Ngôi Sao Thất Lạc

Chương 48



Edit: Moe

Beta: Ù

Du Duyệt thân yêu,

Cậu có khỏe không, tôi là Liên Sóc. Thứ lỗi cho tôi tự tiện xưng hô như vậy, nhưng tôi rất muốn gọi cậu là thân yêu một lần.

Cậu không nhìn lầm, tôi là Liên Sóc, không phải Liên Phỉ. Cậu không cần nghi ngờ tình cảm của tôi, tôi thích cậu không kém Liên Phỉ.

Nói đến cũng thật buồn cười, Liên Phỉ vẫn nói ngưỡng mộ tôi thông minh, thành tích tốt, được thầy yêu bạn mến, cha mẹ yêu thương. Anh ấy không biết tôi cũng ngưỡng mộ anh ấy, rõ ràng vẻ ngoài giống nhau, tính cách cũng không khác biệt, tại sao cậu chỉ thích anh ấy, mỗi lần cậu nhìn anh ấy mỉm cười, tôi đều ngưỡng mộ đến ganh tị.

Tôi thích cậu từ lúc nào? Trở về lâu thật lâu trước kia, khi hai chúng ta vẫn là trẻ con.

Tôi thường xuyên xem kênh thể thao, lần đầu thấy cậu là ở đài thể dục địa phương ở thành phố G, cậu giành chiến thắng cuộc thi nhảy cầu cấp tỉnh. Khi đó cậu mới mười tuổi, dáng người nhỏ nhắn đứng ở đài nhảy cao cao, căng thẳng đến không ngừng thở sâu, tôi lúc ấy thấy cậu đổ mồ hôi, nhưng biểu hiện lại rất tốt. Khi cậu lên bục nhận thưởng, giơ cao bó hoa cùng huy chương mỉm cười, trái tim non nớt của tôi đột nhiên lệch nhịp.

Thời điểm lần đầu tiên cậu tham gia thi đấu quốc gia, tôi đã âm thầm dõi theo cậu được ba năm. Tôi mừng cho cậu lại khó chịu cô gái của mình bị người khác ngưỡng mộ, đúng là vô lý. Rõ ràng là người xa lạ chưa từng gặp mặt, lại không thể kiềm chế cảm xúc của mình.

Cậu luôn ưu tú như vậy, tôi chưa bao giờ nghi ngờ thực lực của cậu. Sự thật đúng như tôi nghĩ, cậu thi đấu luôn giành chiến thắng, luôn đứng ở bục cao nhất nhận thưởng. Mười lăm tuổi, cậu chuẩn bị tham gia thế vận hội Olympic lần đầu tiên, trước hai vòng tuyển chọn tỉnh khác, tôi phải đi học không thể đến địa điểm quay, đành phải canh TV coi phát sóng trực tiếp, tôi tin chắc cậu sẽ có tên trong danh sách, không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn đó.

Tôi khóc thay cậu, tâm trạng thất thần. Ba mẹ tôi cùng Liên Phỉ hỏi tôi có chuyện gì, tôi kể chuyện của cậu cho họ nghe, bọn họ đều thương cảm nhưng không biết tại sao tôi phản ứng quá mức như vậy. Nhưng năng lực an ủi của Liên Phỉ rất tốt, dỗ tôi khóc hai lần.

Nhưng anh ấy quan tâm người ngồi chung xe với cậu hơn – Diệp Lâm. Anh ấy đến bệnh viện lén nhìn Diệp Lâm, tôi lén đến nhìn cậu. Chúng tôi ở cửa bệnh viện gặp nhau, cùng đi vào. Không ngờ ngoài ý muốn, vừa đến phòng bệnh lại nghe được Diệp Lâm cùng anh trai cậu khóc lóc, nói rằng cô ta không phải con gái nhà họ Diệp. Bởi vì cô ta làm cậu liên lụy, trưởng bối nhà họ Diệp chắc chắn sẽ phạt cô ta, cô ta không biết nên làm gì, nên nhờ anh trai cậu giúp đỡ. Tôi cùng Liên Phỉ đều sửng sốt, nhưng đây là chuyện nhà người khác, không thể tùy tiện nói ra.

