Hai ngày bảy và tám tháng sáu, trường Trung học số 1 Yến Nam trở thành địa điểm thi đại học, học sinh khối 10 và khối 11 được nghỉ hai ngày.
Ngay cả nội dung bản tin trên tivi chủ yếu cũng đưa tin về kỳ thi tuyển sinh đại học, chẳng hạn như giáo viên mặc sườn xám để khích lệ học sinh, hay thí sinh quên mang phiếu dự thi, còn có mấy sự cố linh tinh. Thi đại học như vạch ra một ranh giới, bước qua lằn ranh này, cuộc đời của họ sẽ chuyển sang trang mới.
Nhiệt độ ngoài trời liên tục tăng cao, đứng trước cửa sổ cũng có thể cảm nhận được hơi nóng của mặt trời. Tựa như mùa hè nóng rực kéo dài đằng đẵng.
Hai ngày này Lương Úy vẫn còn rầu rĩ, ở nhà làm bài tập, đôi lúc học hành mệt mỏi, cô sẽ phát một ca khúc chậm nhịp trên điện thoại để thư giãn, nhưng nghe nhiều nhất vẫn là “Đại lộ hoàng hôn”.
Làm xong hai bộ đề toán, Lương Úy nhìn điện thoại, năm phút trước Lý Chanh nhắn tin QQ, hỏi cô lời giải của một bài tập. Lương Úy vẫn chưa làm bài tập vật lý, nhìn một lát, viết ra trình tự giải đề trên một mảnh giấy nháp, chụp hình gửi cho Lý Chanh.
Lát sau, Lý Chanh: Trời ơi, tớ suy nghĩ nửa tiếng mà vẫn không giải được, cậu hướng dẫn một lần là tớ hiểu ngay, cảm ơn cậu.
Lương Úy trả lời bằng biểu tượng mặt cười.
Lý Chanh: Cậu đang làm gì thế?
Lương Úy: Làm bài tập toán.
Lý Chanh: Này, hai ngày trước tớ nghe được chuyện, hình như Trần Hạc Sâm thật sự có người mình thích.
Ánh mắt Lương Úy cứng đờ: Thật sao?
Lý Chanh: Tớ không biết cụ thể, hình như là thật, cô ấy thật sự rất xinh đẹp, nghe nói còn có weibo, nhưng tớ không biết tên wiebo của cô ấy là gì, không biết Trần Hạc Sâm thích kiểu người thế nào? Ưu tú như cậu ấy sao? Tớ tò mò quá.”
Trò chuyện với Lý Chanh xong, Lương Úy lại cầm bút làm bài tập, nhưng tâm trạng trùng xuống, liên tục xao nhãng, chật vật làm một bài tập khó mất 20 phút.
Lương Úy sa sút tinh thần, đặt bút xuống, nhìn điện thoại trên bàn, do dự hai giây, sau đó vươn tay lấy điện thoại, mở weibo, nhập tên weibo của cô gái kia.
Ảnh đại diện weibo là ảnh của cô ấy. Ảnh chụp một cô gái tóc dài, mặc áo thể dục tay lửng, cả bức ảnh tràn ngập hơi thở thanh xuân. Cô ấy biểu cảm tự nhiên, ánh mắt nhìn thẳng vào ống kính vô cùng trong trẻo và thuần khiết, không có một chút giả tạo nào.
Lương Úy dùng ngón tay lướt xuống, weibo chủ yếu là đăng ảnh, còn có một đoạn phim ngắn ghi cảnh cô ấy chụp ảnh cho một tạp chí, ảnh cô ấy đi ăn cùng gia đình ở một nhà hàng cao cấp, ảnh xem triển lãm tranh nổi tiếng và ảnh mà bạn học chụp vội.
Cô ấy cũng ưu tú như Trần Hạc Sâm, vẻ ngoài nổi bật, nền tảng gia đình vững chắc, ba mẹ yêu thương nhau, tương lai có vô vàn hy vọng.
Tựa như tảng băng vỡ vụn trong lòng, vang lên một âm thanh rất khẽ, như có như không.
Đôi mắt Lương Úy chua chát, dường như khoang mũi cũng nghẹn ngào, cô chớp mắt, kiềm nén cảm giác chua xót khó tả.
Đột nhiên cô nhớ Lý Chanh đứng trước bảng thông báo của trường, nhìn ảnh thẻ của cô, nói cô là hình tượng nữ chính hoàn hảo trong truyện vườn trường. Cô không phải, cô không đủ tư cách, là Đào Dao mới đúng, cô còn không bằng một nhân vật phụ.
Con người phải nhìn rõ bản thân, không thể đi hái ánh trăng, cũng đừng vọng tưởng ánh trăng sẽ đến bên mình.
Nửa tháng sau kỳ thi đại học, Lương Úy bước vào kỳ thi cuối kỳ, báo hiệu lớp 11 kết thúc, năm tới họ sẽ là học sinh cuối cấp.
