*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cậu nói xem, học hành thông minh là thế nhưng tại sao trong loại chuyện này cậu lại ngu như vậy hả?”
Viên Oánh mang vẻ mặt hận sắt không thành thép. “Chẳng phải rất rõ ràng rồi sao, gặp mặt chú nhỏ một lần cô ta đã bị chú ấy mê hoặc. Này, không phải tớ khoa trương đâu, nhưng con gái nhìn thấy chú nhỏ có mấy ai không bị mê hoặc, vừa đẹp trai vừa có tiền.”
Hạ Lục một trận ngạc nhiên, nhưng nghĩ thì cảm thấy cũng không có gì bất ngờ. Từ khi Đinh Tiềm tham gia diễn đàn Internet, phơi bày bản thân trước mặt truyền thông thì anh đã sớm trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, có cô gái thích anh cũng không kỳ lạ, quan trọng là cô tin trong lòng anh chỉ thích cô.
“Ngàn vạn lần không được nói với bất cứ ai rằng tớ và anh ấy có quan hệ.” Hạ Lục dặn dò hai người bạn tốt.
Viên Oánh cùng Lư Tiểu Huệ dùng sức gật gật đầu.
Bốn người chơi hoa chiên vàng. Hạ Lục ngồi xếp bằng, váy kéo lên cao trên đùi, đến cả quần lót cũng có thể nhìn thấy.
Viên Oánh thấy được, lấy chân nhắc nhở cô. “Lục Lục, dáng ngồi của cậu táo bạo quá đấy, không sợ người ta nhìn thấy tiểu khố khố à.”
“Nếu để nam sinh nhìn thấy thì không tốt, nữ hán tử cũng phải chú trọng tiểu tiết, đừng để con mắt người ta hưởng đãi ngộ hấp dẫn.” Lư Tiểu Huệ dán giấy đầy mặt phụ họa nói.
Hạ Lục lười biếng duỗi thẳng chân điều chỉnh lại tư thế ngồi.
Chiều hôm nay, sau khi tan học Hạ Lục đi tới thư viện. Ở thư viện có rất nhiều người, cô vất vả lắm mới tìm được vị trí, bắt đầu ngồi xuống đọc sách. Kiều Lạc bất động thanh sắc đi tới, ngồi đối diện Hạ Lục.
Kiều Lạc lặng lẽ quan sát Hạ Lục, thấy cô không trang điểm, một đầu tóc dài, trên người mặc một chiếc áo khoác màu vàng chanh, bên trong là chiếc áo thun xanh lá cây, trong lòng cô ta thầm cảm thấy buồn cười, phẩm vị mặc quần áo đúng thật là không dám khen tặng.
Từ khi tới công ty Đinh Tiềm nhận chức cô ta vẫn luôn âm thầm quan sát anh. Biết anh có một chiếc siêu xe Ferrari màu lam, nhưng thường sử dụng nhất vẫn là chiếc Audi q7 màu trắng, biển số xe cô ta cũng nhớ kỹ, phát hiện anh thường xuyên lái xe đến Nhạn Đại đón một nữ sinh ra ngoài, mấy phen hỏi thăm mới biết được đó là Hạ Lục, sinh viên khoa sinh vật học.
Không thể phủ nhận ngũ quan của Hạ Lục vô cùng xinh đẹp, nhưng cô không biết cách chọn quần áo, người khác mặc quần áo thêm phần xinh đẹp còn cô thì ngược lại, không chỉ không phô ra đường cong mà còn mặc quần áo rộng thùng thình che đi dáng người, đối với việc phối hợp màu sắc quần áo cũng hoàn toàn không thành thạo, xanh đỏ loè loẹt phối hợp cùng nhau, sắc thái phong phú giống như cửa hàng bán thuốc màu.
Đinh Tiềm thích kiểu người như thế này? Kiều Lạc vừa tò mò vừa nghi hoặc, không tiếng động quan sát Hạ Lục. Thấy cô tuy rằng lôi thôi lếch thếch, nhưng trong lúc lơ đãng có rất nhiều động tác nhỏ vô cùng đáng yêu.
