Ngôi Sao Thất Lạc

Chương 50



Edit: Diệp Vy

Beta: Ù

Não Du Dương không phải hoàn toàn ngắn, đó là lần cuối cùng anh ta giúp Diệp Lâm, cái giá phải trả là tình cảm với Triệu Nhị, cùng với mấy cái hạng mục chính thức không còn hoạt động ở thành phố G.

Anh ta đối với Triệu Nhị đến tột cùng có tình cảm hay không là một câu hỏi không biết đáp án, nhà họ Triệu ở thành phố G làm nhiều việc khiến anh ta uống đủ một chậu nước, nhưng lực ảnh hưởng không lớn đến mức làm mấy đại gia tộc ở phương Bắc mất mặt, trên tay Du Dương vẫn còn giữ mấy hạng mục khả quan, chính xác chỉ là thương gân động cốt mà thôi, không đến mức một chiêu ấn chết.

Du Duyệt thấy may mắn là Du Dương còn chưa tới nỗi hết thuốc chữa.

Sự tình là Lục Việt Minh nói cho cô, Du Dương giúp Diệp Lâm trở về nhà họ Diệp một chuyến, trưởng bối nhà họ Diệp cùng Diệp Lâm ngồi xuống đi thẳng vào vấn đề mà nói chuyện một hồi, kết quả thảo luận là tôn trọng ý nguyện của Diệp Lâm, đồng ý cô ta dọn khỏi nhà họ Diệp, có rảnh thì trở về nhìn lão gia, nhà họ Diệp vẫn coi cô ta là cháu gái, bị đổi không phải là do cô ta cố ý, coi như cô ta cũng là người bị hại.

Kỳ thật là cho nhau cái sĩ diện, lúc trước Diệp Lâm cũng chưa nghĩ sẽ dọn khỏi nhà họ Diệp, danh nghĩa thiếu gia tiểu thư hào môn như cô ta khi mới sinh ra đều có quyền được ủy thác quỹ cùng bất động sản, Diệp Lâm lên cao trung là không ở nhà họ Diệp.

Lời nói kia có ý tứ là muốn cùng nhà họ Diệp chậm rãi cắt đứt, cô không nghĩ một tiểu thư nhà họ Diệp làm sao chịu được người khác nói lời nhạo báng, hiện giờ nhà họ Diệp cùng lắm là thừa một ít tình thân khi còn sống với nhau, vẫn là ba Diệp mẹ Diệp để ý, ông Diệp cùng bà Diệp từ đầu đến cuối đối với đứa cháu gái này cũng không để ý lắm.

Sau này Diệp Lâm nhiều nhất là ngẫu nhiên cùng cha mẹ Diệp ăn một bữa cơm, ngày lễ ngày tết đưa quà rồi nói tiếng chúc phúc, lại không có liên hệ với ai nhiều. Đến cả Diệp Thành, cô ta lại không thích anh ta, biết anh ta thầm yêu mình, vì chính mình làm nhiều chuyện như vậy cũng không cảm động, chỉ biết cảm thấy ghê tởm.

Cố hết sức không lấy lòng, thật giống như là Diệp Thành.

Du Duyệt tương đối ngoài ý muốn chính là Du Dương thế nhưng sẽ đi muốn tìm Triệu Nhị hàn gắn, cô đối với nhân phẩm của anh ta chỉ có thái độ hoài nghi: “Khẳng định là luyến tiếc lợi ích mà nhà họ Triệu mang lại!”

Lục Việt Minh không biết nên khóc hay cười: “Ban đầu cậu ta chỉ là không nghĩ thông suốt, sau khi xảy ra chuyện của Đỗ Ngạn Chỉ cảm xúc của cậu ta đi xuống một khoảng thời gian, đoạn thời gian kia Triệu Nhị luôn chăm sóc cậu ta, hai người cũng coi như *liễu ám hoa minh, thật sự không tồi. Chủ yếu ngày hôm qua là sinh nhật Triệu Nhị, cậu ta ta nhận điện thoại của người trong lòng lại chạy trước, dù Triệu Nhị có kiên nhẫn như thế nào cũng sẽ thấy hổ thẹn, Du Dương tính tình kém muốn chết, ngày đó còn không phải không kêu một tiếng tùy Triệu Nhị vừa đánh vừa mắng, thích vẫn là thích, chỉ là bỏ không được chấp niệm nhiều năm với Diệp Lâm.”