Cô xếp hạng hai trong kỳ thi hàng tháng lần trước, Trần Hạc Sâm xếp hạng nhất. Sau một năm học hành chăm chỉ, thời khắc này chỉ còn cách cậu nửa cánh tay, nhưng dường như còn xa xôi hơn trước.
Lương Úy nhìn chằm chằm chiếc ghế trống, Ổ Hồ Lâm vào từ cửa trước, chào cô: “Chào buổi sáng, Lương Úy.”
Lương Úy nhanh chóng hoàn hồn.
Ổ Hồ Lâm đặt chai sữa đậu nành lên bàn cô: “Tri Gia bảo tôi mang cho cậu, sao lần nào đi thi, cậu cũng đến sớm thế, không bao giờ ngủ nướng à?”
“Cảm ơn cậu.” Lương Úy khẽ giọng nói, “Mỗi lần đến kỳ thi, tớ đều không ngủ được.”
Ổ Hồ Lâm cũng bật cười: “Vậy là tâm lý của cậu không tốt rồi.”
Lương Úy ậm ừ, tự giễu mình: “Không tốt lắm.”
Ổ Hồ Lâm ngây người, còn muốn nói gì đó, Tiết Kiêu vào từ cửa sau, ngồi vào ghế phía sau, dài giọng nói: “Anh Sâm chưa đến à?”
Ổ Hồ Lâm ngồi vào ghế của Trần Hạc Sâm: “Có lần nào đi thi mà cậu ấy đến sớm đâu, bao giờ cũng đến đúng giờ thi.”
“Hạng nhất là quá xuất sắc rồi.” Tiết Kiêu dùng bút gõ nhẹ lên vai Lương Úy, Lương Úy quay đầu, thấy Tiết Kiêu cười híp mắt: “Bạn học Lương Úy, lần này cậu cố gắng thêm một chút, giúp tôi báo thù, cho cậu ấy rơi khỏi hạng nhất đi.”
Ổ Hồ Lâm dựa lưng vào bàn, cười nói: “Mẹ nó, cậu không có năng lực, còn giật dây người khác, sao Lương Úy phải giúp cậu đẩy Trần Hạc Sâm khỏi hạng nhất chứ?”
“Vấn đề không phải là giúp hay không, hỏi cô ấy xem, cô ấy có muốn xếp hạng nhất không?” Tiết Kiêu đổi chủ đề, “Không thì bọn mình cá cược đi, nếu Lương Úy xếp hạng nhất, cậu đăng ký thẻ thành viên 39 cho tôi.”
39 là tên một tiệm net vừa khai trương, bày trí sang trọng, thiết bị máy tính bên trong đều là hàng đắt tiền, phù hợp để chơi game cấu hình lớn, nhiều nam sinh từng đến đó, nhưng giá đắt quá, họ vẫn còn là học sinh, không thể tiêu nhiều tiền như vậy được.
Ổ Hồ Lâm không do dự: “Được.”
Lúc này, Trần Hạc Sâm bước vào, nhíu mày, nói với Ổ Hồ Lâm: “Ngồi chỗ khác đi.”
Đầu ngón tay của cậu chạm vào mặt bàn của cô, tâm tư của Lương Úy lóe lên, tim đập nhanh mấy phần, ngón tay thon dài và góc áo trắng ngắn tay của cậu rơi vào tầm nhìn của cô. Chàng trai nhanh chóng thu ngón tay, trên mặt bàn còn in dấu vân tay mờ mờ.
Ổ Hồ Lâm dời vào trong, lớn giọng nói: “Tôi và anh Kiêu đang cá cược, nếu bài thi cuối kỳ này Lương Úy xếp hạng nhất toàn khóa, tôi sẽ đăng ký thẻ thành viên 39 cho cậu ấy, cậu nghĩ Lương Úy có làm được không?”
“Cược lớn vậy à?” Trần Hạc Sâm nghiêng đầu cười, thong thả nói, “Hai người cùng xếp hạng nhất không được sao?”
Những lời nói vô tình của cậu làm tim cô đập liên hồi.
“Mẹ nó, tôi quên là còn có thể như vậy.”
Tiết Kiêu nói: “Không quan trọng, chúng ta đồng ý rồi, chỉ cần Lương Úy xếp hạng nhất, cậu phải đăng ký thẻ thành viên cho tôi.”
Ổ Hồ Lâm nghiến răng nghiến lợi, nói: “Được.”
Mấy ngày trước khi đến trường nhận bảng điểm, Lương Úy được Diêu Tri Gia thông báo kết quả. Cả cô và Trần Hạc Sâm đều xếp hạng nhất toàn khóa, cả hai người đều chỉ mắc một lỗi sai duy nhất trong bài thi trắc nghiệm vật lý.
