Du Duyệt ngồi ở phòng khách, Lục Việt Minh cố tình đi lại trước mặt cô đã là lần thứ sáu, ánh mắt như có như không đảo qua hộp giày trên bàn trà.
Muốn nói lại thôi.
Du Duyệt giương mắt, anh tự nhiên quay đầu, cầm một ly hồng trà vào thư phòng trên lầu.
Chờ anh lần nữa bưng ly không xuống dưới, Du Duyệt không nhịn được nữa gọi anh: “Anh muốn hỏi cái gì, đi tới đi lui không sợ mệt sao?”
Lục Việt Minh hắng giọng, chậm rãi đi lại, ánh mắt dừng lại trên hộp giày, “Đây là cái gì?”
“Di vật của bạn trai cũ.”
“Cái gì…ai đưa cho em?”
“Em trai anh ấy.”
“Vì sao lại đưa em?”
“Em cũng không biết.”
Lục Việt Minh nửa tin nửa ngờ liếc nhìn cô, dứt khoát nói: “Anh có thể mở ra xem không?”
Du Duyệt luôn cảm thấy nhật ký là vật riêng tư, dù Liên Phỉ đã không còn, Liên Sóc cũng nói cô toàn quyền xử trí, cô vẫn tôn trọng sự riêng tư từ chối Lục Việt Minh, chính đáng mở lời: “Không được.”
Anh không kiên trì, chỉ thắc mắc: “Bên trong là cái gì?”
“Một ít bưu thiếp, nhật ký, còn có một phần quà sinh nhật…?” Cô không chắc chắn, hộp quà màu đen cô chưa mở ra xem. “Phần lớn là cho Diệp Lâm, không có liên hệ gì tới em, em cũng không biết sao em trai anh ta lại đưa em cất giữ.”
“Diệp Lâm?”
“Người anh ta thích là Diệp Lâm.” Du Duyện thản nhiên, lại thắc mắc với anh, “Em chưa nói với anh sao?”
Lục Việt Minh lắc đầu, như suy tư gì, qua một lát lại hỏi: “Vậy anh ta ngoại tình?”
“Không phải là ngoại tình.” Du Duyệt khẽ cười, “Anh ta luôn thích Diệp Lâm, ở bên em chỉ vì thấy em đáng thương, hơn nữa khi đó quan hệ giữa em và Diệp Lâm không tốt, anh ta không muốn Diệp Lâm đau lòng, khi ở bên nhau thường xuyên góp lời, cố gắng hòa hoãn quan hệ của em với Diệp Lâm. Vì chuyện này mà em với anh ta cãi nhau, sau đó anh ta không nhắc đến nữa.”
“Em thích anh ta?”
Chuyện này nên nói thế nào? Du Duyệt gãi gãi mặt, ra vẻ suy tư: “Thời điểm bên nhau thực rất thích.”
Anh không rõ ý tứ, hỏi dò: “Khi nào phát hiện anh ta thích Diệp Lâm?”
“Ngày anh ta qua đời, em vào bệnh viện nhìn mặt anh ta lần cuối, bác sĩ cho tôi xem ví của anh ta, trong đó kẹp ảnh của Diệp Lâm, còn có một vé xem buổi biểu diễn dương cầm.” Hiện tại nhắc lại cô thực bình tĩnh, tựa như sự việc đó cùng cô không chút liên quan.
“Em khi đó cho rằng anh ta di tình biệt luyến, đến khi anh đi công tác, em đưa Đại Bạch đến bệnh viện thú cưng tình cờ gặp được Liên Sóc là em trai song sinh của anh ta, cậu ta đưa em hộp giày này, em xem qua nhật ký mới biết được anh ta yêu thầm Diệp Lâm từ sơ trung, nhưng lại cảm thấy Diệp Lâm quá tốt đẹp nên tự ti không dám theo đuổi, chỉ yên lặng bảo vệ phía sau. Ngày đó anh ta gặp chuyện là đang trên đường tới cuộc thi dương cầm của Diệp Lâm, vì vậy mới bị xe tải đụng phải ngay ngã tư đường…”
Cô chậm rãi nói, nhớ tới khuôn mặt biến dạng của Liên Phỉ, nhịn không được thở dài một cái: “Lúc đó anh ta mới 18 tuổi, chuẩn bị thi đại học, em trai anh ta thành tích rất tốt, thi đậu đại học trung ương không chút trở ngại. Em có huy chương vàng thi đấu nhảy cầu, có thể được tuyển thẳng, anh ta hạ quyết tâm muốn đến thành phố A với em, hai tháng cuối cùng nỗ lực ôn tập, nhưng trong lòng tiếc nuối lên đại học sẽ không thể gặp Diệp Lâm, hơn nữa lễ thành niên của Diệp Lâm sắp tới, anh ta đi xem Diệp Lâm thi đấu lần cuối, thuận tiện đem lễ vật đưa cho cô ta, đáng tiếc ông trời lại không cho anh ta cơ hội này.”
