Ngôi Sao Thất Lạc

Chương 24



Edit: Tamgui

Beta: Ù

Du Duyệt ít khi gọi điện thoại cho người nhà mà chủ yếu dùng Wechat, do vụ cãi nhau lần trước nên giờ Wechat cũng ít dùng, vậy mà đột nhiên bố cô lại gọi điện thoại làm cho cô hoảng sợ.

“Tối hôm qua Tiểu Lục có ngủ lại chỗ con không?” Giọng điệu của ba Du Duyệt rất kỳ lạ, giống như hận không thể làm tốt hơn, lại giống như đang mừng thầm.

Tâm trạng của Du Duyệt thì không tốt như vậy, sắc mặt cô nhanh chóng thay đổi, giọng nói cũng trở lên lạnh lùng: “Sao ba biết?”

Ba cô yên lặng, Du Duyệt tức giận lặp lại vấn đề, ông mới thở dài dường như bất đắc dĩ nói: “Là lão gia tử, ông ấy thực sự quan tâm đến chuyện của vợ chồng con, cho nên…”

Ba cô còn chưa nói tiếp đã nghe hơi thở dồn dập của con gái ở đầu điện thoại bên kia, ông biết rõ là Du Duyệt sẽ không thích, cô hiện tại đang giận không kiềm chế được, ông nhắm mắt khuyên: “Tiểu Duyệt, con cũng biết là bệnh của lão gia tử tương đối nặng, ông ấy cũng lớn tuổi rồi, năm ngoái đã làm phẫu thuật, nhưng không khá hơn là bao, thật sự là sức khỏe đã không còn được như trước, tâm nguyện suốt đời của ông chính là nhìn thấy sản nghiệp nhà họ Du nổi tiếng cả nước, thậm chí là ra cả nước ngoài, chỉ cần có một chút cơ hội ông cũng sẽ không bỏ qua, thân là con cháu, nhưng không thể giúp gì được, ngày thường ông cái gì cũng không có.”

“Ba đương nhiên là không có gì!” Du Duyệt không nhịn được mà lên giọng ác ý dường như là hét lên, “Bị bắt đi xem mắt không phải là ba đi, ly hôn thì bị ghẻ lạnh, bị nói là không xứng làm người nhà họ Du, ba mẹ cả đời cứ như vậy, sống theo ý mình, trước mặt lão gia tử thì giả vờ thành thục, sau lưng lại không muốn tự mình gánh vác mà đổ hết lên đầu con và Du Dương, Du Dương là người ba muốn nhận còn con thì không, nếu ba không muốn xem con là con gái nữa thì cứ tự nhiên, muốn có tiền thì để con cho ba mẹ tiền dưỡng già!”

Thực sự thì quan hệ giữa cô và bố mẹ không phải là tệ, những lời nói như vậy ngày thường cô chưa từng nghĩ tới chứ đừng nói là nói thẳng ra như vậy.

Nhưng việc cho người theo dõi cô là sự xúc phạm quá lớn, Du Duyệt thấy trong mắt họ mình không có cả quyền sống của một người bình thường, nếu như chuyện đó xuất phát từ sự quan tâm cô thì cô cũng cố nhịn nhưng tất cả vẫn là vì lợi ích của họ.

Mặc kệ cái lợi ích của gia tộc!

Cô thà từ bỏ nhà họ Du, cuối cùng thì cái nhà ấy mang lại lợi ích gì cho cô mà cô phải sẵn sàng hi sinh tất cả vì họ?

“Con bé này, sao lại nói như vậy?” Ba của Du Duyệt cũng nổi nóng quát lên, sau đó lại tự kiềm chế, tiếp tục nhẹ nhàng, “Tiểu Duyệt, con cũng biết là cuộc hôn nhân này không có vấn đề, Tiểu Lục là người con tự chọn, hai năm vừa qua các con sống với nhau cũng tốt mà, giờ ly hôn rồi mà còn có thể qua đêm cùng nhau chứng tỏ vẫn còn tình cảm, trước đây có gì hiểu lầm sau một năm chia tay cũng có thể hóa giải, các con là vợ chồng son hãy bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện, giống như ông của con nói vậy, nếu như có thể nối lại tình xưa thì chúng ta không cần quan tâm đến những xích mích, chuyện sau này mới là quan trọng nhất.”

Du Duyệt không kiên nhẫn nghe được nữa, lập tức ngắt điện thoại. Sau đó mẹ cô và lão gia tử có gọi đến mấy lần cô cũng không nghe máy.

