Cô mở cửa, Lục Việt Minh lo lắng nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng một chút, ho khan một tiếng rồi chuyển tầm mắt: “Mặc thêm quần áo vào đi.”
Du Duyệt mới nhận ra, bây giờ mình đang mặc đồ váy ngủ, cổ áo khoét chữ V sâu không gây vướng víu gáy chính là kiểu dáng mà cô thích.
Tuy rằng hai người từng là vợ chồng, chỗ nào không xem đều đã đều xem qua, nhưng Lục Việt Minh không quá lỗ mãng, Du Duyệt cũng không được tự nhiên, cô vội xoay người rồi chạy, không để ý dưới chân, cô ngã xuống đất khiến sào phơi đồ bị quấy một chút.
“Tiểu Duyệt!” Lục Việt Minh tay mắt lanh lẹ, vội vụt lên, đem cô ôm vào trong ngực, nâng eo cô rồi đổi lại vị trí của hai người, một tiếng phanh vang lên, anh ngã lên thảm dày, Du Duyệt thì đè lên người anh.
Tư thế này quá mức thân mặt, cách hai lớp vải, Du Duyệt có thể rõ cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể của người đàn ông, vội chống tay muốn bò dậy.
Sau đó bị Lục Việt Minh ấn eo trở lại, Du Duyệt hít hà một hơi, hoang mang rối loạn nhìn anh, trong ánh mắt Lục Việt Minh không có nửa điểm dục sắc, chỉ có lo lắng mà nhìn gương mặt phiếm hồng của cô, bàn tay ấm áp đặt lên tán cô, dò xét độ ấm một chút rồi nhăn mày lại: “Mau mặc thêm quần áo vào đi, em có khả năng phải truyền dịch.”
Anh ôm cô ngồi dậy, Du Duyệt đỡ vào tường, Lục Việt Minh cũng đóng cửa lại, không cho gió thổi vào.
Lắc lắc đầu choáng váng, Du Duyệt lấy một bộ quần áo dài tay từ trong hành lý, cầm thêm nội y, ôm vào trong phòng tắm để thay, sau khi nôn khiến cô thoải mái một chút, cảm giác ghê tởm trong cổ cũng được giảm bớt, đầu choáng váng, cảm giác chân bước đi như bay.
Tuỳ tiện cột lên kiểu tóc đuôi ngựa, cô kéo cửa phòng tắm ra, Lục Việt Minh chờ ở cửa, đội cho cô chiếc mũ ngư dân, rồi tìm thêm áo khoái bọc người cô lại: “Tôi bảo Chu Du lái xe đến đây, không quá năm phút sẽ tới nơi.”
Du Duyệt gật đầu, cô được đỡ đến mép giường rồi ngồi xuống, duỗi tay muốn lấy di động, Lục Việt Minh vươn tay lấy, cầm nhét vào trong tay cô.
“Bắt đầu thấy khó chịu từ lúc nào? Tại sao bây giờ mới gọi cho tôi?”
“Tôi không biết, lúc đó tôi ngủ rồi, vẫn chưa tỉnh lại.” Cô nhìn Lục Việt Minh đang ngồi xổm ở đối diện, không quên tiếp đãi khách, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, “Anh cũng ngồi đi.”
Lục Việt Minh kéo bàn tay của cô, vuốt ve mu bàn tay nóng bỏng: “Có phải rất khó chịu hay không?” Sắc mặt cô thật sự quá kém.
Du Duyệt chưa được tỉnh táo gật đầu hai cái, sau đó lại lắc đầu: “Nôn ra cũng ổn hơn rồi.” Suy nghĩ trong đầu đứt quãng, bỗng nhiên làm vẻ mặt tự trách: “Có phải sáng mai anh phải về thành phố A hay không, tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa.”
“Không có việc gì, em quan trọng hơn.”
Du Duyệt mơ màng lặp lại: “Ừm, tôi quan trọng hơn…”
Lục Việt Minh không nhịn được mà bật cười, ngồi vào bên cạnh cô, ôm cô vào lồng ngực, Du Duyệt không cự tuyệt, mềm như bông dựa vào người anh rồi nhắm hai mắt nghỉ ngơi.
“Nếu buồn ngủ thì ngủ đi, tôi ở đây.”
“Không buồn ngủ, khó chịu.”
“Về sau chú ý nhiều vào, thân thể của mình như thế nào cũng không rõ sao?”
