ngăn tủ nào đó ở bên dưới giá rượu.

Hạ Lục tin là thật. Cô ngồi xổm xuống mở ngăn tủ, quả nhiên phát hiện bên trong có một chiếc hộp màu trắng, lấy ra mới phát hiện bên trong thế nhưng là một chiếc giày cao gót màu đỏ, nhưng mà chỉ có một chiếc.

Hạ Lục cầm giày cao gót hỏi Đinh Tiềm. "Có ý tứ gì?"

"Em nói xem." Đinh Tiềm mỉm cười, nụ cười mang theo bí ẩn.

"Nữ chính trong phim thường xuyên mang một đôi giày cao gót màu đỏ mê hoặc nam chính, như thế nào chỉ có một chiếc, một chiếc khác ở đâu?" Hạ Lục cười xảo trá  rồi hỏi anh.

Đinh Tiềm đứng nghiêm túc ở bên cạnh. "Tự em tìm đi."

"Tìm được rồi thì có phần thưởng gì không?" Hạ Lục đứng lên, nhìn chiếc giày cao gót xinh đẹp trong tay rồi lại nhìn Đinh Tiềm.

Đinh Tiềm vẫn chỉ cười, rũ mi mắt. "Em có thể tìm được rồi lại nói."

Giờ này khắc này thoạt nhìn anh thật gợi cảm.

Hạ Lục đem giày ném cho anh, tự tin nói. "Em nhất định sẽ tìm được chiếc còn lại."

Trực giác nói cho cô biết trong tòa biệt thự cổ xưa này đang cất giấu một bí mật. Tế bào thần kinh của cô bắt đầu hưng phấn, cô tin tưởng mình sẽ cởi bỏ được bí mật của nơi này.

Từ hầm rượu đi ra, Hạ Lục xuyên qua phòng khách hỏi bảo mẫu

kết cấu của ngôi biệt thự sau đó đi vào phòng bếp. Đinh Tiềm vẫn luôn đi theo phía sau cô.

Trong phòng bếp, Hạ Lục mở tủ lạnh trên dưới tìm kiếm một lượt, rốt cuộc ở một tầng giữ mát phát hiện ra một cái hộp nho nhỏ. Cô đem hộp mở ra vừa thấy là một chiềc chìa khóa.

Cô đắc ý đem chìa khóa quơ quơ trước mặt Đinh Tiềm, cười nói: "Thế nào."

Đinh Tiềm cũng cười. "Làm sao em đoán được?"

"Băng và hỏa...Rượu là hoả, trong khi đó một chiếc giày giấu ở hầm rượu vậy thì một chiếc khác đương nhiên là ở tủ lạnh." Hạ Lục thông minh nói.

Đinh Tiềm gật đầu. "Qua cửa thứ nhất còn có cửa thứ hai, cái này cũng chỉ là một chiếc chìa khóa, đồ vật dấu ở nơi nào em có thể tìm được sao?"

"Em biết." Hạ Lục cầm chìa khóa lên lầu.

Này tất nhiên là chìa khóa của căn phòng nào đó ở trên lầu, có lẽ chính là căn phòng bí mật mà anh đã nói, căn phòng kia có bí mật người bình thường không thể bước vào.

Một loạt cửa phòng tựa hồ giống nhau như đúc. Hạ Lục vừa định mỗi cái ổ khóa đều thử xem thì Đinh Tiềm đã lên tiếng. "Chỉ cho phép thử hai lần."

"Có gợi ý không?" Hạ Lục chớp đôi mắt.

"Không có, tự em suy nghĩ đi." Đinh Tiềm cự tuyệt nhắc nhở.

Hạ Lục minh tư khổ tưởng, suy tư. "Màu đỏ đại biểu cho lửa. Trong ngũ hành thì Hỏa sinh Thổ, mà hướng thuộc hành Hỏa chính là hướng Nam, tòa biệt thự này lại ở trên núi. Căn cứ vào phương hướng của mặt trời khi chúng ta xuống xe thì nơi này chính là hướng Đông Nam..."

Đôi mắt ngắm ngắm, Hạ Lục nhìn một cánh cửa trong đó rồi chỉ cho Đinh Tiềm nhìn. "Là căn phòng kia ư?"

"Em vào xem sẽ biết." Đinh Tiềm khen ngợi gật gật đầu

"Chúng ta cùng nhau đi vào."