Lục Việt Minh lẳng lặng nghe, trầm ngâm một lát: “Em trách anh ta sao?”
“Không có, anh ta đã không còn, khoảnh khắc nhìn thấy ảnh chụp Diệp Lâm em liền không còn cảm xúc với anh ta, nhưng vẫn phải đi đến lễ tang. Em nói với Diệp Lâm tin anh ta qua đời, Diệp Lâm khi đó vừa giành giải quán quân, dì dượng muốn khen thưởng cô ta nên đặt vé cho cô ta đi ra đảo nửa tháng. Cô ta phơi nắng trên biển, an ủi em vài câu liền tắt máy, cô ta không biết Liên Phỉ yêu thầm mình, càng không biết anh ta vì đi xem cô ta thi đấu mới gặp chuyện. Liên Phỉ ghi vào nhật ký, nói em không thể nhảy cầu thật đáng thương.” Cô dừng một chút, lại thêm một câu: “Đáng thương cũng thật đáng cười.”
“Em đột nhiên cắt tóc, là vì biết chuyện này?” Lục Việt Minh thận trọng dò hỏi, nhớ đến sau khi anh từ phía Nam trở về cô liền cắt tóc ngắn.
“Cũng là một nguyên nhân, lúc ấy nhiều sự kiện ập tới, xem xong nhật ký ngày hôm sau em liền trở về thành phố G, chuyện tiếp theo thật ấu trĩ, Liên Phỉ lúc còn sống dị ứng với rượu và phấn hoa, em mua một bó hồng đỏ cùng rượu đi tảo mộ anh ta, cùng anh ta nói rất nhiều. Tại thời điểm gặp ba mẹ cùng ông nội ở sân bay, em đột nhiên cảm thấy không hứng thú, làm mọi người cũng không vui theo, em muốn đến nơi khác sống, bạn học công tác ở Tây Nam nói nơi này khá tốt, em lập tức muốn đi.”
Cô nhìn anh, cười cười: “Hơn nữa ngày đó anh gọi điện cho em, nói có chút việc phải làm, đến tối mới trở về. Nhưng anh còn chưa về nhà, tin tức sinh nhật Diệp Lâm đã lên hot search, cô ta đăng ảnh hai người chụp chung, mọi người đồng loạt gắn thẻ anh, bình luận tràn ngập chúc phúc, nói hai người thật xứng đôi, giống hệt một năm trước khi em ly hôn với anh.”
Nói rồi cô lại khẽ lắc đầu, “Tính ra vẫn có điểm khác biệt, một năm trước cô ta kêu anh là anh rể, ngày đó lại gọi Lục tổng, xưng hô tự nhiên hơn nhiều. Em nghĩ lúc ấy em vẫn tức giận, nhưng em đã quyết định bắt đầu lại, cho nên kiềm chế bản thân không đi so đo. Nhưng mà vẫn không được, nên lúc anh về thái độ của em đúng là không tốt, khiến anh bực bội với em. Anh mang Đại Bạch và Hà Thủ Ô đi, lại đăng vòng bạn bè nói đã buông tay không thể cưỡng cầu, em cảm thấy anh nói rằng anh đã từ bỏ, chúng ta thật sự kết thúc. Em vừa rơi nước mắt lại cảm thấy như vậy cũng tốt, dù sao cũng đã ly hôn, dính líu đến nhau làm gì?”
“Cắt tóc là do da đầu bị viêm, nhưng nghe người ta nói cắt tóc tâm tình cũng tốt lên, liền đi cắt.”
