Trên xe, Đinh Tiềm gọi điện báo cho Diệp Thanh Nịnh biết tình hình mọi chuyện.
"Nói vậy có nghĩa là người kia đã đồng ý bán bản quyền, với điều kiện chúng ta phải công khai xin lỗi?"
Diệp Thanh Nịnh kinh ngạc vì hiệu quả làm việc của Đinh Tiềm thật cao. Cô cho rằng anh nói đi tìm họa sĩ kia cũng chỉ là thuận miệng, không nghĩ tới anh thật sự tìm đối phương, còn đàm phán thành công.
"Không chỉ có như thế, tôi còn tìm được một người so với Tiểu Ngải thì có mức lương tiện nghi cho chúng ta hơn." Đinh Tiềm định liệu trước mà nói.
"Như thế nào, anh muốn thuê người kia thay thế Tiểu Ngải?" Diệp Thanh Nịnh kêu lên sợ hãi.
Tiểu Ngải là người thiết kế trò chơi có tiếng trong nước. Lúc trước công ty đã thuê cô với mức lương rất cao, bây giờ dùng một người chưa có bao nhiêu danh tiếng thay thế cô ý tưởng này không khỏi quá điên cuồng.
"Tôi đã xem qua tác phẩm cô ta. Cô ta và Tiểu Ngải có tài hoa giống nhau, tôi không có lý do gì để không thuê một người với mức lương rẻ hơn."
"Vậy Tiểu Ngải phải làm sao?"
"Cho cô ấy một khoản tiền nghỉ việc thật hào phóng rồi mời cô ấy tự mình từ chức. Tôi không muốn vì một lần phạm sai lầm mà hủy đi tiền đồ cô ấy, nhưng chuyện lần này đích xác đã gây ảnh hưởng xấu tới công ty, tôi cần phải thưởng phạt phân minh...Hơn nữa, bắt đầu sao chép cũng chứng minh tính sáng tạo của cô ấy đã có dấu hiệu xuống dốc."
Diệp Thanh Nịnh hiểu rõ, trong lòng thở dài. Người đàn ông này khôn khéo vô cùng, càng ngày càng giống một tên gian thương, nhưng vì sao nó không làm giảm mị lực của anh?
Diệp Thanh Nịnh thậm chí tin rằng người họa sĩ kia dễ dàng thỏa hiệp như vậy nhất định có liên quan tới việc anh tự mình xuất mã. Lấy lợi thế bề ngoài cộng thêm mỹ nam kế, người này rất biết cách sử dụng ưu thế của mình.
"Phía họa sĩ kia tôi sẽ nói chuyện với cô ta, nếu cô ta nguyện ý gia nhập công ty của chúng ta vậy thì tôi sẽ giúp cô ta sắp xếp chức vị."
Diệp Thanh Nịnh làm tốt bổn phận của mình.
Kết thúc cuộc trò chuyện Diệp Thanh Nịnh nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, thu dọn đồ đạc rời công ty.
Từ khi về nước cô vẫn luôn một lòng nhào vào công việc, cuối tuần cũng rất ít nghỉ ngơi, lần trước xảy ra tai nạn cô chỉ nghỉ ngơi nửa tháng rồi đi làm trở lại.
Xe rời khỏi bãi đỗ xe Diệp Thanh Nịnh tính toán đi nơi nào đó ăn cơm chiều, bất tri bất giác lại chạy xe tới trung tâm của Nhiếp Vũ Canh.
Cô vẫn luôn cho rằng anh sẽ liên lạc với mình, nào biết anh không hề chủ động gọi điện. Vì thế ngày tháo chỉ cô đã chủ động gọi điện hẹn anh ăn cơm, nhưng vẫn bị cự tuyệt.
Người đàn ông kia không biết có bí mật gì, vì sao lại khó tiếp cận như thế? Diệp Thanh Nịnh quyết định đi tìm anh.