Cô thực sự giận đến run người, dù là cô đã từng nghi ngờ không biết có phải Lục Việt Minh theo dõi mình hay không, chỉ là trong lòng có mâu thuẫn, anh muốn làm gì thì làm, cô không quan tâm nên có thể coi như không có việc gì.

Những người đó thường đi theo chụp hình cô, không phải là cô không biết chỉ là cho rằng không cần hỏi đến, họ chụp những bức hình không đáng giá tự nhiên sẽ vứt bỏ đi.

Duy chỉ có người của nhà họ Du, mặc kệ cô là ai, cô hiểu rằng tại sao họ lại làm như vậy.

Cô kết hôn sớm, ở nơi xa tại thành phố A nhưng họ vẫn không buông tha cho cô, Du Duyệt nắm chặt bàn tay đang run rẩy, trước mắt tối sầm lại suýt ngã, miễn cưỡng dựa vào sô pha bên cạnh.

Cô ngồi xuống, mở điện thoại một lần nữa, theo bản năng click vào khung chat với Lục Việt Minh nhưng lại nghĩ như vậy cô và anh quá gắn bó với nhau, liền chuyển sang Vương San San, nhắn liên tiếp vài tin.

“Lão gia tử cho người theo dõi em!”

“Em thực sự không biết họ đang nghĩ gì nữa.”

“Em không biết giận sao? Ba của em cái gì cũng theo ý lão gia tử, họ chẳng cần biết vì sao mà em lại ly hôn, nhất định cho rằng hôn nhân của em không có vấn đề, nên dốc lòng mới phải.”

“Em thực sự không biết cuối cùng trong mắt họ em là cái thứ gì, một món hàng có thể tùy ý trao đổi lấy lợi ích à? Sao họ có thể đối xử với em như vậy?”

“Em sẽ không bao giờ quay lại thành phố A, em muốn cắt đứt quan hệ với họ, đưa toàn bộ số tiền của em cho cha mẹ tớ dưỡng già, từ nay về sau em và nhà họ Du không còn bất cứ quan hệ gì.”

“Chị có bạn bè ở nước ngoài không? Em muốn ra nước ngoài sống, mắt không nhìn thấy tim không đau.”

Vương San San trả lời không chậm chỉ là Du Duyệt đang điên nên cô ấy không thể cắt ngang, chờ Dù Duyệt nói xong mới tận tình khuyên bảo: “Lão gia tử làm vậy là không đúng, tính cách của ba mẹ em vốn mềm yếu, ngày thường đối xử với em cũng không tệ, chúng ta trước hết phải bình tĩnh đã, đừng xúc động quá, cuộc sống của em quanh đi quẩn lại chỉ có mấy người đó, sao có thể nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt ngay được?”

“Em chịu đủ rồi!”

Vương San San nói: “Chị biết chị biết, nhà nào cũng có cái khó của nó, em nghĩ lại xem, lão gia tử cũng đã bảy tám mươi tuổi rồi, sống được mấy năm nữa đâu? Lời của người gần đất xa trời có thể làm được gì? Em không muốn nghe thì cứ coi như là gió thoảng qua tai, sau này nhà họ Du sớm hay muộn gì cũng rơi vào tay anh trai em, Du Dương sẽ không hồ đồ mang hạnh phúc của em gái ra đùa giỡn, anh ta chắc chắn đứng về phía em, còn về phần của ba mẹ em, tuy họ không có cách nào chống lại lão gia tử nhưng họ cũng đâu phải không nghe theo em đâu?”

Vương San San đúng là coi trọng Du Dương, nếu không phải anh ta và Lục Việt Minh gọi nhau là anh em thì không lo không có cách, lúc trước chính anh ta đã phản đối cô ly hôn, ích kỷ không coi em gái ra gì.

Du Duyệt nằm xuống sô pha, gối đầu lên một cái gối dựa: “Em không biết họ vì cái gì mà luôn bắt ép em, em đã thỏa hiệp như vậy mà họ vẫn không hài lòng? Mấy năm nay nhà họ Lục giao những hạng mục đó cho họ còn chưa đủ sao? Họ còn muốn thế nào nữa? Không phải còn có Du Dương sao? Vì sao nhất định bắt em tái hôn với Lục Việt Minh?”

Vương San San cân nhắc hỏi lại: “Chị nói này, ở góc độ của người ngoài, chị thắc mắc là em không muốn tái hôn với Lục Việt Minh hay là vì người nhà muốn em tái hôn nên em mới mâu thuẫn như vậy?”

“Em không biết, hiện giờ cái gì cũng không biết, đầu em rất lộn xộn, dù sao cũng là em đang tức giận, giận đến phát run.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.