Ngôi Sao Thất Lạc

Chương 42



Edit: Cam

Beta: Ù

Trách anh sao?

Còn đang trách anh sao?

Du Duyệt chưa từng trách anh, càng chưa nói anh việc còn trách anh, cô không biết vì sao Lục Việt Minh lại có ảo giác như vậy: “Không có, em chưa bao giờ trách anh.”

“Thật sao?”

“Thật, trách anh để làm cái gì? Em nói rồi ly hôn là vấn đề của riêng em, không liên quan gì đến anh.”

Lục Việt Minh vỗ vỗ lưng cô,trước kia buổi anh cô khó ngủ, anh kiên nhẫn vỗ về dỗ cô ngủ như vậy: “Em cùng anh ly hôn, sao lại không liên quan gì đến anh?”

Du Duyệt thở dài một tiếng: “Đừng nghĩ, đều đi qua.”

“Chúng ta hôn nhân, theo ý của em thật sự một phần là do Diệp Lâm?”

Vấn đề này thực sự có ý tứ, Du Duyệt muốn cười, đồng thời có chút muốn khóc: “Anh có thể cảm thấy không đến mức đó, rất nhiều người cảm thấy không đến mức, lúc em hỏi anh có muốn kết hôn với anh hay không, anh đặc biệt nghiêm túc nhìn em, hỏi em có thật sự nghĩ như vậy hay không, gả cho anh có vui hay không, lúc ấy em cực kỳ khổ sở, lần đầu tiên em nhìn thấy anh, em đối với anh mà nói hoàn toàn là một người xa lạ, nhưng một người xa lạ lại quan tâm em có vui hay không, gia đình em đều khuyên em buông bỏ quá khứ nhìn về phía trước, em căn bản không nhìn thấy cái gọi là tương lai, nhưng là anh quan tâm đến em, em liền đặc biệt muốn gả cho anh.”

Cách một lớp áo ngủ, cô dán tay lên ngực Lục Việt Minh, cảm nhận được tiếng tim đập trầm ổn của anh: “Em cảm thấy anh là người chồng rất tốt, có thể dựa vào nhà họ Lục, người nhà họ Du khẳng định rất hài lòng. Em sống quanh năm ở thành phố A, em lấy cớ ở lại nhà họ Lục hầu hạ trưởng bối và chồng, một năm trở về thành phố G một hai lần là được, không cần nhìn sắc mặt bọn họ sống qua ngày, quan trọng nhất là anh và Diệp Lâm không liên quan, em không thích người bên cạnh em có quan hệ với Diệp Lâm, bọn họ luôn không phân minh liền đứng về phía Diệp Lâm, Diệp Lâm từ nhỏ đã hâm mộ anh. Cô ta nói anh còn nhỏ đã có thành tựu lớn như vậy, được mọi người ngưỡng mộ và mong đợi, nhưng cô ta không biết em đang ghen tị với cô ta, cô ta không cần phải thực nỗ lực để có được sự thiên vị của tất cả mọi người.”

“Trước khi xảy ra chuyện, em hoàn toàn không quan tâm đến những điều này, thành tích học tập của em không tốt, trong tất cả chị em họ diện mạo cũng bình thường, lão gia tử luôn thích các chị em khác hơn, ông cảm thấy ba mẹ anh không có chí lớn, đối với bọn họ rất không vừa mắt, thậm chí còn không để mắt em cùng Du Dương, ba mẹ em một người say mê học tập, một người yêu thích khiêu vũ, bọn họ có sự nghiệp chính mình theo đuổi và tình yêu khắc cốt ghi tâm, đối với anh và Du Dương kỳ thật cũng không để ý, Du Dương không sao cả, khi em có mục tiêu đoạt quán quân cũng sẽ không so đo những thứ này, nhưng em thật xui xẻo, vào thời điểm quan trọng lại xảy ra tai nạn xe, kỳ vọng duy nhất của nhà họ Du đối với em thất bại, cảm giác tồn tại của em ở trong nhà kia càng lúc càng thấp, bọn họ có đôi khi ngay cả sống chết của em cũng không quan tâm, càng sẽ không quan tâm tâm tình của em tốt xấu.”

