Giáo viên vật lý bước vào từ cửa trước, lại bắt đầu vào tiết.
Tiết trước là thể dục, đầu óc của mọi người cũng linh hoạt hơn một chút, lúc này chuông reo, trong lớp vẫn còn xôn xao nói chuyện.
Giáo viên vật lý chống hai tay lên bàn: “Các anh chị, đến giờ học rồi.”
Cả lớp đột nhiên im bặt.
“Chuông reo được một lúc lâu rồi mà còn chưa tập trung. Có phải là vì tiết thể dục thú vị hơn không? Hay là thay tiết vật lý thành tiết thể dục?”
Một tràng âm thanh đồng điệu nhịp nhàng bên dưới, nói “Dạ được.”
Giáo viên vật lý cười giận, đẩy kính lên, cầm sách chỉ vài thành viên còn nhốn nháo: “Đừng tưởng bở, tập trung đi, bắt đầu học rồi đấy.”
Học được nửa tiết, giáo viên vật lý lại gọi học sinh lên bảng giải bài tập như thường lệ.
“Giờ thì ai cũng cúi đầu im lặng à? Lên đi!” Giáo viên vật lý khoanh tay, nhìn quanh lớp học: “Lương Úy, Trần Hạc Sâm, lên đây giải hai bài này đi.”
Lương Úy sửng sốt.
Lý Chanh tưởng cô phân tâm, dùng đầu bút chọc chọc cô, thấp giọng nói: “Thầy Lý gọi cậu lên bảng làm bài kìa.”
Tựa như tỉnh dậy khỏi cơn mơ, ngón tay cầm bút của Lương Úy dần thả lỏng, cô chậm chạp đứng dậy. Liếc nhìn qua khóe mắt, thấy Trần Hạc Sâm cũng đẩy ghế, chàng trai cao gầy, dáng vẻ thong thả.
Giáo viên vật lý khoanh tay, đứng cạnh cửa: “Các em bên dưới cũng đừng ngồi không rảnh rỗi, lấy vở ra, giải hai bài này đi.”
Hộp phấn trên bảng không có phấn.
Lương Úy vươn tay muốn lấy phấn trên bàn giáo viên, Trần Hạc Sâm đi trước một bước, cầm hai viên phấn, đưa viên phấn trắng cho cô.
Lương Úy thì thầm nói cảm ơn.
Trần Hạc Sâm nhướng mày: “Không có gì.”
Lương Úy cầm mẩu phấn trắng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cô quay đầu nhìn chiếc bảng đen.
Bên cạnh cô, Trần Hạc Sâm đã bắt đầu giải bài, toàn bộ thanh âm trong lớp tựa như tan biến, chỉ còn tiếng phấn viết trên bảng đen, bàn tay của chàng trai cầm phấn vô cùng trắng trẻo, khớp ngón tay thon dài, thấy rõ gân xanh.
Lương Úy thoát khỏi những suy nghĩ miên man của mình, cố gắng tập trung vào bài tập trên bảng, đọc đề cẩn thận. Thật ra, bài của cô dễ hơn bài của Trần Hạc Sâm.
Nhưng cô cố tình làm chậm một chút, gần như thả viên phấn cùng lúc với Trần Hạc Sâm. Khi đặt viên phấn vào hộp, tay áo của cậu nhẹ nhàng lướt qua ngón tay cô, trái tim cô đập liên hồi.
Hai người bước xuống từ hai phía của bục giảng, quay về chỗ ngồi.
Lương Úy về chỗ, kéo ghế, Lý Chanh đưa khăn giấy cho cô: “Cậu lau tay đi.”
Lương Úy nhìn bụi phấn vương trên ngón tay, xoa xoa đầu ngón tay, chần chừ không muốn lau.
Sau lớp tự học buổi tối, Lương Úy bảo Tống Hàng Hàng về trước, cô muốn đến văn phòng của Lê Ba nộp bài. Đưa bài xong, rời khu phòng học, Lương Úy rùng mình vì gió lạnh phả vào mặt, cô bước đi nhanh hơn về phía ký túc xá.
Khi cô sắp đến cửa phòng, Trương Lâm ở phòng bên cạnh thò đầu nhìn về phía phòng họ thăm dò.
Trương Lâm nói: “Lương Úy, hình như Tống Hàng Hàng và Trang Thiến cãi nhau, cậu vào khuyên nhủ họ đi.”
Nghe thấy động tĩnh, Lương Úy nhíu mày, bất giác mở cửa phòng.
Tiếng cãi nhau trong phòng dừng lại một lát vì cô bước vào, sau đó lại tiếp tục.
