Hai người ngồi dưới tán cây chừng nửa giờ, Lục Việt Minh đứng dậy ra về.
Ba chú mèo thấy anh đi về phía toà nhà cũng tung tăng chạy theo, chúng không hề thích đi dạo xung quanh, Du Duyệt nhìn thời gian cũng muốn trở về, quyết định cùng anh đi lên lầu.
Du Duyệt bảo anh đứng chờ ở cửa, cô vào phòng lấy áo khoác đã giặt sạch đưa cho anh, cả bật lửa và thuốc lá cũng được đặt vào chỗ cũ ở túi bên trái.
Lục Việt Minh cầm lấy túi giấy: “Không phải em nói bị Quý Báu làm đồ nghiến răng?”
“Quần áo cả vài ngàn, có tiền cũng không nên phí phạm như vậy.”
“Cảm ơn.”
Du Duyệt xua tay tỏ vẻ không cần: “Tôi đi tắm đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Được, Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Anh vào thang máy, Du Duyệt chờ cửa tháng máy khép lại mới đóng cửa, tắm rửa, sấy khô tóc, uống một cốc nước ấm rồi đi vào phòng ngủ. Cô có thói quen uống một cốc nước ấm trước khi đi ngủ, như vậy sẽ dễ ngủ hơn.
Xong xuôi thoả mãn vào giường đắp chăn, đã thấy Vương San San gửi mười mấy tin nhắn liên tiếp trên Wechat.
Trước mắt là mấy ảnh chụp lén, Du Duyệt liếc mắt một cái liền nhận ra quần áo của hai người, là cô và Lục Việt Minh.
Cái này là gì vậy?
Cô ngồi dậy, bật đèn ngủ ở đầu giường.
“Em với chồng cũ là ý tứ gì?”
“Ly hôn rồi vẫn còn vương vấn à?”
“Tính nối lại tình xưa?”
“Sau khi ly hôn rồi trở thành bạn thân?”
Du Duyệt nhìn thấy biểu tượng trên bức ảnh được đăng trên Weibo, mở APP lên quả nhiên đã lên hot search, vị trí nửa vời, đang có xu hướng đi lên.
Cô vội vàng chụp lại màn hình rồi gửi cho Lục Việt Mình: “Vừa mới ở dưới lầu đã bị chụp lại rồi, giờ phải làm sao đây?”
Sau đó cô bình tĩnh lại rồi trả lời Vương San San: “Không thể nào, chị còn không rõ tình hình giữa em với anh ấy như thế nào sao? Anh ấy cũng có căn hộ ở tầng trên của chung cư này.”
Vương San San nghĩ một hồi rồi nói: “Chà chà, Anh ta có nhiều nhà như vậy sao nhất định phải ở tầng trên nhà em? Nói thế mà em cũng tin được?”
Du Duyệt đương nhiên tin, tin vô cùng: “Lục Việt Minh đâu phải nhàn rỗi không có việc gì mà mua nhà ở chơi? Anh ấy còn thiếu nhà sao? Một căn ở lưng chừng núi thành phố A, một căn ở đây, anh nói dạo này công việc bận quá, ở bên kia không tiện nên mới chỗ này ở.”
“Anh ta nói vậy mà em cũng tin?”
“Sao lại không? Hàng ngày anh ấy 10 giờ tối mới về nhà.”
Vương San San hỏi lại: “Em còn biết cả giờ anh ta về nữa? Còn nói ở tầng trên, chị thấy hai người căn bản là ở chung đi?”
“Không có, em xuống nhà dẫn mèo đi dạo thì vô tình chạm mặt, có ngồi xuống nói chuyện trong chốc lát.”
“Ha ha ha, em nói thật tức cười, còn giả vờ không nghĩ sẽ chạm mặt chồng cũ, quay đầu cùng người ta nói chuyện dưới trăng, thật là cô gái hai mặt? Đến chị gái cũng lừa!”
“……”
Vương San San ầm ĩ một hồi liền nghiêm túc: “Nghe chị nói này, Lục Việt Mình đối với em vẫn còn vương vấn tình cũ, có phải đang muốn nhân cơ hội bắt đầu lại?”