*liễu ám hoa minh: nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.

Du Duyệt cười lạnh.

“Cậu ta an bài thuộc hạ đem Diệp Lâm đi khỏi nước, ngày hôm sau liền tới cửa xin lỗi, bị mấy người anh em trai của Triệu Nhị chặn ngoài cửa, mặt không gặp, lại còn bị đánh, số điện thoại bị kéo vào danh sách đen, hủy bỏ lễ đính hôn là nhà họ Triệu đơn phương thông báo, các trưởng bối trong nhà hỏi thì anh ta mới biết được.”

“Đáng!”

“Lần này thái độ Triệu Nhị rất kiên quyết, cậu ta thử rất nhiều biện pháp cũng không được, công ty bên kia bởi vì đột nhiên bị hủy mấy hợp đồng mà sứt đầu mẻ trán, sự việc bế tắc chờ cậu ta đi xử lý, rất nhiều quan hệ chờ anh ta đi giao thiệp, cậu ta cũng thực sự thiếu thốn, tình yêu cùng sự nghiệp dù sao cũng phải giữ được giống nhau.”

Du Duyệt thầm sảng khoái một trận, lại bất đắc dĩ thở dài: “Chuyện này rốt cuộc là sao, Diệp Lâm có gì đáng giá sao? Triệu Nhị cũng thật đáng thương, còn cùng anh ta nhiều năm như vậy, lãng phí thanh xuân.”

Tiểu thư Triệu Nhị bằng tuổi với Du Dương, hiện giờ cũng đầu 30, phí một khoảng thời gian đẹp như vậy, thật vất vả chờ đến mây tan thấy trăng sáng, bàn chuyện cưới hỏi còn gặp việc như vậy.

Diệp Lâm này quả thực có độc, tìm ai không tìm lại tìm một người đàn ông sắp đính hôn, tuy rằng ngày đó ở trong phòng bệnh cô có nói úp mở, nếu Diệp Lâm không phải người thiểu năng trí tuệ, khẳng định biết cô nói đến cái tình cảm đáng xấu hổ kia là đang chỉ Du Dương, đoạn tình cảm xấu hổ kia còn phải có người chỉ hướng sao?

Diệp Lâm không chỉ biết, cô ta quả thực biết rất rõ, mới có thể ở thời điểm không thích hợp như vậy gọi cho Du Dương. Bởi vì cô ta biết rõ người đàn ông kia vẫn mù quáng thích cô ta, chỉ cần cô ta mở miệng, Du Dương nhất định sẽ thỏa mãn tất cả nhu cầu của cô ta. Sự thật chứng minh cô ta gọi điện thoại đến rất đúng, chỉ là lại lần nữa “Không cẩn thận” mang đến thương tổn cho người khác.

Vốn dĩ ngày đó Du Duyệt vẫn không kịp nhìn thấy biểu tình hối tiếc của Du Dương, còn tưởng rằng là anh ta thiệt tình ăn năn, biết cô cùng Triệu Nhị tâm tư giống nhau nên còn nghĩ đây là chuyện tốt.

Hiện tại cô cảm thấy Triệu Nhị bỏ anh ta quả thực rất sáng suốt, không bị sợi dây kết hôn buộc lại dễ dàng tách nhau hơn, nếu là thật sự kết hôn còn có con, đến lúc đó Diệp Lâm lại đột nhiên nhảy ra, Triệu Nhị trọng tình cảm như vậy nói không chừng sẽ vì con mình mà nhẫn nhịn, ngẫm lại liền cảm thấy nghẹn khuất.

Cô đối Du Dương không còn lời nào để nói, Lục Việt Minh bị kẹt ở giữa cũng không nói nhiều, chuyện này nói mấy câu cho qua, về sau ai cũng chưa nhắc lại.