Tống Hàng Hàng: “Sao cậu lại dời quần áo của tớ vào trong?”
Trang Thiến ngồi bên bàn: “Đây là phòng của tớ, tớ muốn phơi quần áo ở đâu thì phơi.”
Thật ra, chuyện này cũng đã xảy ra nhiều lần rồi.
Mỗi lần Trang Thiến giặt quần áo, gặp trời nắng, cô ấy sẽ phơi quần áo ở giá treo ngoài cùng, dời quần áo của mọi người vào trong. Lương Úy cũng gặp chuyện này mấy lần, Trang Thiến dời quần áo của cô để được phơi chỗ có nắng.
Tống Hàng Hàng: “Ích kỷ thật.”
Thang Thiến ném quyển sách, quay đầu liếc cô ấy: “Tớ ích kỷ thế nào, lần trước ký túc xá cúp nước, các cậu còn không lấy về cho tớ một bình nước ấm, các cậu không ích kỷ sao?”
Tống Hàng Hàng: “Tớ thật sự không biết nói gì nữa, sao tớ lại có nghĩa vụ mang nước ấm về cho cậu?”
Trang Thiến nói đến chuyện xảy ra một tuần trước. Cuối tuần, Chu Trân về nhà, Lương Úy không ở lại ký túc xá. Buổi tối, Trang Thiến đi chơi với Vu Văn ở con phố bên kia, khi trở về, ký túc xá cúp nước. Trang Thiến vào cửa, Tống Hàng Hàng tốt bụng nhắc nhở cô ấy.
Khi đó, Trang Thiến đang tháo giày, nghe được thì giận dỗi nói: “Cúp nước như vậy, cậu không biết giúp tớ lấy một bình nước ấm à?”
Tống Hàng Hàng không nói nên lời, vậy nên cô ấy lên giường nhắn tin QQ than thở với Lương Úy.
Lương Úy nhíu mày, bình tĩnh nói: “Trang Thiến, khi đó ký túc xá cúp nước. Quản lý ký túc xá không thông báo trước cho bọn tớ, Tống Hàng Hàng cũng không biết.”
Trang Thiến mỉa mai: “Cậu không thấy giả vờ làm khách ở đây rất đáng ghê tởm sao? Ngày đầu đến ký túc xá, cậu đã mua trà sữa cho Tống Hàng Hàng. Bây giờ cậu làm ra vẻ ghét bỏ ai thế?”
Tống Hàng Hàng không nghe được nữa: “Cậu có vấn đề à? Trang Thiến, tớ nhờ Lương Úy mua trà sữa giúp tớ, đâu phải cậu ấy mua cho tớ. Với lại, khi đó cậu không có mặt, ai biết cậu có uống không.”
Sắc mặt Trang Thiến vô cùng khó coi: “Dù sao hai cậu cũng chơi thân, nói gì mà chẳng hợp lý.”
Lương Úy nhìn cô ấy, sau đó kéo tay Tống Hàng Hàng: “Bỏ đi.”
Sau khi Trang Thiến rời đi, cô ấy cũng không quay về.
Lương Úy ra khỏi phòng tắm, hỏi: “Trang Thiến chưa về à?”
Tống Hàng Hàng ngồi xếp bằng trên ghế chơi điện thoại: “Không sao đâu, Vu Văn vừa đến, nói tối nay Trang Thiến ngủ lại bên phòng họ, cậu chưa nghe giọng điệu của Vu Văn đâu, làm như bọn mình bắt nạt cậu ấy vậy.”
Vài ngày sau đó, Trang Thiến không nói chuyện với họ, gặp nhau trong lớp cũng phớt lờ. Ngay cả Lý Chanh cũng thấy lạ, len lén hỏi giữa cô và Trang Thiến đã xảy ra chuyện gì.
Lương Úy thật sự không muốn nói nhiều, chỉ nói là có hiểu lầm nhỏ.
Lý Chanh nhìn sắc mặt của cô, ồ một tiếng, sau đó không hỏi nữa.
Giữa trưa kết thúc tiết hóa học, Lương Úy được gọi đến văn phòng của Lê Ba.
Lê Ba ngồi trên ghế, vặn nắp bình giữ nhiệt, uống hai ngụm nước, sau đó nói: “Lương Úy, các em ở ký túc xá có tranh cãi gì không?”
Lương Úy nhìn Lê Ba: “Thầy, Trang Thiến đã nói gì ạ?”
Lê Ba ngây người một lát, không ngờ cô bé phản ứng nhanh như vậy, mỉm cười nói: “Em ấy không nói gì, chỉ nói muốn đổi phòng.”
Lúc này, có tiếng bước chân phát ra sau lưng cô.