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn, anh ấy không phải người như vậy.”
“Để xem ai nói đúng?” Vương San San nói thẳng, “Chị cảm thấy anh ta đang muốn theo đuổi em.”
“Theo cái gì mà theo”
Trước khi kết hôn cũng chưa từng theo đổi, giờ ly hôn rồi càng không thể nào.
Du Duyệt lại xem mục hot search, thấy một bài mới có tiêu đề – sau ly hôn quan hệ có vẻ không tồi.
Phía dưới là một loạt bình luận, có người suy đoán hai người đã quay lại với nhau, có người suy đoán đây chỉ là thủ đoạn ly hôn để xử lý tài sản, lại có người hy vọng đây giống như trong tiểu thuyết gương vỡ lại lành, cũng có người chỉ đơn thuần cảm thấy dáng vẻ hai người không giống.
Lục Việt Minh nửa giờ sau mới trả lời cô: “Chỉ cần chúng ta biết chuyện như thế nào là được.”
Anh vốn luôn coi thường mấy chuyện như thế này, trước khi cưới anh bị đồn là có quan hệ đồng tính với một nam diễn viên, sau khi cưới lại có vài lần lên hot search cùng các nữ minh tinh hay các thiên kim nổi tiếng, mặc kệ vì mục đích gì, anh cũng không để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.
Duy Duyệt nghi ngờ anh có biết anh và Diệp Lâm đã hai lần lên hot search.
Mặt khác anh thấy không vấn đề gì nên Du Duyệt cũng yên tâm, cô không phải là nữ minh tinh, không cần suy xét đến những ảnh hưởng trái chiều hoặc là nhân cơ hội để tăng độ hot, ngày mai lên hot search lại giống người bình thường mà giảm xuống.
Đột nhiên cô không thấy buồn ngủ, tùy tiện mở một bộ phim hoạt hình nổi tiếng, vừa lướt điện thoại vừa xem.
Xem được quá nửa thì thấy Lục Việt Minh gửi tin nhắn, ngắn gọn mấy chữ: “Hôm nay có sao.”
Du Duyệt ngẩn ra.
Một lát sau cô bỏ chân xuống giường, đi ra cửa ban công, ngẩng đầu nhìn lên quả thật thấy một trời đầy sao.
Thật là hiếm khi ở giữa thành phố mà lại nhìn thấy trời nhiều sao lóa mắt như vậy. Càng hiếm hơn chính là Lục Việt Minh lại chú ý tới chuyện này, hơn nữa còn nhắn tin báo cho cô biết.
Người đàn ông này vốn không có một chút lãng mạn nào, những chuyện như ngắm sao, đi dạo công viên, cắm trại đối với anh thuần túy là lãng phí thời gian. Thời gian ấy anh chẳng thà đi tập thể hình, đọc sách còn hơn. Làm gì cũng phải xem tới kết quả, đêm nay ngồi cùng cô ở dưới lầu nửa tiếng cũng là chuyện hiếm thấy. Tuy nhiên cũng không bài xích hoạt động giải trí, hầu hết hơn phân nửa thời gian là chọn leo núi, bắn tên. Không hề lãng mạn, cũng không quan tâm đến tình thú.
Du Duyệt không thích vận động, càng không thích ép bản thân mình vận động, cô theo anh đi bắn tên hai lần thì không đi nữa. Họ tôn trọng sở thích của nhau, cô ngắm ngôi sao của cô, anh đi rèn luyện thân thể của anh, hai người ở chung hòa hợp đến lạ thường.
Nhưng Lục Việt Minh vĩnh viễn cẩn thận như vậy, anh rất ít khi cùng cô làm những việc này không có nghĩa là anh không biết cô thích nó.
Du Duyệt dựa vào lan can, đứng ở ban công hồi lâu, cô nâng má rồi hít một hơi thật sâu, cảm thấy tình cảnh này thật thích hợp để hồi tưởng lại những ký ức tốt đẹp. Đáng tiếc lúc này cô đã hai mươi mấy tuổi rồi, không thể nào vui sướng được, nghĩ tới nghĩ lui ngoài thời gian luyện nhảy cầu kia, ký ức sâu sắc nhất là hai năm kết hôn cùng Lục Việt Minh.
