Cuộc thi hóa học diễn ra vào đầu tháng ba, địa điểm thi là một trường tiểu học, cách trường Trung học số 1 một tiếng lái xe.
Ngày đó thời tiết không tốt, cả ngày u ám xám xịt, thỉnh thoảng lại đổ mưa, không khí lạnh lẽo ẩm ướt. Hôm nay Lê Ba xin nghỉ dạy, dẫn nhóm học sinh đi tham gia cuộc thi.
Cuộc thi bắt đầu lúc chín giờ và kết thúc lúc mười hai giờ, tổng cộng ba tiếng. Lương Úy không hề cảm thấy lo lắng, đứng ngoài cổng trường, sắc mặt bình thản.
Ngược lại, lớp trưởng Vương Đồng hơi bất an, học thuộc công thức hóa học tới lui, dáng vẻ như sắp lâm trận, cả thầy Lê cũng thấy khác thường, cầm lấy đề luyện thi của cô ấy, cười nói: “Giờ này còn xem gì nữa, đừng lo lắng quá, các câu hỏi trong bài thi cũng là các câu hỏi thầy thường ôn luyện cho các em, không có gì khó cả.”
Sắc mặt Vương Đồng khá hơn một chút.
Đến tám giờ bốn mươi lăm, chuông reo báo hiệu giờ vào phòng thi, mọi người tản ra, bước đến phòng thi của mình.
Lương Úy và Vương Đồng ngồi cùng phòng thi, Vương Đồng kéo tay Lương Úy thì thầm: “Lương Úy, sao trông cậu bình tĩnh thế? Cậu không lo lắng à?”
Lương Úy nhìn cô ấy: “Ừ, tớ thấy bình thường, cậu đừng lo, lần trước thi thử, thành tích của cậu cũng tốt mà, không có vấn đề gì đâu.”
Vương Đồng do dự mỉm cười.
Khi cuộc thi kết thúc vào lúc 12 giờ, Lương Úy đặt bút xuống, nhìn ra cửa sổ, mưa đã tạnh và ánh nắng đã xuyên qua mặt kính, đổ bóng xuống mặt đất.
Lương Úy ra khỏi cổng trường, Chu Trân lái xe đạp điện đến đón cô: “Chiều nay con có đi học không?”
Hôm nay là thứ hai, vì tham gia cuộc thi hóa học nên buổi chiều họ không phải đến trường. Nhưng Lương Úy vẫn muốn đi học, cô vòng tay qua eo của Chu Trân, nói: “Dạ có, dù sao con cũng được về nhà ngủ.”
Giọng nói của Chu Trân chan chứa ý cười, từ phía trước truyền xuống: “Con gái mẹ ham học quá.”
Hai tai Lương Úy đỏ ửng, cô chột dạ áp mặt lên lưng của Chu Trân, đổi đề tài: “Mẹ, sao mẹ không hỏi con thi thế nào?”
“Có được hỏi không?” Chu Trân cười nói, “Không phải các con tham gia mấy kỳ thi quan trọng đều rất sợ bị phụ huynh hỏi đến sao?”
“Đây đâu phải thi đại học.” Lương Úy cong môi, giọng điệu chậm rãi, “Con nghĩ lần này có thể đạt giải nhất.”
“Vậy khi nào có kết quả, mẹ đưa con đi ăn mừng.”
Về đến nhà, Lương Úy lấy điện thoại trong ngăn kéo, Vương Đồng gửi tin nhắn trong nhóm lớp.
Vương Đồng: Thi xong rồi [thở phào].
Thường Hưng Vũ: Chúc mừng, giải nhất thuộc về lớp mình rồi.
Vương Đồng: Chưa chắc.
Trang Thiến: Lớp trưởng, đừng khiêm tốn như vậy, cậu không giành giải thì còn ai nữa? [mặt cười]
Tống Hàng Hàng: Lương Úy cũng có thể đạt giải mà.
Vương Đồng: Tớ không dám bảo đảm, nhưng tớ cũng nghĩ Lương Úy sẽ đạt giải, hôm nay đi thi, tớ hồi hộp muốn chết.
Trang Thiến không trả lời.
Lương Úy không nhắn tin trong nhóm, vô thức bấm vào danh sách thành viên nhóm, Trần Hạc Sâm không trực tuyến, ảnh đại diện của cậu phủ một màu xám. Cất điện thoại vào ngăn kéo, Lương Úy vào bếp tìm Chu Trân.
Chu Trân nghe thấy động tĩnh: “Hai ngày nữa bà ngoại con sẽ đến chơi mấy hôm, đến lúc đó, mẹ sẽ dành thời gian đưa bà ngoại đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, con ăn trưa ở trường nhé.”
Lương Úy hỏi: “Khi nào bà ngoại đến ạ?”
“Sáng nay mẹ gọi, bảo bà ngày mai đến đi. Bà nói còn có chút việc, có thể là việc gì chứ?” Chu Trân nói xong lời cuối lại thở dài, than thở tiếp, “Bà già rồi lại hệt như một đứa trẻ, không chịu đi kiểm tra sức khỏe, nói sức khỏe tốt, không cần lãng phí tiền bạc. Mẹ không thuyết phục được bà ngoại, phải gọi cho dì nhỏ của con, bà ngoại mới đồng ý đến thành phố khám.”
Lương Úy cười, lột vỏ tỏi cho Chu Trân: “Dì nhỏ sẽ đến chứ ạ?”