Lục Việt Minh ở nhà chăm sóc hơn hai mươi ngày, khởi hành đi công tác ở nước ngoài trước, mỗi ngày đều gọi một cuộc gọi video báo cáo tình hình với cô, vì muốn cùng cô đi khám thai mà về sớm, khi anh kết thúc việc đi công tác liền lên phi cơ riêng trở về trong đêm, ngủ không đến hai giờ liền dậy đi khám thai với cô.

Ngày đó qua cơn mưa trời lại sáng, phía xa hiếm thấy mà xuất hiện cầu vồng, hai người đều không phải người mê tín, không có tìm đại sư xem ngày lành tháng tốt, ra trước cửa trong lòng hiểu rõ mà mang theo sổ hộ khẩu, từ bệnh viện ra tới trực tiếp lái xe đi Cục Dân Chính.

Chuyện của bọn họ ở trên mạng nhiệt độ mới vừa có xu thế giảm xuống, đăng một tấm hình đi Cục Dân Chính liền lại dắt nhau lên hot search.

Du Duyệt là nhân vật của công chúng, sau khi về nhà liền đăng ảnh chụp giấy hôn thú lên Weibo, ghi tiêu đề… ba của nhóm mèo đại minh tinh đã trở về rồi, tái hôn là sự thật, mang thai là sự thật, cảm ơn mọi người đã quan tâm cùng chúc phúc O(∩_∩)O ha ha ~

Cô không có gắn thẻ Lục Việt Minh, thậm chí nửa giờ sau còn bị anh gắn thẻ ngược lại: Mẹ của Đại Bạch và Hà Thủ Ô đã trở lại.

Anh đăng ký Weibo, nhưng hiếm khi đăng cái gì, ngẫu nhiên đăng một chút WeChat trong vòng bạn bè, Weibo với anh mà nói quá quản người, anh cũng không thích cùng người xa lạ chia sẻ hằng ngày, Weibo có tác dụng là đăng một ít để tuyên truyền.

Đại Bạch cùng Hà Thủ Ô ở trên mạng còn rất nổi tiếng, Lục Việt Minh chính mình không thích đăng, nhưng người nhà anh thì thích, mẹ cùng em trai anh là minh tinh điện ảnh nổi ở hai miền Nam Bắc, bà xã anh còn là ngôi sao của giới thể thao, tùy tiện đăng bài đều có người vây xem mà sùng bái.

Phía dưới bình luận còn có người tiếc hận vì Đại Bạch đi sớm, nếu có thể nhìn thấy bọn họ tái hợp, người một nhà đoàn viên thì sẽ càng tốt hơn.

Du Duyệt thấy một cái bình luận:

【Tôi vẫn luôn cho rằng hai người bọn họ là một cuộc hôn nhân thương mại, không nghĩ tới là chân ái, nói thật tôi không thể tưởng tượng được hình ảnh hai người bọn họ ở bên nhau, có ai có thể hiểu được ý tôi không? Chính là cái loại này, tuy rằng là soái ca mỹ nữ, nhưng cảm giác là hai người họ không cùng một đường, sorry, tôi quá ngu ngốc miêu tả không tới, chính là không có biện pháp tưởng tượng được cảnh bọn họ theo đuổi nhau, như thế nào yêu nhau, đi như thế nào mà đến nông nỗi sắp biến thành một nhà ba người…】

Lòng hiếu kỳ của Du Duyệt bị gợi lên, chờ Lục Việt Minh xử lý công việc vội vàng rời khỏi thư phòng, cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh, anh ngồi xuống, cô thuận thế đỡ bụng to ngồi vào lòng anh.

Cô hiện tại càng ngày càng không sợ anh, cũng trở nên càng ngày càng chủ động, hành động giống như đây là chuyện nên làm hằng ngày.

Lục Việt Minh theo thói quen tính mát xa cẳng chân cho cô, sau khi mang thai cô thường xuyên than chỗ này đau chỗ kia nhức, anh bớt thời giờ tìm chuyên gia chuyên nghiệp học một chút, mỗi ngày đều mát xa cho cô một tiếng: “Làm sao vậy? Hôm nay dính anh như vậy.”