Tầm mắt lặng lẽ chuyển tới chiếc đồng hồ trên tay Hạ Lục, Kiều Lạc nhịn không được trái tim run rẩy. Cô ta biết nhãn hiệu này, đây là nhãn hiệu trang sức Van Cleef & Arpels nổi tiếng thế giới, bên cạnh đó nó cũng vô cùng nổi danh về việc thiết kế đồng hồ nữ, mà chiếc Hạ Lục đang đeo được gọi là cây cầu tình nhân.
Đây là chiếc đồng hồ bạch kim nạm kim cương, thiết kế của chiếc đồng hồ này không cần phải nói có bao nhiêu tinh xảo, mặt đồng hồ có hình ảnh một đôi người yêu đứng trên cầu. Cô gái đại biểu cho giờ còn chàng trai đại biểu phút, mỗi khi tới 12 giờ chàng trai sẽ nhảy vào lòng cô gái, thâm tình ôm hôn năm phút đồng hồ, nói cách khác vì lần gặp nhau năm phút này chàng trai đã phải đi rất nhiều bước.
Bởi lối thiết kế lãng mạn như vậy chiếc đồng hồ này trở nên rất nổi tiếng, đặt cọc tiền nửa năm mới có thể sở hữu nó. Hạ Lục vẫn là học sinh, vậy ai đưa cái này cho cô không cần nói cũng biết.
Một chiếc đồng hồ gần trăm vạn đeo trên tay phối hợp với bộ quần áo giống như đồ Taobao, Kiều Lạc lắc đầu thở dài.
Hạ Lục không biết người đối diện lúc nào cũng chú ý tới mình chính là Kiều Lạc, ngẫu nhiên ngẩng đầu sẽ chạm phải ánh mắt của cô ta. Thấy đối phương hơi hơi mỉm cười cô cũng mỉm cười đáp trả.
Nhìn màn hình di động thấy là Đinh Tiềm gọi, Hạ Lục đi đến góc tường, hạ giọng trò chuyện với anh.
“Lục Lục, chiều nay và buổi tối anh không có việc gì, chúng ta đi đánh cầu lông nhé.” Đinh Tiềm nói.
"Được, em đang muốn vận động.” Hạ Lục thích nhất vận động, ngoại trừ bơi lội thì chính là cầu lông.
“4 giờ anh tới đón em, không cần mang quần áo, anh mua cho em một bộ quần áo vận động.”
“Em ở thư viện.” Hạ Lục thật cao hứng đặt điện thoại lên bàn, chờ mong đến 4 giờ.
Một lần nữa nhận được điện thoại của Đinh Tiềm, Hạ Lục vội vàng thu dọn đồ đạc, vui vẻ chạy xuống lầu.
Kiều Lạc lén lút đuổi theo, thấy cô chạy tới bãi đỗ xe trong lòng suy đoán hắn là xe Đinh Tiềm ở gần đấy.
Đúng lúc này, hai cô gái trang điểm thời thượng đi tới hỏi Kiều Lạc. “Cô là Kiều Lạc ở viện mỹ thuật?”
Kiều Lạc không biết ý đồ của hai cô gái này, thấy các cô xinh đẹp văn nhã nên không cảnh giác. “Là tôi, các cô là ——”
Không chờ giọng nói cô ta rơi xuống, một cô gái trong đó đã giáng một bạt tai.
Kiều Lạc bị đánh đến ngây người, quên luôn việc đánh trả, nhưng rất nhanh não của cô ta đã hoạt động trở lại, cô gái đánh mình chính là Tiểu Ngải vừa bị sa thải?
Xung quanh rất nhanh đã có người vây xem, người xem náo nhiệt không ít nhưng tiến lên khuyên giải thì không có mấy ai. Ai cũng không biết giữa ba người này xảy ra chuyện gì, cũng không dám tùy tiện tiến lên.
Hạ Lục nghe thấy âm thanh quay đầu nhìn, thấy phía sau vây quanh một vòng người nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều cô đang vội đi hẹn hò với Đinh Tiềm nên không muốn xen vào việc người khác, xoay người tiếp tục đi về phía trước, nào biết lập tức đụng vào một người.
Ngẩng đầu vừa thấy, người cô vừa đụng phải chính là Đinh Tiềm. Hạ Lục ngạc nhiên nói: “Sao anh lại xuống xe?”