“Nhớ dì à? Nhưng dì con bận rộn công việc, không đến được.” Chu Trân lại hỏi, “Thật sự không muốn chiều nay ở nhà nghỉ ngơi à, phải đến trường sao?”
“Dạ, con muốn đi học.”
“Con đấy, trước nay mẹ chưa từng lo lắng về chuyện học hành của con.” Chu Trân cười, nhìn Lương Úy, “Không thì mẹ còn tưởng con vội vàng đến trường vì muốn gặp ai đó.”
Tai Lương Úy nóng bừng, cô rũ mắt, e dè nói: “Không có ai cả, con chỉ không muốn nghỉ học thôi.”
Khoảng một giờ trưa, Lương Úy đến trường.
Hành lang ồn ào, Lý Chanh thấy cô đột nhiên xuất hiện trong lớp, ngạc nhiên nói: “Không phải cậu được nghỉ nửa ngày sao? Sao vẫn đến trường thế?”
“Dù sao ở nhà cũng không làm gì, vậy nên tớ đến trường.”
“Tớ mà là cậu, tớ sẽ ngồi nhà xem phim hay gì đó, vậy thì sung sướng bao nhiêu.” Lý Chanh nghiêng đầu, “Cậu thi thế nào? Có khó không?”
Lương Úy mở cặp, lấy quyển sách toán, chuẩn bị học tiết sau: “Cũng được.”
“Vậy tớ chờ cậu giành giải.”
Lương Úy cười, quay đầu nhìn chỗ ngồi của Trần Hạc Sâm, chỗ của cậu trống không, cậu vẫn chưa đến lớp.
Hình như Lý Chanh nhớ ra chuyện gì đó, mở dây kéo cặp, lấy một tờ giấy ra đưa cho cô: “Sáng nay phát bài tập môn vật lý, tớ giữ một tờ cho cậu, ngày mai phải nộp lại.”
“Được rồi.”
Chiều hôm đó, Trần Hạc Sâm không đến lớp.
Lương Úy cảm thấy thất vọng một chút, nhưng cũng không lâu. Giữa giờ, cô vào phòng vệ sinh, thấy Ổ Hồ Lâm đứng trên hành lang, cúi đầu nói chuyện.
Lương Úy do dự hai giây, sau đó bước đến bên cạnh cậu ấy.
Ổ Hồ Lâm quay đầu: “Thi xong lại đi học ngay à, hăng hái vậy sao?”
Lương Úy nói: “Ở nhà nhàn rỗi quá.”
Ổ Hồ Lâm nói: “Cậu chơi thân với Diêu Tri Gia như vậy, nhưng không thấy cô ấy hăng hái như cậu gì cả.”
Lương Úy đặt tay lên lan can, bất an, lại vờ như bình thản, nói: “Sao hôm nay Trần Hạc Sâm không đến trường thế?”
“Cậu ấy à,” Ổ Hồ Lâm nói, “Ông của cậu ấy hôm nay đột nhiên nhập viện, cậu ấy đến bệnh viện chăm sóc ông rồi.”
Lương Úy gật đầu.
Ổ Hồ Lâm nhìn cô, nửa đùa nửa thật, nói: “Cậu quan tâm cậu ấy đến vậy sao?”
Hơi thở của Lương Úy dừng lại, ánh mắt đột nhiên hoảng hốt, tựa như con mèo đột ngột bị giẫm vào đuôi, cả người cô xù lông phòng thủ, tuy cô chủ động nói với Lý Uyển chuyện mình thích Trần Hạc Sâm, nhưng Ổ Hồ Lâm thì không được.
Dù sao thì Ổ Hồ Lâm cũng thân thiết với cậu, Lương Úy mím môi, đột nhiên hối hận vì vừa rồi đã hỏi Ổ Hồ Lâm.
Ổ Hồ Lâm không hề nhận ra những cảm xúc rối rắm của Lương Úy, chỉ thấy cô thay đổi biểu cảm, cậu ấy nhìn cô, dừng lại một lát: “Đùa thôi, vừa rồi lớp cậu cũng không ít người đến hỏi tôi sao hôm nay Trần Hạc Sâm không đi học.”
“Mẹ nó, cậu ấy rất được săn đón ở lớp cậu đấy.” Cậu ấy thản nhiên.
Cô cúi đầu, nụ cười gượng gạo: “Thật sao?”
Chuông reo báo giờ vào lớp, kịp thời giải vây. Lương Úy về chỗ, vẫn vô cùng hoang mang, không biết Ổ Hồ Lâm có nhìn ra chuyện gì không.
Lý Chanh ghé sát vào, nhìn mặt cô chằm chằm: “Ổ Hồ Lâm nói gì với cậu? Sao sắc mặt cậu kém thế?”
Lương Úy cong môi, bình tĩnh nói: “Không có gì.”
Tiết học tiếp theo, Lương Úy hơi xao nhãng, mãi đến khi chuông reo.
Thời gian từ khi tan học đến tiết tự học buổi tối vô cùng ngắn ngủi, chỉ có một tiếng rưỡi. Bình thường Lương Úy không về nhà, cô không có thời gian tới lui, chật vật vô cùng.
Hôm nay tan học trễ một chút, Tống Hàng Hàng đề xuất đi ra nhà ăn ăn tối, Lương Úy và Lý Chanh không phản đối. Dù sao giờ này đến tiệm món xào cạnh trường ăn tối chắc cũng không còn chỗ ngồi.