“Ừm ừm.”
“Có phải ngày hôm qua bỏ bữa đúng không?”
“Ăn… Ăn cơm tối.”
Lục Việt Minh hít sâu một hơi, giúp cô vén tóc ra sau tai: “Buổi sáng tôi hỏi em ăn sáng chưa, vì sao lại nói dối?”
“Anh luôn nói tôi…”
Giọng điệu hẳn là có rất nhiều uỷ khuất, khi cô bị bệnh sẽ như vậy, yếu ớt, mỏng manh, đầu óc bắt đầu trì độn, lát nữa có khả năng ngay cả anh cũng không nhận ra.
Lục Việt Minh trầm mặc một lát, không nhịn được mà giáo huấn: “Trước kia luôn dặn em, là bởi vì em luôn không nghe lời, hiện tại em sống một mình, càng phải chú ý thân thể, trên người em còn có vết thương cũ, em…”
Du Duyệt không kiên nhẫn mà giơ tay che lại lỗ tai.
Lục Việt Minh thiếu chút nữa là bật cười, anh cường ngạnh mà kéo tay cô xuống, đặt trán vào trán cô, giọng nói nghiêm túc gần như nghiêm khắc: “Tiểu Duyệt, chúng ta ly hôn, em không muốn quay về thành phố G, em cần học cách tự chăm sóc bản thân, hôm nay là có tôi ở cạnh, nếu lần sau thì phải làm sao bây giờ? Tôi, hay Vương San San cũng không thể tới kịp lúc thì phải làm sao bây giờ? Em còn trẻ, về sau còn rất nhiều chuyện có thể làm, những thất vọng cùng thống khổ đó chỉ là tạm thời, một ngày nào đó em sẽ vượt qua được, tôi muốn em phải yêu quý thân thể của mình có hiểu không?”
Không biết Du Duyệt có nghe hay không, chỉ ừm ừm cho có lệ.
Không thèm bận tâm
Lục Việt Minh than nhẹ, có chỗ nào giống bệnh nhân không?
Lúc cô không tỉnh táo tưởng chừng không nghe rõ, nhưng Du Duyệt hiểu, cô hiểu tất cả, chỉ là cô vẫn chưa vượt qua được rào cản trong lòng, cô cũng không cần bất kỳ kẻ nào khuyên nhủ hay cho lời khuyên, chỉ cần có người nghe cô nói chuyện, thuận theo ý cô.
Tiếng chuông cửa vang lên, Chu Du tới rồi.
Lục Việt Minh gọi cô hai tiếng, Du Duyệt không có phản ứng, đã ngủ rồi, anh giúp cô mặc áo khoác rồi cẩn thận bế cô lên. Du Duyệt so với lúc kết hôn trông béo hơn một chút, nhưng thực ra khi bế lại không nặng, có thể anh đã lâu không ôm cô, cư nhiên lại cảm thấy cô nhẹ đi rất nhiều.
Có lẽ không phải ảo giác, mặt cô tròn trịa hơn lúc trước?
Tháng sau cô có lịch kiểm tra sức khoẻ, đến lúc đó anh sẽ yêu cầu bệnh viện gửi cho anh một bản sao giấy kiểm tra. Một ít kế hoạch vụn vặt nổi lên trong lòng, Lục Việt Minh bước đi trầm ổn mà ôm cô lên xe.
Chu Du còn chưa ngủ, vừa bước xuống giường, cổ áo sơmi trễ xuống, trên ngực cùng cổ đều có vô số dấu vết ám muội.
Lục Việt Minh ôm Du Duyệt ngồi ở ghế sau, từ kính chiếu hậu liếc nhìn một chút, liễu mi nói: “Em không sợ mình bị bệnh.”
Chu Du vui vẻ: “Anh nghĩ bao cao su phát minh ra để trưng bày à?”
“Đám người trong giới kia vô cùng phức tạp, hãy cẩn thận.”
“Yên tâm đi, đều là người mà nhà em chọn, người xa lạ em chưa bao giờ chạm vào.” Chu Du khởi động xe: “Mà chị dâu của em bị làm sao vậy? Lúc ở bàn chơi bài vẫn còn ổn, tự dưng bệnh thành như vậy.”
“Bệnh cũ.”
“Lại không ăn uống điều độ?”
“Ừm, chắc là bị cảm lạnh, hơi sốt.”