Tôi có chút chán ghét Diệp Lâm, nếu không vì cô ta cậu đã không gặp chuyện như vậy, có thể tham gia kì thi tuyển chọn, sau đó vào tuyển quốc gia thi đấu Olympic. Tôi mua ba vé vào cửa, đáng tiếc không thể dùng. Ngày mua được vé, tôi hào hứng đến mất ngủ, mong chờ được xem cậu thi đấu, nếu may mắn có thể xin chữ ký của cậu, bày tỏ lòng hâm mộ, chỉ tiếc tất cả đều không thể. Chuyện này đổ hết cho Diệp Lâm có lẽ hơi bất công, nhưng tôi không thể tha thứ cho cô ta, từ trước đến nay đều không thể.

Cậu nằm trong ICU hơn nửa tháng, tôi mỗi ngày đều lo lắng, báo chí đưa tin không chắc chắn, vừa nói cậu đang hấp hối, trong chốc lát lại là tình hình chuyển biến tốt. Đến ngày cậu thật sự tỉnh lại, tôi mới buông lỏng được tâm tình. Nhưng chưa kịp vui mừng liền nghe tin xấu kèm theo, cậu cả đời này không thể nhảy cầu nữa, tôi nghĩ cậu nhất định rất buồn, lại lén tới bệnh viện thăm cậu. Nhưng cậu không biết tôi, tôi chỉ có thể đứng trước cửa phòng bệnh lén nhìn vài cái, thấy cậu có thể tự mình sinh hoạt, liền lặng lẽ rời đi, Tôi ước người nằm trên giường bệnh là tôi, cậu tuổi trẻ tài cao, tương lai rực rỡ, sao có thể vì tai nạn mà phải niêm phong cánh cửa đó.

Tôi luôn theo dõi tin tức về cậu, một ngày kia, từ bạn học biết được cậu chuyển đến trường của tôi. Tôi nhìn danh sách lớp, cảm ơn trời đất cho chúng ta có cơ hội làm bạn học. Tôi không dám nghĩ cùng cậu thành bạn bè hay người yêu, chỉ cần có thể nhìn cậu từ phía xa, ngẫu nhiên nói chuyện vài câu đã rất tốt.

Thực tế chúng ta không có cơ hội nói chuyện, cậu thường xuyên phải đi trung tâm huấn luyện, ở trường cũng là an tĩnh một góc, mọi người muốn cùng cậu nói chuyện, lại sợ chạm đến vết thương lòng của cậu, nói xong vài câu chào đón thật không biết nói gì thêm.

Ngày mưa to đó, tôi cùng Liên Phỉ ở hành lang đợi mưa tạnh, cậu lướt ngang qua chúng tôi, tôi do dự muốn bắt chuyện với cậu, hỏi cậu bây giờ về nhà sao? Hoặc là nói mưa lớn quá cậu có muốn ở lại chờ cùng chúng tôi không, không ngờ rằng cậu lại chủ động bắt chuyện, lấy dù từ trong cặp mỉm cười đưa cho chúng tôi. Cậu nói mình có tài xế đón, dù này cho chúng tôi mượn. Tim tôi liền đập liên hồi, đầu ngón tay tê dại khẽ run lên, đến khi có thể phản ứng lại thì Liên Phỉ đã nhanh tay nhận dù, tôi chỉ có thể nói qua một câu cảm ơn.

Liên Phỉ liên tục ngoảnh lại nhìn theo cậu, anh ấy nói cậu thoạt nhìn hơi kiêu ngạo, thật ra tâm tính rất tốt. Anh ấy cảm thấy cậu đáng thương, không biết việc cậu cho mượn dù chạm trúng dây thần kinh nào, anh ấy đột nhiên tích cực tiếp cận cậu, tôi hỏi anh ta sao lại làm vậy, anh ấy nói muốn thấy cậu vui vẻ.