“Em cảm thấy ba mẹ em và Du Dương đối với anh cũng không tệ lắm đi? Ngày đó ở thư phòng anh cũng thấy rồi, anh trai như Du Dương căn bản không cho em bất kỳ gửi gắm tình thân nào, ba mẹ em ngẫu nhiên an ủi vài câu, chỉ cần lão gia tử mở miệng bọn họ còn nghe lời hơn chó, bọn họ chỉ biết để cho em hiếu thuận trưởng bối, chờ mong em và Du Dương thay thế phần nói gì nghe nấy với lão gia tử của bọn họ, bọn họ là sung sướng, lại chưa từng nghĩ đến tình cảnh của em và Du Dương.”

Cô lại thở dài một tiếng: “Hai ngày nay em vẫn luôn cân nhắc, Du Dương rốt cuộc thích Diệp Lâm là vì cái gì, hơn phân nửa cũng giống như em ở nhà họ Du không cảm nhận được một tia thân tình trong tưởng tượng, muốn từ nơi khác bổ sung, anh xem, em bởi vì một câu nói của anh liền không màng tất cả kết hôn với anh, có lẽ Diệp Lâm cũng đã nói với anh ta những lời gì có thể xoa dịu nỗi thống khổ trong lòng anh ta đi. Em không biết, cũng không có hứng thú gì để biết, Du Dương có lẽ có nỗi khổ tâm, nhưng em lựa chọn không tha thứ cho anh ta.”

Lục Việt Minh lẳng lặng nghe, động tác vỗ vỗ không có gián đoạn.

Du Duyệt rõ ràng lời nói của mình không có bao nhiêu mạch lạc, Lục Việt Minh càng thích đáp án rõ ràng hơn, nói đông nói tây như vậy đối với anh hoàn toàn là lãng phí thời gian, cũng may anh không ngăn cản, để cô trực tiếp nói trọng điểm.

“Tất cả mọi người bên cạnh đều nói cho em biết Diệp Lâm vô tội, em không nên đổ trách nhiệm lên đầu cô ta. em cũng từng thuyết phục bản thân như vậy, cho đến ngày đó ở trong phòng bệnh, chính tai nghe cô ta thừa nhận chính mình đã sớm biết bản thân không phải đại tiểu thư nhà họ Diệp. Em hao hết tâm tư xây dựng hình tượng vô tội cho cô ấy, những hận ý chôn sâu trong lòng lan tràn ra ngoài như điên cuồng. Lần đầu tiên em nhìn thẳng vào nội tâm của mình, thì ra em vẫn chưa thật sự tha thứ cho cô ta. Em một mặt hâm mộ cô ta, một mặt sợ hãi cô ta, một mặt lại căm hận cô ta, sau mười lăm tuổi, tất cả bất hạnh trong cuộc đời em đều có liên quan đến Diệp Lâm, cảm giác đó quá phức tạp, em nói không rõ ràng, dù sao cũng biết cô ta và anh đã sớm quen biết, về sau cô ta còn thầm mến anh, chuyện đầu tiên em nghĩ đến là rời xa.”

“Em hẳn là nên cùng anh nói rõ ràng.” Lục Việt Minh trầm giọng nói.

Du Duyệt cười khổ: “Làm sao em có thể nói rõ ràng với anh? Anh và Diệp Thành là bạn bè, quen biết Diệp Lâm sớm như vậy, chỉ vì anh tham dự tiệc sinh nhật của cô ta, em đột nhiên nhảy ra nói với anh là em không thích Diệp Lâm, để anh tránh xa cô ta một chút? Em nên nói như thế nào đây? Hình như em mới là người đến sau, em không chắc anh sẽ nghe em, em sợ nói ra lại náo loạn đến chia tay, anh đối với em rất tốt, em cũng rất thích anh, cho dù là tách ra, em cũng không thích náo loạn đến mức giương cung bạt kiếm, em muốn chia tay hòa bình, lưu lại cho nhau một cái thể diện.”

Điều này ngược lại cũng giống như Vương San San nói, đàn chị kia của cô đối với cô thật sự hiểu rõ.

Lục Việt Minh trầm ngâm một lát: “Nhưng nếu anh và cô ta thật sự có cái gì, lúc trước sẽ không lựa chọn kết hôn với em. Lúc anh quen Diệp Lâm, cô ta vẫn còn là một đứa trẻ bảy tám tuổi, ý anh là nếu chúng anh có cái gì, căn bản sẽ không đợi đến em xuất hiện, chuyện này không liên quan gì đến thời gian.”

