Trần Hạc Sâm nhìn sau lưng họ, không thấy Lương Úy đâu, anh nhíu mày.
Lâm Hành chú ý ánh mắt của anh, trêu chọc: “Sao thế, không thấy cô ấy một chút mà đã lo lắng rồi à?”
Lâm Hành hỏi một cô gái: “Tăng Lâm, vừa rồi vào nhà vệ sinh, cô có thấy bạn gái của Hạc Sâm không?”
Cô gái nghe gọi tên mình, vô thức liếc nhìn về phía cô gái kia, nhớ ra vừa rồi có tiếng xuýt xoa khe khẽ trong phòng, cô ấy nặn ra một nụ cười: “Tôi không thấy.”
Nghe thấy lời này, Trần Hạc Sâm đứng dậy: “Tôi ra ngoài một lát.”
Lâm Hành nói: “Đừng đi, cô ấy đâu phải trẻ con, không nhìn thấy đâu có nghĩa là cô ấy đi lạc.”
Trần Hạc Sâm rời khỏi phòng, không quay đầu nhìn lại.
Lương Úy không ở trong nhà vệ sinh lâu, sau đó cũng đi ra. Hai cô gái đã rời đi, cô rửa tay, nhìn đôi mắt của mình qua gương, may mà không đỏ lắm. Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi nhà vệ sinh, rẽ một góc, thấy Trần Hạc Sâm đứng tựa vào tường đợi cô. Cô dừng lại, anh cúi đầu hút thuốc, sắc mặt không tốt.
Không hiểu sao nhịp tim của Lương Úy ổn định lại, cô bước về phía anh, gượng cười: “Sao anh đứng đây?”
Trần Hạc Sâm dập thuốc lá, ném vào thùng rác bên cạnh: “Sợ em đi lạc.”
Lương Úy lắc đầu, cười khẽ: “Sao có thể lạc được, tuy em mù đường, nhưng cũng không đến mức đó.”
Ánh mắt của Trần Hạc Sâm dừng trên hàng mi ươn ướt của cô, anh nhíu mày: “Vừa rồi em khóc à?”
Đôi mắt của Lương Úy khẽ lay động, Trần Hạc Sâm thở dài, vươn tay ra, kéo cô vào lồ ng ngực ấm áp của anh. Lương Úy vùi đầu vào cổ anh, mùi hương của anh tràn ngập hơi thở của cô, dường như mọi cảm xúc tiêu cực đều tan biến.
Trần Hạc Sâm siết chặt vòng tay quanh eo cô, nghe cô nhẹ nhàng nói: “Không có.”
Hai người họ ôm nhau một lát, thỉnh thoảng lại có người đi qua.
Trần Hạc Sâm không để tâm, Lương Úy đứng trong vòng tay anh, ngẩng đầu nhìn, hơi ngại ngùng: “Quay lại thôi, chúng ta đi lâu quá rồi.”
Gương mặt của Trần Hạc Sâm không hề dao động: “Em xuống lầu đợi anh, anh quay lại phòng lấy áo khoác và túi xách của em, chúng ta về nhà.”
Lương Úy nắm chặt tay anh, do dự nói: “Như vậy có hơi quá đáng không? Dù sao anh ấy cùng là bạn của anh.”
“Dỗ dành bạn gái quan trọng hơn.” Anh nói.
Lương Úy không nói thêm lời nào, cô thật sự không muốn quay lại căn phòng đó. Cô thấy anh cầm túi xách của cô xuống lầu. Lương Úy vừa cầm lấy túi xách trên tay anh, điện thoại anh reo lên, từ trong khóe mắt, cô liếc nhìn thấy tên Lâm Hành trên màn hình điện thoại.
Lương Úy im lặng, Trần Hạc Sâm không trả lời, anh tắt máy, nhét vào túi quần, nói: “Lát nữa về nhà, em muốn ăn gì?”
Đầu óc của Lương Úy chậm chạp, không hiểu ý anh là gì, quay đầu nhìn sang: “Sao?”
Gương mặt của Trần Hạc Sâm tràn ngập ý cười, anh hỏi: “Không phải anh vừa nói là anh sẽ dỗ dành bạn gái à?”
Ánh mắt của Lương Úy ngưng đọng: “Anh định nấu ăn sao?”
Lương Úy hơi bối rối: “Em cũng không biết, anh quyết định đi.”
Trần Hạc Sâm cầm chìa khóa xe: “Đi siêu thị trước đã.”
Bên cạnh nhà hàng Nhật Bản có một trung tâm thương mại lớn, hai người họ sánh bước bên nhau. Trong thời gian đó, điện thoại của Trần Hạc Sâm reo thêm hai lần nữa, Lương Úy nói khẽ: “Anh bắt máy đi.”
Trần Hạc Sâm bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của cô. Do dự một lát, anh lấy điện thoại từ trong túi quần, Lương Úy cố ý tránh đi, nhưng cô vừa di chuyển, Trần Hạc Sâm đã nắm cổ tay cô, kéo cô trở lại. Cả người Lương Úy dựa vào lồ ng ngực anh, trán cô chạm vào cằm anh, cô khẽ ngước mắt, đúng lúc anh rũ mắt, cô đối diện với đôi mắt đen láy thâm trầm của anh.