Du Duyệt đem cái bình luận kia cho anh xem: “Em cũng cảm thấy chúng ta không có cảm giác CP, lúc trước anh nghĩ em là người như thế nào?”

“Lần trước nói qua, yêu thầm.”

“Yêu thầm chính là anh không có nói yêu thầm từ lúc nào, khi nào bắt đầu? Em cũng không biết đâu.”

Dường như Lục Việt Minh bỗng nhiên thực thẹn thùng, khuôn mặt trắng nõn nhiễm một chút vệt đỏ, do dự mà mở miệng: “Rất lâu trước kia em còn chưa quen biết anh.”

Khoảng thời gian yêu thầm khẳng định chưa biết nhau, lúc sau biết rồi lại lập tức kết hôn, bạn sẽ đồng ý với cách trả lời này sao? Du Duyệt đối với đáp án này không hài lòng: “Nói kỹ càng tỉ mỉ một chút?”

Lục Việt Minh bất đắc dĩ mà thở dài, hít sâu một hơi: “Cùng Liên Sóc không sai biệt lắm đi, cũng là thời điểm xem TV, cảm thấy em thật đáng yêu, nhưng khi đó em quá nhỏ, anh không dám nghĩ sâu xa, sau đó em lại bị tai nạn xe cộ, nghe Du Dương nói tình huống đặc biệt nghiêm trọng, anh hoảng đến muốn chết.”

Anh dừng một chút, thành thật nói sự thật: “Kỳ thật anh đi vô bệnh viện thăm em rất nhiều lần, khi đó chúng ta nghỉ hè, lấy cớ đi thành phố G thăm người thân, thường xuyên đi cùng với Du Dương nhìn em, trạng thái em thật sự đặc biệt kém, nằm ICU, càng ngày càng gầy ốm, rất nhiều lần đưa vào phòng cấp cứu, thẳng đến khi em được chuyển sang phòng bệnh bình thường, anh mới về thành phố A.”

“Anh ở thành phố A như thế nào lại xem kênh của thành phố G?” Còn là kênh thể thao địa phương, kênh thành phố G không nhiều người xem, kênh thể dục lại càng không có, người địa phương đều chú ý đến kênh thể dục trung ương.

“Cùng bạn bè đến thăm ông ngoại bà ngoại, bọn họ ở thành phố G trước khi xuất ngoại, đoạn thời gian anh đi bệnh viện nhìn em, liền cùng bọn họ ở chung một chỗ.”

Lục Việt Minh nói trước kia anh xem TV mà biết cô, Du Duyệt tưởng anh biết rõ khi cô tham gia tranh giải ở giải đấu quốc tế, không nghĩ tới là thi đấu ở tỉnh.

Cô lại hỏi: “Vậy anh như thế nào lại rời đi?”

Lục Việt Minh tươi cười càng thêm bất đắc dĩ: “Không đi thì có thể thế nào? Em không quen biết anh, anh nhiều nhất cũng chỉ là bạn của anh trai em, hơn nữa anh lớn hơn em năm tuổi, khi đó em cũng mới mười lăm, anh hai mươi, còn đăng ký ở trường quân đội, nếu nhận được thư phải lập tức đi bộ đội. Nếu em may mắn một chút có thể khỏi hẳn, chức nghiệp quân nhân cùng chức nghiệp vận động viên vốn dĩ chính là yêu cầu một nửa kia nhân nhượng, chúng ta cũng không thích hợp, nếu em không thể nhảy cầu lại, em cần phải có người làm bạn và an ủi, tình huống anh không cho phép, kỳ thật anh nghĩ chúng ta sẽ không có tương lai.”

“Nhưng thật ra anh vẫn luôn lý trí như vậy.” Du Duyệt nhéo nhéo gương mặt anh, lại nâng người hôn lên mặt anh, “Chúng ta đây còn rất may mắn, sau đó em không thể tiếp tục nhảy cầu, anh cũng không có ở lại bộ đội, quen biết liền xem mắt, kết hôn lại ly hôn, ly hôn còn có thể tái hôn, ngẫm lại duyên phận thật đúng là không cạn.”