Liên Phỉ nói được làm được, so với lúc trước cậu đúng là đã vui lên, nhưng tôi vẫn thấy cậu chính là không muốn làm anh ấy thất vọng mới cố gắng vui vẻ. Cho dù là vậy, cậu cũng đã cười nhiều hơn.

Tôi lại bắt đầu hâm mộ Liên Phỉ, không có ghen ghét, chúng tôi là anh em ruột, tình cảm rất tốt. Anh ấy hâm mộ tôi, không xen vào một tia ghen ghét, chúng tôi lúc nào cũng hòa hợp sống chung. Đến ngày đó, anh ấy ngượng ngùng vui mừng nói cho tôi, anh ấy tỏ tình cậu mà cậu cũng đã đồng ý. Sự hâm mộ càng bao phủ người tôi, nhưng tôi chỉ có thể chúc mừng anh ấy, sau khi đóng cửa phòng thì như bị đánh mất linh hồn.

Nếu tôi dũng cảm một chút, cậu có phải cũng chú ý đến tôi, đồng ý ở bên tôi. Cho dù là một năm, một tháng hay một ngày cũng đều được. Khi đó tôi mới hiểu bản thân thích cậu bao nhiêu, sớm đã thoát khỏi tình cảm fans dành cho thần tượng.

Tôi thấy ảnh chụp Diệp Lâm trong album của Liên Phỉ, thoáng chốc tôi đã biết anh ấy thích cô gái kia. Anh ấy đối với Diệp Lâm cũng như tôi đối với cậu, nhát gan, không dám tiến tới, không dám thể hiện tình cảm của mình nên chỉ nhận về sự chán ghét.

Sau khi tốt nghiệp trung học, anh ấy cũng không hay gặp Diệp Lâm. Anh ấy với cậu luôn dụng tâm, tôi còn cho rằng anh ấy đã hoàn toàn buông bỏ Diệp Lâm. Nào nghỉ cuối tuần, anh ấy vui vẻ ra ngoài, tôi tưởng là hai người cùng nhau hẹn hò, nhưng đến khi tôi nhìn thấy ảnh chụp. Người trong ảnh là Diệp Lâm, hướng về phía ống kính mỉm cười, đây chắc chắn không phải chụp lén. Lần đầu tiên tôi nổi giận với anh ấy, cũng là lần đầu tiên chúng tôi đánh nhau. Nhưng không quá nghiêm trọng, mỗi người ăn một đấm, ba mẹ nghe tiếng động vội xuống lầu tách chúng tôi ra.

Song sinh không thể ôm thù hằn với nhau, đến tối đã làm lành. Khi đi ngủ anh ấy còn qua phòng tôi, hỏi tôi kích động cái gì. Tôi hỏi anh ấy hai người ở bên nhau sao không cùng Diệp Lâm duy trì khoảng cách, anh ấy nói cậu với Diệp Lâm là chị em họ, anh ấy chỉ muốn hai người hòa thuận ở chung như tôi và anh ấy.

Tôi phải thừa nhận, đôi khi Liên Phỉ thật chậm hiểu. Anh ấy cùng cậu quen nhau lâu như vậy mà không nhìn thấy cậu chán ghét Diệp Lâm. Hơn nữa anh ấy luôn lạc quan, cứ chờ đợi cái kết viên mãn. Nhiều lần chúng ta cùng Diệp Lâm ăn cơm, tôi cảm giác cậu đang kìm nén, anh ấy lại nói không có điểm dừng, làm tôi phải đổ mồ hôi thay.

Tôi cùng anh ấy nói chuyện nghiêm túc, hỏi anh ấy có phải vẫn thích Diệp Lâm, anh ấy khẳng định với tôi không có, chỉ muốn cùng cậu bên nhau tới già, về sau sẽ nỗ lực kiếm tiền mua nhà cho hai người ở chung. Tôi giúp anh ấy giữ kín bí mật, tôi tin anh ấy chân thành với cậu. Huống hồ tôi không biết mình có cách gì nói chuyện này cho cậu. Cậu có vẻ thích anh ấy rất nhiều, tôi thích cậu, cũng quý anh trai tôi, nếu hai người bên nhau hạnh phúc như vậy, tôi làm sao có thể phá hư đoạn tình cảm đó.