Mắt thấy trung tâm ở ngay trước mắt, không chờ Diệp Thanh Nịnh dừng xe cô đã nhìn thấy Nhiếp Vũ Canh và Hạ Lục một trước một sau đi ra, hai người ngồi lên chiếc xe của Nhiếp Vũ Canh. Diệp Thanh Nịnh trong lòng rùng mình, theo bản năng đi theo hai người.
Xe đi qua hơn phân nửa nội thành rồi dừng ở một khách sạn 5 sao. Diệp Thanh Nịnh mắt thấy hai người lái xe vào bãi đỗ, cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, quẹo vào theo bọn họ.
Hạ Lục và Nhiếp Vũ Canh lên nhà hàng ở tầng 2 khách sạn, hai người đi vào phòng. Diệp Thanh Nịnh không có biện pháp đi cùng, nghi ngờ trong lòng cũng không được hóa giải.
Hai người bọn họ sao lại muốn tới nơi này? Mặc dù hai người không phải loại quan hệ kia, nhưng Hạ Lục đơn độc ăn cơm với Nhiếp Vũ Canh, nếu như bị Đinh Tiềm phát hiện không biết anh sẽ nghĩ như thế nào.
Vì không muốn người khác chú ý Diệp Thanh Nịnh tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống, gọi một ly nước soda.
"Cô Diệp, cô cũng ở đây sao?" Trong lúc lơ đễnh thanh âm của Nhiếp Vũ Canh từ phía sau truyền đến. Diệp Thanh Nịnh bị dọa nhảy dựng, lập tức quay đầu nhìn, thấy biểu tình cười như không cười của anh.
"Tôi...tôi chờ bạn." Diệp Thanh Nịnh lắp bắp nói.
Nhiếp Vũ Canh nói: "Ba của Hạ Lục là giáo sư Green đến Nhạn Kinh tham gia một buổi hội nghị, đang ở khách sạn này. Hai chúng tôi đã mấy năm không gặp, vì thế hôm nay tôi đã hẹn ông ấy cùng với Hạ Lục ăn bữa cơm, nếu cô không ngại thì có thể ăn cùng chúng tôi."
Những lời này thành công đánh bay nỗi nghi ngờ trong lòng Diệp Thanh Nịnh, trong giây lát cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, đối với cái cớ mà cô đưa ra Nhiếp Vũ Canh căn bản không tin. Anh biết cô chỉ có một người, thậm chí có thể nói anh đã sớm phát hiện cô theo dõi.
Diệp Thanh Nịnh mặt đỏ lên.
"Không cần, không cần." Cô ngập ngừng nói, có một loại cảm giác trộm gà không thành còn mất nắm thóc.
Lúc này, Hạ Lục từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Nhiếp Vũ Canh và Diệp Thanh Nịnh thông minh như cô cũng đoán được gì đó, chủ động nói: "Chị Diệp, chị cũng tới đây sao. Nếu vậy thì chị ăn cơm chung với bọn em luôn đi." Khi nói chuyện cô tiến lên kéo cánh tay Diệp Thanh Nịnh.
Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, tuy rằng ngày thường Nhiếp Vũ Canh không thích nói chuyện, nhưng gặp gỡ một người hợp với mình như giáo sư Green thì anh trở nên hay nói hơn, cộng thêm một Hạ Lục rất hoạt bát nữa, chỉ có Diệp Thanh Nịnh là không nói lời nào, yên tĩnh lắng nghe, với đề tài của bọn họ cô cảm thấy rất hứng thú.
Thời gian vui vẻ thường qua rất nhanh, sau khi bữa tối kết thúc giáo sư Green về phòng nghỉ ngơi, Hạ Lục đi theo Nhiếp Vũ Canh. Nhiếp Vũ Canh ở ký túc xá dành cho giáo viên Nhạn Đại, vừa lúc Hạ Lục cũng muốn trở về trường, hai người tiện đường đi chung với nhau.
