*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chung Tông vẫn thản nhiên chọn thịt, cân thịt tính tiền. Vốn dĩ không khí giữa hai người đang ngọt ngào ấm áp, giờ tiêu tan thành mây khói.
Yên Lộ bước theo sau Chung Tông, mắt lòm lòm nhìn hắn. Tay mất tự chủ vòng ra sau lưng, có hơi luống cuống dùng mu bàn tay xoa xoa sống lưng.
Lúc cậu không biết phải làm sao, thường sẽ có thói quen như vậy.
Chung Tông lớn lên từ bé với cậu, thế nào lại không biết thói quen ấy. Nhưng hắn chỉ nhàn nhạt nhìn một cái rồi xách túi đi phía trước, không vươn tay ra nắm lấy tay cậu, cũng không cưỡng ép chơi xấu kéo cậu đi bên cạnh nữa.
Yên Lộ đi sau hắn hai bước, thở dài. Chung quy cũng tại cái miệng.
Nói thật thì đàn ông chẳng phải đều là loại động vật nửa thân dưới, cậu cũng biết thế mà. Yên Lộ hiểu chứ, cái cậu ghen tỵ chính là quãng thời gian Chung Tông cần người bầu bạn bên cạnh, cậu đã bỏ lỡ. Hơn nữa còn phạm sai lầm, đẩy Chung Tông càng xa mình hơn.
Cậu không ghen với những người đã lên giường với Chung Tông, mà là ghen vì những người đó được hưởng thụ tình yêu và những điều tốt đẹp của Chung Tông.
Đó là những năm tháng không thể lấy lại.
Năm ấy gia đình Chung Tông xảy ra chuyện, hắn có tìm tới cậu. Sau khi Yên Lộ châm chọc hắn xong không phải không đi tìm hắn làm hòa.
Cậu trèo tường trốn học, xách bia tới nhà Chung Tông tìm hắn.
Lúc ấy Chung Tông vẫn chưa dọn đi, cha hắn không ở nhà. Yên Lộ cắn túi ni lông, leo qua ống nước, bò từ cửa sổ tầng hai của biệt thự vào. Cậu quen đường bước vào phòng Chung Tông, chăn trên giường phồng lên.
Yên Lộ thả bia xuống, bổ nhào lên ‘Chung Tông’ trên giường, khóe miệng nhếch lên muốn nói gì đó. Nhưng sau đó là một giọng nữ hét lên, khiến Yên Lộ hoàn toàn rối rắm.
Cậu bị ăn một cái tát.
Yên Lộ lập tức lùi lại, lăn xuống giường. Cậu ngẩng đầu lên, Chung Tông đang đứng trước cửa phòng, vẻ mặt kinh nhạc nhìn cậu. Trên người hắn vẫn còn dính nước, mặc một chiếc quần thể thao màu xám.
Trong chớp mắt, Yên Lộ lập tức hiểu ra bản thân rốt cuộc đã phá đám cái gì. Một cảm giác từ trước tới nay chưa từng có xâm chiếm lấy tâm tình, Yên Lộ tựa như biến thành một người khác.
Cậu tức giận đến độ nói không chọn lời, càng nói càng quá đáng. Cậu trào phúng Chung Tông và mấy lời dốc bầu tâm sự của hắn là yếu đuối với giả vờ yếu đuối, chứ bản chất thì hắn và cha hắn đâu có khác nhau, đều là loại ngựa giống không quản được nửa thân dưới!
Bi xuân thương thu, tưởng nhớ người mẹ đã mất cái gì, lên giường với gái để nhớ hả?!
Vừa dứt lời, Yên Lộ bị đấm ngay một cú.
Cậu ôm mặt ngồi trên đất, đón nhận ánh mặt lạnh lùng trước nay chưa từng như vậy của Chung Tông, thân thể cũng phát run.
Hắn túm lấy cổ áo cậu, phun ra một từ, một từ vẫn luôn như thế, duy nhất một từ…
“Cút.”
Một quãng thời gian Yên Lộ trải qua rất nhiều giấc mộng. Trong mộng, bất kể cậu và Chung Tông thân thiết thế nào, đều sẽ xuất hiện cảnh tượng… Chung Tông bảo cậu cút.
Từ bé đến lớn, hai người cứ thay phiên giày vò nhau, nhưng mỗi khi gặp khó khắn, người đầu tiên đi tìm lại là đối phương. Cái kiểu tình bạn cắn nhau đau ấy, tất cả đều tại một chữ “cút”, nghiền nó thành bột phấn, bay theo gió.