“Em cũng đã nghĩ đến việc nói chuyện với anh một chút, ai…“ Cô dựa sát vào trong ngực anh, “Lúc ấy em… tìm thám tử theo dõi anh, cái gì cũng không chụp được, khi đó em quyết định không nghĩ đến những chuyện lộn xộn kia, sống tốt với anh cả đời, em cho rằng mình đã nghĩ thông suốt.”

“Nhưng em hôm đó nhìn thấy Diệp Lâm đăng những bức ảnh kia, hai người đứng chung một chỗ, trai tài gái sắc, không biết có bao nhiêu xứng đôi, còn em thì sao? Em đã trở thành phế nhân, Diệp Lâm là ngôi sao sáng rực rỡ, em lấy cái gì tranh giành với cô ta? Nhiều người như vậy cô ta cũng không gắn tên, duy chỉ có gắn tên anh, biết rõ là em sẽ mất hứng, nhưng cô ta vẫn làm như vậy, cô ta đang thị uy với em, em đã lùi lại, trốn đến thành phố A, cô ta vẫn âm hồn không tan.”

“Em nghĩ đến cảnh lão gia tử ép em phải xin lỗi cô ta, nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của những người khác trong nhà họ Du, giống như mọi người đều trách cứ em không hiểu chuyện, tất cả đều là em không đúng, so với em bọn họ luôn thích Diệp Lâm hơn. Em thật sự đã chịu đựng đủ tất cả những chuyện này, để em trải qua một lần nữa, bất luận như thế nào cũng không có khả năng. Tuy rằng lựa chọn ly hôn với anh vẫn là bị luân phiên giáo dục, nhưng lúc ấy em còn rất vui vẻ. Lần đầu tiên em cãi lại ý nguyện của bọn họ, hơn nữa rời xa anh, rời xa khả năng dính dáng đến Diệp Lâm lần nữa, em cảm thấy anh đặc biệt lợi hại. Anh đáp ứng cũng rất sảng khoái, em tưởng anh đã sớm suy nghĩ chuyện này, chia tay liền chia tay, dù sao anh cũng không thích em.”

Động tác trên tay Lục Việt Minh dừng lại, khẽ hôn lên đuôi lông mày Du Duyệt: “Anh rất thích em, kết hôn hai năm, chẳng lẽ em không cảm nhận được sao?”

“Không có.” Du Duyệt trả lời đến đương nhiên, “Anh luôn bận rộn, thời gian ở chung của chúng ta có hạn, em có thể cảm thấy anh đối xử tốt với em, muốn nói tình cảm thật sự không có nhiều sâu sắc, dù sao tính cách của em cũng như vậy, đối với người bên cạnh đều rất tốt, đối với em không khác nhau, anh và em kết hôn nhanh chóng là do nhiều yếu tố tạo thành, còn anh thì không chừng, có thể bởi vì quan hệ của Du Dương, có thể sốt ruột phá vỡ tin đồn đồng tính luyến ái, ly hôn anh hoàn toàn không giữ lại, toàn bộ quá trình là người của anh làm, nhanh đến thái quá, em rất khó không hoài nghi anh sớm đã có dự mưu, hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?”

“Hơn nữa bình thường anh thông minh như vậy, anh hơi có chút không thoải mái không vui, anh liền sẽ hỏi đến cùng. Chuyện của anh và Diệp Lâm, em không tin anh thật sự không hề hay biết. Em chưa bao giờ tham dự tiệc sinh nhật của Diệp Lâm, anh cũng không nghĩ em vì sao lại như vậy? Còn mỗi lần đều tự mình tham dự, còn tặng lễ vật quý giá như vậy.”

Lục Việt Minh bất đắc dĩ mà cười một tiếng, tay một lần nữa vuốt ve sống lưng gầy gò của cô, từng chút từng chút kiên nhẫn giúp cô thuận lưng: “Anh quả thật không biết, không phải lần nào anh cũng đi, sau khi kết hôn hai lần vừa vặn đều ở cùng một thành phố, lần đầu tiên là cùng Diệp Thành nói chuyện dự án, đến giờ cùng nhau lộ mặt. Lần thứ hai là Du Dương, anh ta cũng đi công tác ở thành phố Z, hẹn ngày đó anh cùng nhau ăn cơm, đến nơi anh mới biết là tiệc sinh nhật của Diệp Lâm, quà tặng là sản phẩm mới của một đối tác, Trác Dật vừa vặn mang theo trên người, người khác sinh nhật anh không tiện tay không tham gia chứ? Vốn định mang về tặng cho em, ngày trở về thành phố A chỉ có thể đặc biệt mua cho em một đôi khuyên tai thủ công, vừa mới về đến nhà quản gia liền nói cho anh biết em đã cực kỳ tức giận, anh muốn lên lầu tìm em, lại phát hiện ảnh cưới trong hành lang đã biến mất. Về phần mấy ngày trước, Diệp Lâm là người phát ngôn do đối tác lựa chọn, anh vừa vặn bận rộn xong thuận tiện đi một chuyến.”