Tóc cô nhanh dài, hiện tại đã quá mang tai, Du Duyệt vén hai cái, tự nhiên cảm thấy tủi thân, “Anh sau đó không hề liên lạc với em. Nếu không phải em cùng Đỗ Ngạn Chỉ có dịp hợp tác, lúc ăn cơm nghe cô ấy nói từng được Diệp Lâm giúp đỡ, em linh cảm hai người có liên quan đến nhau, chủ động tìm anh nhờ điều tra thì chúng ta cả đời này đã thành người xa lạ. Còn nói đăng vòng bạn bè là để thử thái độ của em, em thấy anh chính là muốn một đao cắt đứt quan hệ.”
“Anh vẫn luôn đợi em chủ động liên lạc.” Lục Việt Minh ôm vai cô, một tay đặt lên cằm vuốt ve, “Anh không muốn lúc nào cũng chủ động, anh tìm cơ hội, mỗi tháng cho em thu tiền nhưng chỉ đổi lấy thái độ lạnh nhạt của em. Muốn nghe giọng em phải nhờ vào kiểm tra sức khỏe, sau đó em nói muốn đi đổi số điện thoại. Ngày đó ở phim trường đúng là trùng hợp, nhưng anh chấp nhận đi du lịch là bởi vì nghĩ có thể được gặp em.”
Du Duyệt thỏa mãn cọ cọ trong lòng anh, cười xấu xa: “Như vậy là không buông bỏ được em sao?”
“Đúng vậy, không thể nào buông bỏ em, nhưng em lại cứ hỏi anh đã gặp được người thích hợp chưa, chê anh lớn tuổi, cảm thấy anh nhân lúc còn sớm nên sinh một đứa con. Anh khi đó không nghĩ gì đến việc đó, bọn họ giới thiệu cho anh không ít người, nhưng không có cảm giác anh cũng không thể miễn cưỡng chính mình. Sau đó bọn họ biết anh vẫn nhớ em, liền không nhắc đến nữa.”
Anh nhéo nhéo mũi cô, làm vẻ oán giận, “Ai biết em nhìn không ra, còn nghi ngờ anh với Diệp Lâm có tư tình, thuê thám tử không chụp được gì lại vì Diệp Lâm ly hôn với anh, bé nhỏ vô tâm.”
“Em xin lỗi, là em…”
Lục Việt Minh không cho cô nói hết câu: “Không cần xin lỗi, anh không trách em.”
“Nhưng em đã làm tổn thương anh.”
“Lúc em muốn ly hôn anh quả thật không biết nguyên nhân, đến khi em cùng Du Dương ở thư phòng nói rõ một lời anh mới biết, anh vẫn luôn nghĩ em ly hôn vì em chán ghét, không muốn ở bên anh, hay em còn lưu luyến bạn trai cũ. Anh luôn tránh nhắc đến anh ta với em, sợ em đau lòng, sẽ càng hoài niệm anh ta. Du Dương nói, tình cảm hai người rất tốt, ở bên anh ta em rất vui vẻ, anh không nghĩ anh ta làm em khổ sở, càng không nghĩ lại có dính đến Diệp Lâm.”
Tay anh xoa nhẹ cái bụng nhỏ, tựa như đang vỗ về thai nhi bên trong, gần đây thai nhi thường xuyên động, hai người đã thành quen. Anh nhẹ nhàng vuốt lên nơi thai nhi vừa động, nhẹ giọng nói: “Mặc kệ cố ý hay không, Diệp Lâm đúng là làm em chịu nhiều ủy khuất, em chán ghét cô ta lại vướng phải tình thân, nếu anh sớm biết đến… Anh chắc là sẽ phát hiện sớm hơn.”
“Không liên quan đến anh, là em không muốn nói. Lúc em ở nhà họ Du, nói gì cũng không ai để ý, bọn họ chỉ biết bắt em làm những chuyện em không thích. Sau đó em không còn muốn nói, bọn họ nói làm gì em sẽ làm cái đó, Em lúc ấy vội vã kết hôn là muốn sớm được thoát khỏi căn nhà đó. Có điều thói quen cũ cũng cùng em đến nhà họ Lục, đi vào hôn nhân của chúng ta. Anh cùng Diệp Thành là bạn bè, quan hệ với Diệp Lâm lại tốt, em đã cho rằng anh cũng giống bọn họ, đứng về phía Diệp Lâm. Em thích anh, em không muốn Diệp Lâm cướp anh đi nên cái gì em cũng không nói, em sợ anh giống như bọn họ không nghe em, sợ anh cũng sẽ khuyên em nên rộng lượng tha thứ cho Diệp Lâm. Em không muốn như vậy.”