Đinh Tiềm không nói chuyện, ôm lấy lưng Hạ Lục che chở cho cô. Lúc nãy anh xuống xe là muốn đón cô ai ngờ lại nhìn thấy Tiểu Ngải hùng hổ tìm Kiều Lạc gây phiền toái.
Tiểu Ngải đánh người xong vốn định đắc ý nghênh ngang rời đi, không nghĩ rằng hành vi mình gây ra trong lúc nhất thời đầu óc nóng lên lại bị ông chủ cũ nhìn thấy, sắc mặt cô ta chợt trắng bệch.
Đinh Tiềm khóe miệng mím đến gắt gao, tuy rằng chưa nói một lời nhưng loại ánh mắt lạnh lùng kia khiến cho Tiểu Ngải không rét mà run. Cô ta cơ hồ là chạy trối chết, né tránh anh.
Kiều Lạc đứng ở nơi đó, dấu tay trên mặt vẫn còn hồng hồng, biểu tình vạn phần ủy khuất.
Đinh Tiềm tiến lên, an ủi cô ta. “Đừng so đo với loại người này. Cô ta không biết tôn trọng bản thân vậy thì cô cũng không cần nghiêm túc với cô ta làm gì.”
Kiều Lạc gật gật đầu, kìm nén nước mắt. Nhìn thấy Hạ Lục đứng bên cạnh Đinh Tiềm, hai người tay trong tay, cô ta cúi đầu rũ mi mắt.
Bên cạnh đều là học sinh, Đinh Tiềm không muốn nhiều lời khiến Kiều Lạc xấu hổ, mang theo Hạ Lục rời đi. Hạ Lục không hỏi, nhưng thông minh như cô cũng đoán được người gặp phiền toái kia là Kiều Lạc.
Nhìn sườn mặt Đinh Tiềm bởi vì tức giận đường cong trở nên căng chặt. Hạ Lục thè lưỡi, nghĩ làm thế nào mới có thể giúp anh nguôi giận.
Xoa bóp tay của anh, Hạ Lục nói: “A Tiềm, anh có nhớ mặt cỏ lần trước không?”
“Nhớ, chẳng phải lần đó em sinh bệnh hay sao, ngày hôm sau em còn dẫn anh đi xem ốc sên, làm sao vậy?” Đinh Tiềm không biết dụng ý của cô.
“Phụ cận gần đây có ngôi nhà kính nuôi một số loại côn trùng, là căn cứ của sinh viên khoa sinh vật học bọn em. Để em dẫn anh đi xem bọ rùa.” Hạ Lục lôi kéo tay anh chạy vài bước.
Đinh Tiềm đi theo cô đến gần xem, quả nhiên nhìn thấy tấm lưới che một vùng cây cối, tấm lưới khá dày có lẽ là vì phòng ngừa côn trùng chạy ra ngoài.
Hạ Lục xốc tấm lưới lên, mang Đinh Tiềm đi vào trong.
Đinh Tiềm kinh ngạc vạn phần, không gian nơi này tuy rằng không lớn nhưng giống như một thế giới tràn đầy thực vật, không chỉ có thực vật mà còn có các loại côn trùng. Anh nhìn thấy mấy chục con bọ rùa đang đậu trên nhánh cây.
“Trên thế giới có ít nhất 5000 loại bọ rùa, đại bộ phận là bọ rùa bộ cánh cứng và phổ biến nhất chính là loại bọ rùa 7 chấm và 28 chấm, từ ấu trùng đến khi thành trùng chúng nó phải trải qua năm sáu lần lột xác. Chỗ này có gần 500 loại bọ rùa, anh có thể phân biệt ra điểm khác nhau của chúng không?” Hạ Lục nói.
Đinh Tiềm cười cười, trêu chọc: “Anh không được, người với người anh còn thường xuyên nhận sai, chứ đừng nói tới sâu bọ.”
Hạ Lục nói: “Anh nhìn kỹ nhé. Bọ rùa có hai lớp cánh, lớp cánh ngoài có mấy chấm tròn chỉ để trang trí được gọi là cánh vỏ, vì nó giống vỏ gươm bảo vệ đôi cánh mỏng dùng để bay bên trong, một nửa cánh mỏng là trong suốt.”
“Nơi này có nhện không?” Đinh Tiềm cười hỏi.