Chu Du thở dài: “Cái này không được rồi, chị ấy ở một mình là sao có thể yên tâm được?”
“Có bảo mẫu.”
“Bảo mẫu sẽ chăm sóc tốt sao?” Chu Du gợi ý cho anh: “À hình như căn nhà kia của chị ấy không phải còn dư một phòng sao? Anh dọn qua ở chung đi, nhà anh một tháng mới có liên hoan gia đình một lần, ngày thường ở chỗ nào cũng giống nhau. Hơn nữa ở đó còn gần chỗ làm của anh.”
Lục Việt Minh nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Cô ấy sẽ không thích.”
“Tại sao, anh ở một mình một phòng mà chị ấy cũng lo sao? Em thấy quan hệ giữa anh và chị dâu khá tốt, ở thành phố A chị ấy quen biết được mấy người? Vương San San lại thường xuyên tới tổ đóng phim, thậm chí xung quanh còn không có người để nói chuyện.”
“Đó cũng là sự lựa chọn của cô ấy.”
“Nói không chừng chị ấy cũng hối hận rồi.”
Hối hận?
Du Duyệt sao?
Lục Việt Minh cảm thấy sẽ không có chuyện như vậy: “Nếu hối hận cô ấy sẽ nói.”
“Không có đâu anh trai à.” Chu Du không thể hiểu được: “Mẹ nó không phải anh là người nhanh nhẹn quyết đoán sao? Chơi trò bảo vệ thầm lặng cái gì? Nếu cả đời chị ấy không hồi tâm chuyển ý, anh còn có thể làm gì? Độc thân cả đời sao? Em thấy chẳng ai thích điều đó cả.”
“Hiện tại anh không nghĩ đến chuyện đó.”
“… Không thể hiểu được anh đang suy nghĩ cái gì nữa.”
Lúc Du Duyệt tỉnh lại trong phòng mình, trên mu bàn tay đâm một cây kim truyền dịch, mạch máu xung quanh tụ lại một vòng xanh tím nhỏ.
Bệnh này cũng nhanh khỏi, sáng nay đã không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Lục Việt Minh không có ở đây, có thể đã quay về thành phố rồi.
Sau khi ăn thức ăn được cho, còn nhớ như in cơn buồn nôn cùng cảm giác trời đất tối sầm tối hôm qua, rửa mặt xong vội cầm lấy di động rồi gọi một phần ăn sáng cho mình.
Bữa sáng còn chưa được giao, Lục Việt Minh đã tới trước, trên tay anh xách theo hai hộp đồ ăn rồi ấn chuông cửa: “Mới vừa mua ở nhà hàng, vẫn còn nóng.”
Du Duyệt nhận lấy: “Không phải hôm nay anh trở về sao?”
“Lát nữa mới đi.”
“Tôi có đang lãng phí thời gian của anh không?”
“Không có, mau đi vào thôi, bên ngoài gió lớn.”
Du Duyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì vào ăn chung với tôi, vừa nãy tôi có gọi dư một phần, một mình ăn không hết.”
Lục Việt Minh nhìn cô không nói lời nào.
Du Duyệt đợi một hồi lâu mà không thấy trả lời, tự mình nói: “Đã ăn rồi sao? Cái kia bỏ đi, anh đi đường cẩn thận.”
“Vẫn chưa.”
“A?”
“Vẫn chưa ăn.”
“Vậy anh có muốn… vào trong không?” Cô nghiêng mình, nhường đường nói.
Lục Việt Minh cất bước tiến vào.
Du Duyệt xoay người đóng cửa lại, thiếu chút nữa là đụng trúng anh, vội lui về phía sau hai bước, dựa vào cửa: “Vào trong đi, đứng ở chỗ này làm gì?”
“Khá hơn chút nào không?”
“Đã hoàn toàn ổn rồi, hiện tại không còn thấy khó chịu nữa.”
Lục Việt Minh gật nhẹ, đi đến ghế sô pha ngồi xuống, Du Duyệt cũng theo sau, đem hai hộp đồ ăn từ trong túi lấy ra, vừa mới chuẩn bị mở ra, bữa sáng của cô cũng được đưa đến.
Cô xách vào, liếc nhìn hộp cơm trên bàn: “Là cùng một nhà hàng.”
“Ừm.”
Mở hộp ra, hai phần ăn giống nhau y đúc, cháo thịt bằm với rau xào, Du Duyệt cảm thán một tiếng, ngay sau đó tươi cười nói: “Vừa vặn như vậy, đỡ phải chọn.”