Du Duyệt bắt lấy tay anh, “Em cùng Liên Phỉ ở bên nhau cũng không gọi là vui vẻ, chỉ là lúc đó ai cũng muốn em hòa hảo với Diệp Lâm. Vương San San và Lý Gia Vận rất tốt với em, nhưng hai người đều bận, không có thời gian ở bên an ủi, giúp em điều hòa cảm xúc. Chỉ có Liên Phỉ, không chê em phiền phức mà còn dẫn em đi chơi, nên em cố gắng vui vẻ, không muốn anh ta cho rằng mình bỏ công vô ích. Nhưng anh ta đột ngột qua đời, em chưa kịp lún sâu liền phát hiện anh ta thích Diệp Lâm, cho nên cũng không quá đau lòng.”
“Sau khi biết anh, em liền có cảm tình nhưng anh thực hung dữ, em không biết nên nói gì với anh mới tốt, em cảm giác em đã ăn gan hùm mật gấu mới dám hỏi anh có muốn kết hôn với em không. Có điều không ngờ anh sẽ đáp ứng, còn hỏi em có phải kết hôn rồi em sẽ vui vẻ không. Thật là kỳ quái, chỉ vì một câu đơn giản em lại thích anh, dựa dẫm anh. Đáng tiếc em lười thể hiện, vui vẻ hay không cũng không quan trọng, em chỉ thích cảm giác được ở bên anh, em với tương lai của chúng ta gửi vào thật nhiều hy vọng, nhưng mà cuộc đời của em giống như không thể thoát khỏi Diệp Lâm, ly hôn với anh em thật sự không hối hận, lại có phần thấy mình may mắn.”
Cô thở dài, “Thực có lỗi với anh, nhưng lúc đó em cảm thấy mình đã một bước thoát khỏi bóng ma của Diệp Lâm. Em đã chuẩn bị tinh thần, ngày nào đó giới giải trí đưa tin anh cùng cô ta kết hôn em cũng sẽ không kinh ngạc. Còn nếu anh cưới người khác, có khi em sẽ đốt pháo ăn mừng.”
Lục Việt Minh im lặng, hiện tại anh đã biết tâm sự phức tạp của Du Duyệt, nghe xong tâm tình anh cũng trở nên hỗn độn, vừa đau lòng với những gì cô trải qua vừa thấy mình tốt không đúng chỗ, làm cô cảm thấy không an toàn.
Du Duyệt không nghĩ nhiều, nếu anh hỏi đương nhiên cô sẽ nói rõ sự tình, đến nay đã không còn gì giấu giếm. Cô ngáp một cái, đem hộp giày ôm vào lòng, đứng lên chuẩn bị lên lầu: “Em mệt, muốn lên lầu tắm rửa đi ngủ, anh đừng làm việc quá muộn.”
Lục Việt Minh đứng lên đi theo, muốn đỡ cô lên lầu.
Du Duyệt không từ chối, vươn tay trái nắm lấy tay anh, tay phải cầm không chắc, hộp giày rơi xuống đất, đồ vật bên trong đều rơi ra, dây nơ gói quà bị lệch, nắp hộp chênh vênh, một bức thư rơi xuống đất mở ra.
Cô nhận ra chữ viết của Liên Phỉ, bên cạnh chính là bưu thiếp do Liên Phỉ viết, rõ ràng không cùng một kiểu chữ.
Phản ứng đầu tiên là hộp quà không phải dành cho lễ thành niên của Diệp Lâm, lại có chút ngoài ý muốn là bức thư này viết cho cô.
Cô khó khăn lắm mới hoàn hồn, Lục Việt Minh đã khom lưng nhặt bức thư, liếc mắt một cái, đuôi lông mày hơi nhếch, đưa cho cô: “Là thư tình.”