“Đương nhiên không có, nhện là loài động vật ăn côn trùng, nếu ở đây có nhện thì côn trùng sao có thể tồn tại được nữa, với lại chúng nó không thuộc lớp côn trùng mà thuộc lớp hình nhện.” Hạ Lục biết anh sợ nhất là nhện, nếu nói nơi này có nhện nhất định anh sẽ bỏ chạy.
“Vậy là tốt rồi.” Đinh Tiềm yên lòng.
Anh nhìn về phía Hạ Lục, khi nhìn những con bọ rùa ánh mắt của cô đặc biệt sáng, đặc biệt chuyên chú, anh thích cô như vậy. Cô có thế giới, có niềm yêu thích riêng của mình. Anh không chút nghi ngờ, tương lai cô nhất định sẽ trở thành nhà côn trùng học vô cùng ưu tú.
“Khi em còn nhỏ, có lẽ là sáu tuổi gì đó ba có cho em một quyển sách《 côn trùng ký 》của Fabre, từ đây em bắt đầu mê thế giới côn trùng, em có thể ngồi bất động mấy giờ liền để xem bọ rùa lột xác.
Vào trong đi, em dẫn anh đi xem nơi quan trọng nhất, ở đó có một loại bọ ngựa vô cùng xinh đẹp.”
“Cái gì?”
“Bọ ngựa phong lan, nó có nguồn gốc từ rừng nhiệt đới. Trường bọn em đã nuôi một loài có thể thích ứng với khí hậu Nhạn Kinh, nhưng chúng nó rất kiều khí, chỉ muốn ở riêng một phòng.” Hạ Lục rất có hứng thú dẫn Đinh Tiềm đi xem loài côn trùng đẹp nhất trong truyền thuyết.
Ở một gốc cây phong lan màu hồng nhạt, nếu không phải có Hạ Lục nhắc nhở Đinh Tiềm thiếu chút nữa đã không nhận ra con bọ ngựa đang ở trên đó, cơ thể của nó có màu hồng phấn, ghé vào trên cánh hoa, tựa hồ có thể hoà lẫn với màu cánh hoa.
“Độ ấm hơi thấp một chút là chúng nó cần phải ở trong hộp giữ nhiệt riêng, bởi vì bọn chúng vô cùng sợ lạnh. Chúng có dáng vẻ xinh đẹp nhất là vào thời kỳ con nhộng, tới thời kỳ cơ thể từ hồng phấn biến thành trùng ngược lại thì rất khó coi.” Hạ Lục nói.
Đinh Tiềm cười nói: “Khi còn nhỏ anh xem cảnh sát trưởng Mèo Đen, trong đó có nói sau khi giao phối con bọ ngựa cái sẽ ăn luôn bọ ngựa đực.”
Hạ Lục gật gật đầu. “Đúng vậy, cho nên sau khi giao phối xong bọ ngựa đực sẽ chạy thật nhanh, chạy trốn chậm cũng chỉ có thể bị ăn.”
“Thật tàn nhẫn.”
“Đó là bản tính của động vật, không có cái gì gọi là tàn nhẫn hay không tàn nhẫn, tựa như khi chúng ta nghiên cứu côn trùng, sẽ không quản đó là côn trùng có hại hay là có ích, bởi vì mặc kệ là loại nào thì cũng không trốn thoát quy luật của tự nhiên.”
Hạ Lục là người có thể điều tiết cảm xúc của người khác, chỉ cần trò chuyện với cô thì tâm trạng có thể tốt lên.
Có lẽ đây là EQ, Đinh Tiềm nghĩ thầm. Trong sách nói không sai, chỉ số IQ cao người sung sướng chính là bản thân, EQ cao thì bản thân và người khác đều vui vẻ, khi chỉ số EQ và IQ đều thấp sẽ khiến bản thân và người khác không thoải mái.
Anh rất nhanh đã ý thức được EQ của mình cần được nâng cao, bởi vì Hạ Lục đã nhìn ra cảm xúc của anh cho nên mới dẫn anh tới đây xem bọ rùa, hoàn toàn là do nhìn thấy tâm trạng của anh không tốt vì chuyện của Kiều Lạc và Tiểu Nhải, nên cô muốn làm anh vui vẻ.
Anh không thể cô phụ ý tốt của cô, vì thế anh thả lỏng tâm tình, đưa cô rời đi.
Bọ ngựa phong lan