Nhưng tôi sai rồi, anh ấy vẫn giữ ảnh của Diệp Lâm, còn cất trong ví. Lúc đó cậu đứng cạnh tôi, giận đến cả người phát run, không khóc lên thành tiếng, chỉ yên lặng rơi nước mắt, tôi cảm thấy chính mình đã chết.

Liên Phỉ qua đời tôi cũng rất buồn, tôi không biết nên an ủi cậu thế nào. Thật sự lúc đó tôi không thể nói lên lời, người nằm đó là anh trai tôi, mấy giờ trước khi ra cửa, anh ấy còn nói tạm biệt với tôi, ai ngờ lúc gặp lại đau thương thế này.

Tôi không biết cậu rời khỏi bệnh viện lúc nào, càng không biết mình về nhà thế nào. Sau hôm đó nhà tôi biến đổi nghiêng trời lệch đất, tất cả ấm áp náo nhiệt của quá khứ đã mất đi, tựa như niềm vui đã đi theo Liên Phỉ. Ba mẹ tôi chỉ một đêm già đi mười tuổi, tôi mỗi ngày chỉ biết cố gắng kìm chế đau thương, mơ màng thi đại học lại vô tình đậu trường trọng điểm.

Tôi học vượt hai năm liền xong, Liên Phỉ đã không còn, tôi phải sống thay phần anh ấy, nên nỗ lực gấp đôi, tham gia nhiều cuộc thi, giành được không ít giải thưởng. Tôi thường xuyên nghĩ về cậu, nhớ đến lúc nhìn thấy ảnh của Diệp Lâm, cậu có bao nhiêu thương tâm. Tôi thường hay hỏi thăm bạn học cũ tin tức của cậu, nhưng tôi không dám liên lạc cậu, sợ cậu nhìn tôi liền nhớ đến Liên Phỉ, hồi ức khi xưa đau khổ như vậy, cũng không cần nhớ lại.

Tôi cũng hay suy nghĩ, nếu như tôi mới là người ở bên cậu, tôi nên yêu thương cậu thế nào cho đủ. Tôi sẽ kiên nhẫn chờ cậu mở lòng, như vậy cậu không cần vì Liên Phỉ mà đau buồn. Tôi sẽ khuyên Liên Phỉ nên tỏ tình Diệp Lâm, mặc kệ kết quả thế nào cũng có thể tránh cho ngày kia xảy đến.

Tai nạn xe, nó như cơn ác mộng của tôi. Nó cướp đi ước mơ của người tôi thích, cướp anh trai của tôi đi mất, tôi vì vậy càng thêm chán ghét Diệp Lâm. biết rõ mình hồ đồ nhưng tôi không thể không oán.

Thời điểm thân thế cô ta bị phơi bày, tôi chính là hận không sai người. Cô ta không những tước đoạt cuộc đời của người khác, còn đem sợi dây sinh mạng của chúng ta vò rối. Nếu như cô ta không được tráo đổi, bây giờ cậu vẫn có thể đang tỏa sáng trên ván nhảy. Liên Phỉ có lẽ vẫn còn sống, một nhà chúng tôi chắc chắn vẫn bình ổn, ngày ngày hạnh phúc.

Khi tôi cùng Liên Phỉ biết cô ta không phải con ruột nhà họ Diệp, còn cảm thấy có chút thương xót cô ta. Chúng tôi đều nghĩ cô ta là từ trại mồ côi được nhận về, chỉ là hiện thực so với tình tiết cẩu huyết thường thấy trên phim truyền hình không chút khác biệt, tôi quả thực…

Mà thôi, chuyện đã qua giờ nhắc đến cũng chẳng thay đổi được gì.

Nghe nói cậu và anh Lục có tin vui, tôi đến bệnh viện gặp bạn cũ nhìn thấy anh ta dẫn cậu đi khám thai, thật sự chúc mừng.