Diêu Tri Gia: Anh Ổ tổn thất nặng nề, cậu biết thẻ thành viên 39 giá bao nhiêu không?
Lương Úy: Bao nhiêu?
Diêu Tri Gia: Gần 1000.
Lương Úy: Nhiều vậy sao?
Diêu Tri Gia: Tớ cười đau bụng luôn, anh Ổ hối hận vô cùng, còn năn nỉ Trần Hạc Sâm trả một nửa, ha ha ha.
Lương Úy cầm điện thoại, nhớ đến câu hỏi trắc nghiệm mà cô đã do dự khi thi vật lý, cuối cùng ma xui quỷ khiến, cô bỏ đi đáp án ban đầu. Nhưng cô cũng không dám dựa trên chuyện này mà phỏng đoán thứ hạng, bởi vì chuyện cậu đã có người mình thích là đủ thức tỉnh cô rồi.
Đến trường lấy bảng điểm, tình cờ gặp được học sinh lớp 12 về trường lấy đơn đăng ký, điểm chuẩn đại học đã được công bố, trường Trung học số 1 Yến Nam đạt thủ khoa môn tự nhiên, một dải băng rôn đỏ đã sớm được treo trước cổng trường, giữa ánh nắng rực rỡ.
Khu phòng học lớp 12 nhộn nhịp hơn mọi ngày, không còn yên tĩnh, cũng không còn vùi đầu học hành. Mọi người cười đùa thoải mái, ánh mắt tràn ngập hy vọng về tương lai.
Lý Chanh đứng trên hành lang thở dài: “Họ được giải phóng rồi, sau đó sẽ đến lượt bọn mình chịu khổ.”
Lương Úy cười khẽ, không biết tại sao trong lòng tựa như trống rỗng, có cảm giác thương cảm không nói nên lời. Nhưng rõ ràng cô không phải người thi đại học, cũng không rời khỏi trường, kết thúc ba năm cấp ba. Cô vẫn còn cả một năm trời mới lao vào trận chiến mang tên thi đại học.
Có lẽ vì trường vừa chia tay một lứa học sinh nữa, hôm nay Lê Ba hơi khác thường, nói nhiều hơn và cũng gần gũi hơn. Trước đây đến phát bảng điểm và bài tập cho học sinh làm trong ngày nghỉ, Lê Ba thường dặn dò vài câu về chuyện nghỉ hè an toàn, sau đó cũng giải tán. Nhưng hôm nay nói nửa tiếng chưa xong: “Bây giờ xem như các em đã là học sinh cuối cấp, không được buông thả đâu đấy, bạn học. Lớp 10 và lớp 11 cũng đã học hết kiến thức, năm sau gấp rút lao vào ôn tập.”
“Kỳ thi trước, anh chị các em làm rất tốt, Lý Hạc Yên là thủ khoa môn tự nhiên của tỉnh, kỳ này trông cậy vào các em. Lần này nghỉ hè, đừng nghĩ là lần cuối được nghỉ dài ngày mà chơi nhiệt tình. Còn trẻ mà không chăm chỉ, lớn lên sẽ thê thảm vô cùng.”
Thầy vừa nói xong, bạn học bên dưới cười vang, Thường Hưng Vũ nói: “Anh Ba, mấy lời của thầy hình như hơi lỗi thời rồi.”
Lê Ba chỉ cậu ấy: “Tuy lần này trường Trung học số 1 Yến Nam thi đại học tốt. Nhưng hẳn là các em đã nghe, vào ngày công bố kết quả thi đại học, một học sinh cuối cấp tắt điện thoại, biến mất hai ngày, chỉ vì kết quả không như mong đợi, các em đã biết chưa?”
Lương Úy cũng nghe nói đến chuyện này, trên nhóm lớp cũng có người nhắc đến, vài người còn hỏi có tìm thấy đàn chị đó chưa.
Lê Ba nói tiếp: “Thầy muốn nói, nếu năm sau các em không chăm chỉ thì không cần đợi đến lúc già mới ân hận, ngày công bố kết quả thi đại học, các em cũng sẽ tiếc nuối thôi. Đời còn dài lắm, các bạn học à, thầy mong khi tuổi tác còn cho phép, các em sẽ cố gắng hết mình để không phải hối tiếc. Vậy nên đừng nghĩ nghỉ hè sẽ đi chơi suốt ngày, nếu có thời gian thì làm thử đề thi đại học, xem còn thiếu sót chỗ nào thì học tập thêm.”
“Còn nữa, các em có thể học hỏi bạn học Lương Úy, thầy dạy cả năm lớp 11, em ấy không ngừng tiến bộ, lần này thi cuối kỳ còn xếp hạng nhất với Trần Hạc Sâm, nữ sinh tài giỏi như vậy, nam sinh lớp mình phải chăm chỉ hơn một chút. Được rồi, không nhiều lời nữa, lớp 12 gặp lại nhé, bạn học.”