Lê Ba ngước mắt, chỉ xấp đơn trên bàn: “Phát cái này ra, bảo các bạn điền số điện thoại của phụ huynh vào.”
“Dạ.”
Nghe giọng nói này, đầu óc Lương Úy trống rỗng, cô hoảng hốt ngước nhìn.
Trần Hạc Sâm vươn tay lấy mấy tờ giấy A4 trên cùng, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Lương Úy, hốc mắt cô ửng đỏ, Trần Hạc Sâm ngây người một lát, gương mặt khẽ lay động, nhưng cũng không nói gì thêm.
Lê Ba dời mắt, ngẩng đầu định nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt cô bé ửng đỏ, thầy thở dài. Nghĩ đến chuyện ban nãy, rõ ràng cũng không nặng lời gì, thầy lại nói: “Thầy tìm em cũng không có ý gì, chỉ muốn hiểu được tình hình, bạn bè ở cùng ký túc xá sẽ không tránh khỏi vài hiểu lầm, em về lớp trước đi, sẵn tiện gọi Tống Hàng Hàng đến đây.”
Lương Úy mắc kẹt giữa những cảm xúc của riêng mình, chậm chạp phản ứng, đi ra khỏi văn phòng.
Lương Úy quay về lớp, bảo Tống Hàng Hàng đến văn phòng.
Dường như Tống Hàng Hàng đã lường trước: “Là chuyện của Trang Thiến phải không?”
Lương Úy gật đầu, sau đó về chỗ.
Lý Chanh ngả người nằm lên bàn, lo lắng nhìn cô: “Cậu sao thế, anh Ba nói gì với cậu, biểu cảm cậu thế này là sao? Không phải cậu bị mắng đấy chứ? Không phải đâu, anh Ba đâu phải kiểu giáo viên sẽ mắng học sinh.”
Lương Úy lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy sao trông cậu lại như thế này? Tớ còn tưởng anh Ba mắng cậu.”
Lương Úy không biết phải giải thích thế nào, trái tim cảm thấy chua xót, không biết Trần Hạc Sâm đã nghe được bao nhiêu, cậu có nghĩ cô là người cầm đầu trò cô lập bạn học không.
Không đến hai ngày sau, Trang Thiến dọn ra khỏi phòng.
Tối thứ sáu, Tống Hàng Hàng đang tắm thì nhận được tin nhắn của Trang Thiến.
Tiểu Trang: Chà, bạn cùng phòng mới dễ hòa hợp quá, tớ thích không khí phòng này.
Tống Hàng Hàng vô cảm đọc to cho Lương Úy nghe, sau đó thấp giọng lẩm bẩm: “Không biết đang nói chuyện với ai nữa.”
Lương Úy cầm điện thoại, đăng nhập QQ, thấy tin nhắn của Trang Thiến, còn có tin nhắn của Vu Văn phía dưới.
Vu Văn: Chúc mừng cậu chuyển sang phòng mới.
Lương Úy nhìn chằm chằm, sau đó thoát QQ.
Một tin nhắn hiện ra trong nhóm lớp, có người trò chuyện trong nhóm.
Lương Úy bấm vào danh sách thành viên nhóm lớp, dò từng ảnh đại diện, ánh mắt dừng lại ở một bức ảnh đại diện nền đen chữ xanh, Trần Hạc Sâm đang trực tuyến.
Lương Úy bấm vào ảnh đại diện của cậu, màn hình trò chuyện hiện ra. Trên đầu khung trò chuyện là tên cậu, dưới đó là dòng chữ nho nhỏ “Từ nhóm lớp 11/12”.
Ngón tay Lương Úy dừng trên ô nhập tin nhắn, một ý nghĩ nảy sinh trong đầu, có một loại xúc động không kiềm chế được, muốn giải thích với cậu chuyện xảy ra ở văn phòng trưa nay.
Hai tin nhắn nữa hiện ra trong nhóm.
Lâm Đông: Học ủy, cậu có ở đây không?
Lâm Đông: Lên tiếng đi.
Đợi một lát.
Trần Hạc Sâm trả lời: Bận rồi.
Thường Hưng Vũ: Bận gì, không biết nói chuyện tử tế với con gái à?
Trần Hạc Sâm: Nói năng cẩn thận, anh Ba vẫn còn trong nhóm đấy.
Thường Hưng Vũ: Hiểu rồi, nhắn riêng đi.
Lương Úy tự giễu mình, nghĩ nếu cô thật sự tìm cậu giải thích chuyện ban trưa, có lẽ cậu sẽ cảm thấy bối rối, vậy nên ngón tay cô chạm nhẹ, thoát khỏi QQ.