Tôi lại để lỡ cậu lần nữa, cũng là vì ngại ngùng rụt rè. Tôi đôi khi cũng không hiểu được chính mình, nỗ lực thi vào đại học thủ đô, lại đến thành phố A nghiên cứu, chỉ để có thể nhìn cậu thêm lần nữa, nếu may mắn có thể làm bạn bè, may mắn thêm chút nữa là có thể cùng cậu ở bên nhau.

Nhưng trời không chiều lòng người, tôi lại đến chậm một bước. Cậu chưa tốt nghiệp đại học đã kết hôn, tôi nghe thấy tin cậu kết hôn, nhìn thấy hôn lễ long trọng, cậu đứng cạnh anh Lục, nở nụ cười ngọt ngào hạnh phúc. Nhưng người đàn ông như vậy mới thích hợp với cậu, còn tôi lúc nào cũng nhát gan, chỉ có thể đứng ở góc khuất nơi cậu chưa bao giờ nhìn tới.

Sau đó hai người ly hôn, tôi do dự chần chừ rốt cuộc vẫn không dám tiến lên, tuy rằng sống chung một thành phố, lại không tìm được cớ gặp mặt. Tôi vẫn sợ cậu vì Liên Phỉ chán ghét lây sang tôi, tôi cảm thấy mình không thể chịu nổi ánh mắt tràn ngập hận ý của cậu. Nếu như vậy chi bằng không gặp nhau, ít nhất còn lưu lại chút hoài niệm cho mình.

Tôi lo lắng rất nhiều, ở khu du lịch tình cờ chạm mặt thấy cậu không chút kích động, còn chủ động nhắc đến Liên Phỉ, cậu không hận tôi nhưng cũng không nhìn ta bằng ánh mắt khác, chỉ như đối xử với bạn học cũ bình thường, lãnh đạm khách khí.

Tôi vẫn rất thích cậu, nhưng lại do dự không biết mở lời thế nào. Liên Phỉ với Diệp Lâm có cảm tình tôi cảm thấy cậu có quyền biết đến, tôi lấy hết can đảm đối diện với cảm xúc của chính mình, ở hộp giày để lại một bức thư, không phải bức này. Bức đó tôi đã xé đi, cũng không có gì quan trọng, nói chung là tôi thích cậu, hy vọng cậu có thể cho tôi một cơ hội. Vẫn đặt ở hộp quà màu đen, nhưng cậu không xem đã gửi lại hộp quà cho tôi, bức thư cũng theo đó nhuốm màu buồn bã.

Haiz, có thể nói thế nào? Chúng ta sinh ra đã định sẵn là không có duyên phận với nhau.

Thời điểm cậu đọc bức thư này, tôi chắc đang ở nước ngoài, xin một cái hạng mục làm ăn thời hạn một năm, đến lúc đó nếu có thể thích ứng sinh hoạt nơi đây liền lưu lại định cư.

Ba mẹ tôi lớn tuổi lại sinh con, em trai năm nay bắt đầu lên nhà trẻ, đứa bé này đến giúp hai người họ vơi đi không ít buồn phiền, bọn họ dành hết sức lực chăm lo cho nó, không còn lệ thuộc vào tôi. Tôi cũng nên nghiêm túc suy nghĩ cho tương lai của mình, trình độ nước ngoài khá cao, tôi ở lại đây càng có nhiều cơ hội học tập, lại có thể tự do nghiên cứu khoa học.

Hy vọng bức thư này có cơ hội được cậu mở ra, tuy rằng chủ nhân không có cơ hội nhưng vẫn muốn nói với cậu, cậu chính là thanh xuân tôi không thể quên đó.

Du Duyệt, tôi thích cậu, thực sự rất thích.

Chúc cho cậu cả đời khỏe mạnh, hạnh phúc vui vẻ. Những chuyện làm cậu đau lòng, tất cả đều quên đi, nếu trong đó có tôi vậy hãy đem tôi chôn vùi cùng chúng.

Tôi nghĩ tôi sẽ không thích cậu mãi mãi, nhưng tôi sẽ luôn nhớ về cậu.

Hẹn gặp lại, tình đầu thân yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.