“Ừm.”
Hôm nay anh dường như không muốn nói chuyện, mặc dù giọng điệu và biểu cảm vẫn như mọi khi, nhưng thần kinh nhaỵ bén của Du Duyệt vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cô nhấp một ngụm cháo, rồi liếc nhìn chồng cũ, uống thêm một ngụm, lại liếc nhìn, uống thêm…
Lục Việt Minh xốc mắt lên, vừa vặn bắt được: “Tập trung ăn đi.”
“Lục Việt Minh, hôm nay anh không được vui à?”
Anh thề thốt phủ nhận: “Không có.”
“Tôi cảm giác tâm trạng của anh không được tốt.”
“Cảm giác của em sai rồi.”
Du Duyệt phồng má, gắp một miếng rau xào vừa ăn vừa nghi hoặc nói: “Anh có ý kiến gì với tôi à, nếu có thì nói đi, tôi không phải là loại không tiếp thu ý của người khác.”
Lục Việt Minh cong môi, cúi đầu uống cháo.
Chẳng lẽ tối hôm qua bị bệnh trong lúc hồ đồ đã nói gì không xuôi tai mà chọc anh tức giận? Du Duyệt nghiền ngẫm, cô nhớ rõ tối hôm qua mình gọi điện thoại cầu cứu anh, những chuyện phát sinh sau đó ấn tượng rất mơ hồ.
“Lục Việt Minh, ngày hôm qua tôi bị bệnh.”
“Tôi biết.”
“Tôi có nói điều gì khiến anh không vui, ngàn vạn lần mong anh đừng để trong lòng.”
Lục Việt Minh vẫn nói câu kia: “Tập trung ăn đi.”
“…Ồ.”
Mắt thấy tâm trạng của cô đi xuống, đáy lòng Lục Việt Minh thầm than, đành phải tuỳ tiện lấy một cái cớ: “Không liên quan đến em, công ty bên kia có chuyện, tôi đang nghĩ cách giải quyết.”
Du Duyệt tin là thật, như trút được gánh nặng mà mặt mày giãn ra: “Là công ty có chuyện sao? Có nghiêm trọng lắm không, rất lo lắng sao? Bởi vậy anh mới sốt ruột trở về.”
“Không vội, chỉ là có chút phiền toái.”
“Thì ra là vậy.” Cô khô cằn đáp lại một câu, cô không biết nhiều về công việc của Lục Việt Minh, ngành đại học hoàn toàn không dính dáng, đối với chuyện trên thương trường cũng không hiểu biết, Lục Việt Minh cảm thấy phiền, khẳng định cô cũng không đưa được lời khuyên gì hữu ích: “Vậy anh ăn nhanh đi, ăn xong còn phải nhanh trở về xử lý chuyện.”
“Chừng nào thì em đi?”
“Tôi ăn xong thì sẽ thu dọn đồ đạc, tối hôm qua San San quay về rồi, một mình tôi ở đây thật nhàm chán.”
“Đi cùng nhau không? Có thể đưa em về trước không.”
Du Duyệt từ chối một cách tự nhiên: “Tự tôi bắt xe về là được rồi, còn hai tiếng nữa, đưa tôi về thì anh phải đi đường vòng, chậm trễ chuyện quan trọng thì sao?”
Lục Việt Minh bị chặn họng, không thể sửa miệng, đành chấp nhận sắp xếp của cô.
Trước khi chào tạm biệt, anh nhịn không được mà nhắc nhở: “Nhớ ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi sớm, về sau đừng như vậy.” Anh chung quy sẽ không nói lời gì nặng với cô, tối hôm qua hiếm lắm mới nghiêm khắc một lần, nhưng cô lại hoàn toàn không nghe thấy.
“Biết rồi, tôi sẽ tự chăm sóc mình thật tốt.” Cô tiễn người tới cửa, vẫy vẫy tay cáo biệt: “Anh cũng đừng quá mệt mỏi, thân thể là cách mạng tiền vốn, mệt chết là không được đâu.”
Em còn biết thân thể là cách mạng tiền vốn?
Lục Việt Minh nhìn sắc mặt cô đã hồng hào trở lại, lời đến bên miệng liền nuốt trở lại, bên môi mang theo ý cười nhạt nhẽo: “Biết rồi, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Về phần khi nào sẽ gặp lại, không ai nói trước được.