Diệp Thanh Nịnh nhìn bóng dáng hai người bọn họ, trong lòng lưu luyến, rồi không biết nên biểu đạt như thế nào.
Trên xe, Hạ Lục cố ý hỏi Nhiếp Vũ Canh. "Thầy Nhiếp, thầy có bí mật."
Nhiếp Vũ Canh quay đầu nhìn, biết cô là cô gái tinh quái, khóe miệng mỉm cười. "Bí mật gì?"
"Thầy và chị Diệp, hai người có bí mật. Có phải thầy thích chị ấy hay không?" Từ chuyện phát sinh ở trên tàu lần kia Hạ Lục vẫn luôn mang lòng áy náy đối với Diệp Thanh Nịnh, chính mình nhất thời hồ nháo khiến cô ấy chịu ủy khuất lớn như vậy.
"Nói không rõ." Nhiếp Vũ Canh thật lâu mới trả lời. Anh đối với chuyện tình cảm luôn luôn tùy duyên, chưa bao giờ cố tình.
Hạ Lục không hài lòng với câu trả lời này. "Thích chính là thích, không thích chính là không thích, sao lại nói không rõ?"
Nhiếp Vũ Canh thấy cô quan tâm chuyện này hơn cả mình, không khỏi bật cười. "Thầy hơn 30 tuổi, mọi chuyện đều phải suy nghĩ kĩ. Không giống với những đứa trẻ như em, thích một người rất dễ dàng."
"Em không phải đứa trẻ, em cũng đã suy xét mọi chuyện thật rõ ràng. Điều kiện của chị Diệp rất tốt, lớn lên là một cô gái rất xinh đẹp. Thầy Nhiếp, thầy phải cố lên." Hạ Lục nắm tay anh ta.
Nhiếp Vũ Canh chỉ cười cười.
Hạ Lục thấy anh ta không nói lời nào, vội phân tích cho anh ta nghe: "Thầy đối với chị ấy hẳn là thích, nhưng vẫn chưa tới mức yêu sâu đậm, với lại thầy cũng không xác định chắc chắn rằng chị ấy có thích thầy hay không. Chính vì thế thầy có điểm sợ tiếp xúc với chị ấy, sợ vạn nhất chị ấy không thích thầy thì phần tâm ý của thầy coi như uổng phí."
Nhiếp Vũ Canh được một trận cười. "Hạ Lục, em có thể đổi sang học tâm lý học."
Hạ Lục nghịch ngợm nhìn anh ta. "Vậy là thầy thừa nhận những gì em nói rồi phải không?"
Nhiếp Vũ Canh không nói lời nào, biểu tình mang theo cảm xúc phức tạp, như là đang tự hỏi gì đó.
Tròng mắt Hạ Lục đảo đảo, cầm lấy di động gọi điện cho Diệp Thanh Nịnh, nghiêm túc nói: "Chị Diệp, thầy Nhiếp đang lái xe, thầy ấy nhờ em hỏi chị cuối tuần có rảnh không? Thầy muốn mời chị ăn cơm."
Thầy Nhiếp? Diệp Thanh Nịnh lập tức hiểu ý, nói chính là Nhiếp Vũ Canh, chỉ có điều cô không xác định đây là ý của Nhiếp Vũ Canh hay là Hạ Lục giúp anh đưa ra chủ ý.
Hạ Lục làm động tác im lặng, tiếp tục hỏi Diệp Thanh Nịnh: "Chị Diệp, chị có rảnh không? Thầy Nhiếp đang đợi câu trả lời của chị."
"Chị muốn tự mình nói với anh ấy." Diệp Thanh Nịnh bình ổn cảm xúc.
"Vậy được, em đưa điện thoại cho thầy ấy nhé." Hạ Lục cắm tai nghe vào, giúp Nhiếp Vũ Canh nhét vào lỗ tai.