Lấy chìa khóa mở cửa, Hạ Lục đi vào phòng thì cảm thấy rất kinh ngạc bởi cách bố trí trong phòng. Đồ vật trong phòng đều được làm từ gỗ tử đàn, thoạt nhìn giống phong cách thời kỳ dân quốc.

Một chiếc giường chạm khắc hoa văn treo sa mành, có máy hát, trên tường còn có đồng hồ treo tường cổ xưa. Hạ Lục qua đi mở cửa tủ quần áo, quả nhiên nhìn thấy chiếc hộp màu trắng giống cái lúc trước. Cô đem chiếc giày màu đỏ từ trong hộp lấy ra, mỉm cười đắc ý với Đinh Tiềm.

Đinh Tiềm nhận lấy chiếc giày rồi hợp thành một đôi với chiếc còn lại.

Tới gần cửa sổ, ở đó có một giá vẽ tranh sơn dầu, trên giá vẽ có một bức họa. Hạ Lục đi qua nhìn bức họa, đó là bức chân dung một người phụ nữ.

Người phụ nữ trong bức hoạ mặc một bộ sườn xám màu trắng, mái tóc màu đen, dung mạo thanh tú, nhưng điều khiến người cảm thấy kỳ quái chính là trên chân của người ấy đi một đôi giày cao gót màu đỏ.

Hạ Lục chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo nảy lên trong lòng, khiếp sợ mà lui ra phía sau một bước, vừa lúc đụng tới Đinh Tiềm.

Đinh Tiềm ôm lấy cô. "Làm sao vậy?"

"Bức họa này là ai vẽ?" Hạ Lục chỉ vào bức họa hỏi.

"Là em trai của ông ngoại anh. Ông ấy là một họa sỹ."

"Ông ấy bị tâm thần phân liệt, bức họa này ý cảnh rất đặc biệt."

"Em có thể nhìn ra?" Đinh Tiềm kinh ngạc hỏi.

Hạ Lục không lập tức trả lời mà chỉ nhìn bức họa kia, nhắm mắt một lát rồi lại mở to mắt. "Người vẽ tranh mang trong mình oán khí rất nặng, tình cảm cùng dục vọng không thể hợp nhất. Người phụ nữ trong bức họa chỉ tồn tại trong tưởng tượng của ông ấy, tình cảm của ông ấy đối với người phụ nữ này rất phức tạp."

Đinh Tiềm kinh ngạc cảm thán một tiếng, sức quan sát của Hạ Lục quả thật nhạy bén, hơn nữa còn mẫn cảm. "Nói không sai, em trai của ông ngoại cuối cùng cũng điên bởi vì vợ của ông ấy đã gây ra lỗi lầm với ông. Sau khi ông ấy điên liền bị người trong nhà nhốt vào căn phòng này mười năm."

Hạ Lục không rét mà run. "Vậy anh mang em tới đây làm gì?"

"Lục Lục, em có thể thấy chuyện của người khác vậy tại sao không nhớ nổi chuyện của chính mình?" Đinh Tiềm nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, trong ánh mắt của cô tựa như đang chất chứa bí mật.

Hạ Lục trong mắt dần dần hiện lên sự sợ hãi. "Anh nói cái gì vậy? Em không nhớ chuyện của mình là sao?"

"Em có một người chị gái cùng cha khác mẹ tên là Elissa, em nhớ rõ không?" Đinh Tiềm dẫn đường cho cô.

"Elissa...... em giống như có điểm ấn tượng, cô ấy làm sao vậy?" Hạ Lục mờ mịt.

"Cô ấy đã trở lại Mỹ, không bao giờ có thể làm tổn thương em được nữa, em không cần sợ cô ấy, cũng sẽ không có người nào tiếp tục làm tổn thương em. Tựa như bức họa mà em nhìn thấy ở đây, mỗi người đều có thể cảm thấy đau khổ về mặt tinh thần ở một mức độ nào đó, nếu không tự mình bước ra khỏi loại đau khổ ấy thì người khác thương mà không giúp gì được." Đinh Tiềm nói lời thấm thía.

"Đau khổ?" Hạ Lục vẫn nghĩ không ra.

Đinh Tiềm mang cô rời khỏi phòng, đem cửa một lần nữa khóa lại rồi đi tới một căn phòng khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.