Lục Việt Minh tán đồng mà ừ một tiếng.

Du Duyệt lại lẩm bẩm: “Anh hiểu biết rất sớm, còn nhỏ tuổi đã học theo người khác yêu thầm.”

Đối với vấn đề này Lục Việt Minh không nhân cơ hội nói vài câu lãng mạn để nịnh bà xã vui vẻ, thực sự nói sự thật, trước sau như một phát huy bản sắc đàn ông thẳng thắn “Là ở tuổi dậy thì, độ tuổi dễ rung động.”

“Thật thần kỳ, rõ ràng chỉ là nhìn thoáng qua ở trên TV.”

“Sao lại có thể chỉ là nhìn thoáng qua đâu? Video của em anh luôn tải xuống rồi đánh dấu sao, xem không biết bao nhiêu lần.”

Du Duyệt trầm ngâm gật đầu,một lát sau lại nói: “Anh cùng Liên Sóc đều lên kế hoạch giống như nhau.”

Lục Việt Minh sắc mặt vi diệu mà thay đổi một chút, cuối cùng vẫn là thừa nhận sự thật này: “Anh cũng cảm thấy vậy, nhưng anh so với anh ta may mắn hơn, hiện tại em là vợ của anh.”

Du Duyệt nhấp nhấp môi, bỗng nhiên cũng có chút ngượng ngùng. Cô chính là loại tính cách có qua có lại này, nếu Lục Việt Minh nói thẳng ra, cô cảm thấy chính mình cũng nên nói vài điều giống như vậy.

Nàng vẫn luôn lúng túng miệng mấp máy không nói lời nào, Lục Việt Minh vội hỏi: “Làm sao vậy? Có phải hay không có chỗ nào không thoải mái?”

“Không có không thoải mái.” Du Duyệt học theo bộ dáng hít sâu một hơi vừa rồi của anh, đỏ mặt nhỏ giọng nói, “Em chính là muốn nói với anh…”

Anh không nghe rõ: “Ừm?”

Du Duyệt đành phải đề cao âm lượng: “Em, lần đầu tiên ở quán cà phê nhìn thấy anh em thích vô cùng.”

Lục Việt Minh trong thần sắc không có nửa điểm ngoài ý muốn, đuôi lông mày khẽ nhếch, ngữ khí có chút ý tứ dào dạt đắc ý: “Đã nhìn ra.”

Du Duyệt không phục: “Không có khả năng! Vậy lúc sau sao anh lại hoài nghi em không có thích anh như vậy?”

“Lúc ấy.” Anh bắt lấy một bàn tay cô, siết chặt mười ngón tay, cụng trán cô, cười ngâm ngâm nói, “Em vẫn luôn nhìn anh, rõ ràng sợ hãi đến nói năng lộn xộn, nhưng tầm mắt vẫn luôn không rời, mắc cỡ đến đỏ mặt mà còn nhìn chằm chằm anh, anh liền biết em thích anh thích vô cùng.”

Du Duyệt khịt mũi mà hừ một tiếng: “Vậy không phải anh cũng vậy sao? Đối với em nhất kiến chung tình.”

Lục Việt Minh thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, anh thích em, mười ba năm.”

Du Duyệt mỉm cười, ngẩng đầu hôn anh một cái, đôi mắt sáng ngời mà nhìn anh, giống như trước kia khi mới biết nhau, cô ngồi đối diện anh, bộ dáng ngượng ngùng mà nóng lòng muốn thử.

Cô nói: “Chúng ta về sau, còn sẽ có một cái mười ba năm khác.”

Lục Việt Minh nhướng mày: “Thật sự?”

Du Duyệt vỗ ngực một cái, lời thề son sắt mà đảm bảo: “Em khẳng định nói chuyện giữ lời!”

Lục Việt Minh bắt lấy tay cô không nặng không nhẹ, gắt gao nắm chặt ở lòng bàn tay: “Được, anh tin tưởng em.”

“Nói như vậy là đồng ý rồi!”

“Ừm, một lời đã định.”

【 Hoàn Chính Văn 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.