Diệp Thanh Nịnh nghe được âm thanh của Nhiếp Vũ Canh trong điện thoại, lấy hết can đảm. "Không bằng cuối tuần anh đến nhà tôi ăn cơm đi, tôi sẽ tự mình xuống bếp làm đồ ăn."
Làm trò trước mặt Hạ Lục, Nhiếp Vũ Canh không tiện từ chối, đành nói một tiếng được.
Hạ Lục thấy sắp xếp cho bọn họ hẹn hò thành công, vô cùng cao hứng, so với vượt qua kì thi càng cao hứng hơn.
"Thầy Nhiếp, thầy vẫn luôn độc thân, bây giờ cũng nên tìm một người để hẹn hò. Trung tâm tuy rằng quan trọng, nhưng thầy cũng nên có người sinh hoạt cùng."
Trước khi xuống xe, Hạ Lục cổ vũ Nhiếp Vũ Canh. Từ khi cô và Đinh Tiềm yêu đương thì bắt đầu hy vọng người xung quanh đều có tình yêu ngọt ngào.
Lúc người kia gọi điện tới Hạ Lục đang đi trở về ký túc xá, vừa lên lầu vừa nấu cháo điện thoại với anh. Tới cửa ký túc xá cô quên mở cửa, ở cửa nói với anh ước chừng nửa giờ.
Viên Oánh Đang và hai bạn cùng phòng đang chơi hoa chiên vàng thì nghe thấy âm thanh, lập tức nhảy xuống giường tò mò mở cửa, thấy Hạ Lục đứng ở nơi đó gọi điện thoại cô ấy đoán được tình huống. Viên Oánh kéo người vào phòng ấn ngồi xuống giường, Hạ Lục làm mặt quỷ ngáo ộp với cô ấy.
Chờ Hạ Lục tắt máy, Viên Oánh thần bí hề hề nói: "Cậu nghe nói không, Kiều Lạc bên học viện mỹ thuật được tuyển dụng vào công ty Sao Biển đảm nhận chức vụ nhà thiết kế."
"Sao Biển? Đó không phải là công ty của chú nhỏ sao?" Lư Tiểu Huệ vừa nghe thì tràn đầy năng lượng, tạch một cái ngồi dậy. Từ khi gặp qua Đinh Tiềm một lần Lư Tiểu Huệ nhanh chóng trở thành fans của anh, đối với những việc liên quan tới anh cô ấy đặc biệt chú ý.
"Nghe nói chú nhỏ nhìn trúng tác phẩm của cô ta, đích thân đến trường tìm người, còn vì cô ta mà đuổi việc nhà thiết kế hiện tại. Bên viện mỹ thuật mỗi ngày đều thảo luận chuyện này, nói Kiều Lạc mệnh tốt, chưa tốt nghiệp đã được công ty nổi danh thuê."
Tin tức luôn luôn linh thông, Viên Oánh từ trước đến nay thích nhất chính là gom những tin tức mà mình thu thập được từ những đường khác nhau rồi xử lý qua, sau đó truyền lại cho mọi người.
"Hừ, có gì đặc biệt hơn người, chẳng qua cũng chỉ là một nhà thiết kế. Tương lai Lục Lục của chúng ta chính là bà chủ, hahaha..." Lư Tiểu Huệ là người kiên trì ủng hộ Hạ Lục.
Viên Oánh ngồi bên cạnh Hạ Lục, ghé vào bên tai nói: "Người tên Kiều Lạc kia không đơn giản, khoảng thời gian trước có người sao chép tranh cô ta, sau khi phát hiện cô ta lập tức lên Weibo đại náo một hồi, khiến cho người kia thân bại danh liệt, tiếp theo là công khai gia nhập công ty của chú nhỏ. Tớ nghe nói mấy ngày này cô ta điên cuồng thu thập các loại tư liệu về chú nhỏ, không biết có ý đồ gì."
"Thu thập tư liệu? Cô ta muốn làm gì?" Hạ Lục mờ mịt khó hiểu.