Được ở cùng người mình thích đương nhiên là rất vui vẻ đáng giá, Lục Việt Minh rất bận rộn nhưng vẫn cố gắng làm tròn nghĩa vụ người chồng. Du Duyệt đôi khi nói sau lưng anh là người đàn ông thực tế, nhưng thực tế lại cảm thấy tính cách này của anh cũng đáng yêu, tuy rằng dùng từ “đáng yêu” để hình dung Lục Việt Minh có hơi thái quá, làm Vương San San nghe thấy phải trợn trừng mắt.
Nhưng sự thật là vẻ ngoài lạnh trong nóng của Lục Việt MInh trong mắt bạn bè lại là trái ngược hoàn toàn.
Du Duyệt có thể hiểu vì sao Diệp Lâm lại thích anh rể họ của mình như vậy.
Diệp Lâm rất giỏi ngụy trang, cô ta ở trước mặt cô luôn tỏ vẻ nhu nhược đáng thương để cầu xin được tha thứ, biết chị họ trong lòng có mâu thuẫn, sẽ dần dần không xuất hiện trước mặt cô ta nữa. Chỉ có Lục Việt Minh, cô ta căn bản không thể làm chủ được, biết rõ chị họ sẽ bất mãn, sẽ chán ghét, vẫn cứ không kiềm chế được mà tới gần, tìm mọi cách tiếp cận anh.
Diệp Lâm có lẽ không có ý định cướp đi sự nghiệp, anh trai và người yêu của cô nhưng Du Duyệt tin rằng cô ta đã cướp đi Lục Việt Minh từ tay cô.
Giữa tình yêu mãnh liệt và nỗi hổ thẹn với chị họ, cô ta đã chọn tình yêu.
Lục Việt Minh có biết hay không?
Anh hoàn toàn không biết, chỉ coi Diệp Lâm là em gái tốt, hay phải chăng là đã biết ngại với bạn tốt và vợ nên giả vờ không biết?
Anh thông minh như vậy sao lại không thể nhìn ra?
Diệp Lâm mỗi lần nhìn vào mắt anh, mặc dù cố gắng kiềm chế vẫn không giấu được vẻ thẹn thùng của thiếu nữ.
Du Duyệt không muốn dùng chữ thấp kém để hình dung một thiếu nữ, ngày đó qua màn ảnh nhìn thấy vẻ ngượng ngùng thỏa mãn của Diệp Lâm trong đầu cô hiện lên chữ “Tiện”.
Lúc đầu cô đã thuyết phục chính mình là Diệp Lâm vô tội, chỉ duy nhất Lục Việt Minh, Du Duyệt cảm thấy chút tôn nghiêm cuối cùng còn sót lại của cô đã bị mạo phạm quá lớn, cô khó có thể chấp nhận được.
Hoặc là cô nói thẳng ra, cả đời không nhìn mặt nhau, hoặc là kết thúc cuộc hôn nhân, tránh được rắc rối này.
Du Duyệt chọn ly hôn vì cô biết rằng Lục Việt Minh đối với mình cùng lắm có chút cảm tình, chưa đến mức yêu, một người đàn ông như anh sẽ không thể nào yêu một người con gái như cô được.
Chính sự quan tâm của anh cho đến hôm nay vẫn làm cô lưu luyến.
Nhưng hiện tại họ đã ly hôn.
Cô không nên nhớ đến anh làm gì.
Anh không nên báo cho cô biết hôm nay có sao.
Khiến cho cô lại nhớ đến anh.
Nghĩ rằng anh vẫn còn quan tâm cô.