Trần Hạc Sâm đưa tay không cầm điện thoại lên vuốt lông mày của cô. Anh lại ngẩng đầu, nhìn về phía trước, bấm nút nghe máy, áp điện thoại lên tai.
Lâm Hành nói: “Cậu giận bạn bè đấy à? Tôi vừa hỏi Tăng Lâm, hai người họ vào nhà vệ sinh, có nói vài lời, có lẽ bạn gái cậu nghe thấy, mấy lời đó đúng là hơi quá đáng, hay là cho tôi số điện thoại của bạn gái cậu đi, tôi xin lỗi cô ấy.”
“Không cần, tôi đưa cô ấy đến gặp cậu là vì lâu rồi cậu mới về nước, cậu nói muốn gặp nhau.” Trần Hạc Sâm nhẹ nhàng nói, “Tôi không đi thì cũng không hay.”
Lâm Hành thở dài: “Tôi biết, chỉ là Đào Tử hình như chưa có ——”
Ánh mắt của Trần Hạc Sâm u ám, anh ngắt lời: “Lâm Hành, tôi có bạn gái rồi.”
Lương Úy vô thức ngẩng đầu, quai hàm anh nghiến chặt. Hình như anh nhận ra ánh mắt của cô, sắc mặt cũng thả lỏng một chút, anh đưa ngón tay búng trán cô, dùng khẩu hình, nói: “Nhìn cái gì?”
Lương Úy lắc đầu.
Lâm Hành nghe Trần Hạc Sâm nói vậy, anh ta cũng không nhiều lời nữa: “Được rồi, tôi không xen vào chuyện của cậu nữa.”
Trần Hạc Sâm cúp máy, Lương Úy mím môi: “Bạn anh có giận không?”
Trần Hạc Sâm nhìn cô, bình thản nói: “Có gì mà giận?”
Họ đến siêu thị mua nguyên liệu. Lúc ra khỏi trung tâm thương mại, tài xế mà Trần Hạc Sâm gọi cũng đến.
Trần Hạc Sâm đặt nguyên liệu vào cốp xe, sau đó ngồi vào ghế sau, anh nói: “Về đâu đây, nhà em hay nhà anh?”
Lương Úy mấp máy môi: “Nhà em đi.”
Trần Hạc Sâm gật đầu: “Được rồi.”
Lương Úy nói với tài xế: “Đến chung cư Thành phố Thế kỷ, cảm ơn.”
Tài xế nói “Được rồi”, sau đó lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.
Lương Úy quay đầu nhìn ra cửa sổ, nghe Trần Hạc Sâm hỏi: “Có phải em sắp tham gia đoàn phim không?”
Lương Úy: “Là tháng sau.”
Trần Hạc Sâm cười nói: “Sẽ phải công tác xa nhà à?”
Lương Úy dừng lại hai giây, Trần Hạc Sâm lại nói: “Vậy là chỉ còn ở nhà được vài ngày.”
Lương Úy ừ một tiếng.
Xe nhanh chóng đến dưới lầu chung cư nhà cô, Trần Hạc Sâm thanh toán, đi đến cốp xe lấy nguyên liệu. Lương Úy đưa tay muốn giúp anh, nhưng anh chặn tay cô lại, hất cằm: “Đi thôi.”
Lương Úy mở cửa, Trần Hạc Sâm bước vào, đặt nguyên liệu đã mua vào tủ lạnh. Lương Úy rửa tay, đi đến bên cạnh anh: “Để em rửa nguyên liệu giúp anh, anh định nấu món gì?”
Lương Úy cầm lấy hành tây trong túi, nói: “Để em giúp anh.”
Trần Hạc Sâm nhướng mày, cầm lấy hành tây trong tay cô, đặt lên thớt, lặng lẽ nhìn cô: “Anh không biết họ nói gì, nhưng em đừng để những lời đó trong lòng.”
Ngón tay của Lương Úy run rẩy, cố nặn ra một tiếng “Ừ” từ cổ họng.
Anh chạm vào cằm cô, khẽ nâng lên, cúi đầu hôn môi cô. Anh cạy mở răng cô, khoang miệng nóng ẩm, môi lưỡi quấn lấy nhau. Vào thời khắc anh đứng bên cửa nhà vệ sinh, thấy hai mắt cô đỏ ửng, anh đã muốn hôn cô rồi.
Lương Úy yếu ớt bám vào vai anh, môi anh chạm vào bên cổ của cô, hơi thở ấm nóng, dường như không còn kiềm chế được nữa. Mãi đến khi khuỷu tay cô đẩy ngã chai sốt cà chua, Trần Hạc Sâm mới buông đôi môi cô ra, tựa trán anh lên trán cô, nhẹ nhàng thở dài, vẫn không đành lòng, nói, “Lẽ ra tối nay không nên đưa em đi gặp bọn họ.” Hình như anh vẫn còn áy náy chuyện đó.
Lương Úy cười: “Bây giờ em thật sự không sao rồi.”