Du Duyệt hỏi: “Anh xem video giám sát ngày hôm đó có phải không?”

“Xem rồi.”

“Khó trách.”

“Anh hy vọng em vui vẻ, Tiểu Duyệt, có lẽ em không phát hiện mình thường xuyên ngẩn người, nói chuyện với người khác cũng thất thần. Mọi người đều biết em không vui, chỉ là không muốn nhắc anh chuyện đau lòng của em, cho nên vẫn nhẫn nhịn không mở miệng, sau đó trạng thái của em tốt hơn một chút, anh nghĩ em nghĩ thông suốt, nhưng khoảnh khắc nhìn camera giám sát, anh mới phát hiện em chỉ là che giấu rất tốt, thì ra em gả cho anh cũng không vui vẻ, anh không biết làm thế nào, chỉ có thể tận lực phối hợp với nhu cầu của em, lúc em đề cập đến ly hôn đặc biệt bình tĩnh, không giống như bộc phát nhất thời, anh tưởng em đã suy nghĩ kỹ, nếu em muốn, anh không có lý do gì để phản đối.”

Đây hoàn toàn là tác phong của Lục Việt Minh, anh rất không thích làm khó người khác.

Du Duyệt không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại còn có loại giật mình bừng tỉnh: “Đúng vậy, sau khi ở bên nhau anh chưa từng có lỗi với em, khắp nơi vì em suy nghĩ, tôn trọng tất cả yêu cầu hợp lý hay bất hợp lý của em, em nên đứng ở lập trường gì để trách anh đây?”

“Anh và Diệp Lâm… anh không nghĩ rằng cô ta có suy nghĩ như vậy với anh, nếu anh nhận ra sớm, chắc chắn sẽ giữ khoảng cách với cô ta.”

Anh giải thích ngữ khí phi thường nghiêm túc, khiến người ta không thể hoài nghi sự thành tâm của anh: “Anh cũng không ngờ cảm tình của em đối với cô ta lại phức tạp như vậy. Mỗi lần Diệp Lâm nhắc anh về em luôn có bộ dạng rất sùng bái, thỉnh thoảng gặp mặt trong bữa tiệc hai người cũng có thể bình tĩnh nói chuyện phiếm. Diệp Thành và Du Dương đều nói tình cảm của hai người từ nhỏ là rất tốt, em đối với cô ta phản ứng không phải rất nhiệt tình, nhưng lúc ấy em đối với tất cả mọi người đều giống nhau, anh chỉ biết em đang mất mát, nhưng lại không biết cụ thể vì sao em không vui vẻ, loại tình huống này anh rất khó liên tưởng đến trên người Diệp Lâm, thực xin lỗi, Tiểu Duyệt.”

Thì ra khi đó cô ở trong mắt người khác là như vậy sao?

Du Duyệt chưa từng nghĩ anh những chuyện này, cô cho rằng sau khi mình rời khỏi thành phố G cảm xúc trở nên tích cực không ít, không nghĩ anh trong mắt người khác đều giống nhau, cô mím môi: “Kia vẫn là vấn đề của em, anh nói xin lỗi cái gì?”

“Anh muốn em cao hứng, nhưng vẫn chưa có chân chính hiểu rõ nội tâm của em.” Ngữ khí của anh khó nén thất bại, chê bai bản thân: “Anh không phải là một người chồng đủ tư cách.”

“Vậy thì em là một người vợ tồi tệ.”

“Em không phải, em chỉ là tạm thời đi thoát ra được.”

Cô vẫn luôn phong bế mình, làm sao có thể thoát ra đây? Cũng may hiện tại cuối cùng cũng có biến hóa không anh, Du Duyệt không khỏi cảm khái: “Ly hôn đối với chúng ta mà nói, không phải chuyện xấu đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.