Du Duyệt không nói chuyện này là không tốt, đối với nhà họ Du mà nói chắc chắn là tốt, nhưng cô đã hạ quyết tâm không thỏa hiệp với người nhà. Lục Việt Minh cũng đã nói cô hiện tại nên ở một mình, anh nói đúng, so với hai người hỗ trợ lẫn nhau, cô càng cần một người giúp cân bằng lại cảm xúc, nhổ bỏ hoàn toàn những cái đã làm mình khốn khổ trong quá khứ.
Mỗi người có cuộc sống riêng của mình, không ai có nghĩa vụ phải làm bạn cô, chờ cô cân bằng lại.
Cô bỗng dưng hy vọng viển vông vào Lục Việt Minh, tự nghĩ rằng anh có thể giúp mình, đến khi không vừa ý liền khó chịu, dựa vào cái gì chứ? Lục Việt Minh không nợ cô.
Tính ra chuyện này của cô đã khiến anh bỏ phí mất hai năm, không thể ích kỷ bắt anh tiếp tục như vậy.
Lục Việt Minh sau này có cưới ai, có ở cùng Diệp Lâm hay không, thích yêu đàn ông hay đàn bà là quyền của anh.
Cô thực sự giống như tiền nhiệm sắp chết đang tính toán sắp xếp thật tốt mọi chuyện vậy.
Chờ một chút.
Cô nghĩ thầm, chờ giúp anh lo liệu xong cho Đại Bạch, hai người sẽ đường ai nấy đi, không bao giờ liên hệ nữa.
Du Duyệt thầm hạ quyết tâm, Lục Việt Minh hoàn toàn không biết chuyện, đúng lúc này gọi điện thoại cho cô.
Cô bối rối không biết nên nghe máy hay không, để điện thoại tự tắt, Lục Việt Minh vẫn kiên trì gọi lại lần nữa.
Có lẽ là có chuyện quan trọng, Du Duyệt nghe điện: “Làm sao vậy?”
Lục Việt Minh cười hỏi: “Em còn đang ngắm sao à?”
“Sao anh biết tôi đang ngắm sao?”
“Đoán.” Lục Việt Minh thong dong nói, “Vừa rồi có sao băng, em có nhìn thấy không?”
“Anh cũng đang ngắm sao?”
“Không ngủ được, đang ra hóng gió.”
Du Duyệt kéo lấy một cái ghế dựa, ngồi xuống ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Tôi không thấy được sao băng, anh ở tầng cao nhất nên tầm nhìn tốt hơn.”
“Em có muốn lên xem không?”
Trái tim Du Duyệt chợt nhảy lên, cô mơ hồ nghe được tiếng nói của chính mình: “Bỏ đi, sao băng có gì mà đẹp? Ngày trước ở làng du lịch tôi đã từng thấy rồi.”
“Người cùng xem với em là ai?” Anh hỏi.
Du Duyệt không kịp phản ứng: “Cái gì mà người cùng xem?” rất nhanh cô hiểu ra: “À, anh nói ngày đó ở làng du lịch?”
“Ừm.” Giọng nói Lục Việt Minh từ từ truyền đến, “Em cùng một người đàn ông không quen biết, tôi trên đường về phòng đúng lúc nhìn thấy.”
“Anh ta à, là một người bạn thời trung học.”
Giọng điệu anh không rõ nói tiếp: “Em thật có duyên với đàn ông.”
Du Duyệt thật thà nói: “Bạn trai cũ của tôi có một người em sinh đôi, rất giống nhau, lúc anh trai cậu ấy xảy ra chuyện thì ngày hôm sau chúng tôi thi đại học, sau đó không học chung trường, cũng không có liên lạc gì với nhau, tình cờ gặp mặt nói chuyện một hai câu, sao tính là duyên phận gì được”
Vấn đề quan tâm của Lục Việt Minh và cô không giống nhau: “Em trai sinh đôi?”
“Đúng vậy, tôi chưa từng nói với anh sao?”
“Chưa.”
Thì cứ cho là không có đi, Du Duyệt không thèm để ý mà vuốt tóc: “Được rồi, tôi đi ngủ đây, anh cũng nghỉ ngơi đi, mai còn đi làm.”
“Được.”
Du Duyệt: “… Anh cúp máy đi, tôi đợi một phút rồi.”