Mà tình cảm khác thường của cậu lại lộ ra vào thời khắc không nên nhất.
Yên Lộ phát hiện bản thân là omega, thời điểm mông lung và luống cuống nhất, cũng phát hiện ra người mình thích là ai.
Chính là… Chung Tông.
*
Cả đoạn đường dài, rất im lặng. Yên Lộ mấy lần muốn mở miệng nhưng lại không biết phải nói gì.
Ẫm ức thở dài, cậu bước lên sánh vai với hắn, nhìn hắn một cái. Len lén vươn tay kéo kéo chiếc túi ni lông, tiếng loạt xoạt vang lên. Yên Lộ ngượng ngùng, hắng hắng giọng: “Này, tay tôi đau.”
Chung Tông nhàn nhạt liếc cậu. Yên Lộ mím môi, cố gắng nói: “Tôi không cố ý…”
Lời còn chưa dứt, Chung Tông đột nhiên quàng tay qua vai cậu.
Yên Lộ lúng túng, bị Chung Tông ôm vào lòng. Gió đêm thổi vi vu, nhiệt độ cơ thể hắn thật ấm. Tiếng thở than từ bên tai Yên Lộ vang lên: “Cậu ghét tôi lắm sao?”
Yên Lộ lập tức lắc đầu, ghét hắn bao giờ, rõ ràng là không dám… Muốn mà không dám, vẫn luôn luôn không dám…
Chỉ dám giấu dưới đáy tim, lúc nào thực sự không nhịn nổi mới lấy ra liếm một cái. Cứ như một chú gấu ôm được một hộp mật, sống chết giấu trong lòng, không thể để ai thấy được.
Ước ao độc chiếm Chung Tông của cậu, vốn dĩ đã vượt quá kiểm soát rồi. Càng như vậy càng không dám biểu lộ.
Mật tràn ra thì phải làm sao, chỉ có thể để kẻ khác trục lợi.
Chung Tông nhìn từ trên xuống, đập vào mắt là hình xăm trên gáy đối phương, giương nanh múa vuốt bao trùm lấy vị trí đánh dấu của omega.
Hắn chạm vào nó, thân thể dưới bàn tay run lên. Hắn vuốt ve nơi ấy, khàn giọng, “Chỗ này xăm từ lúc nào, sao trông quen mắt vậy?”
Yên Lộ giơ tay che nơi đó lại, do dự một lúc mới đáp: “Gần đây thôi.”
Thực ra từ lúc biết mình là một omega cậu đã xăm rồi. Vì sao lại chọn hình xăm này, nguyên nhân khá khó nói.
Cũng may Chung Tông chỉ thấy quen mắt, không nhìn ra nó có ý nghĩa gì.
Hình xăm này bắt nguồn từ một trò game online hai người cùng chơi năm xưa. Cậu chơi đại kiếm sĩ, Chung Tông bị cậu ép phải chọn làm một nữ pháp sư trị liệu.
Pháp sư mỗi lần bắt đầu trị liệu, sau lưng sẽ xuất hiện đồ án ấy.
Năm đó thật trung nhị, phát hiện bản thân thích Chung Tông xong, vừa ẫm ức vừa thương nhớ, nghĩ đi nghĩ lại bèn làm ra cái chuyện ngốc nghếch này.
Cũng chẳng có lý do. Chỉ cảm thấy có một ký hiệu của đối phương ở nơi đánh dấu, là một ý niệm mà thôi. Thật ngu xuẩn.
Giờ bị hỏi vậy, Yên Lộ thẹn lắm, vội vàng che nơi đó đi, không muốn Chung Tông tiếp tục nhìn nó nữa. Tránh tránh né né lại đụng vào vết thương, cậu đau đến hư hư ra tiếng.
Chung Tông lập tức ngăn cậu động đậy, thậm chí còn cẩn thận đỡ lấy cậu.
Yên Lộ có chút buồn cười, “Này, tôi bị thương ở tay chứ không phải ở chân, đỡ tôi làm gì.”
Chung Tông liếc cậu một cái, “Đều là giò heo cả, có gì khác biệt.”
“Phắc, cậu muốn oánh nhau?”
“Thôi, không tranh chấp với thương binh.”
“Ông đây vẫn còn một tay, đủ để khiến mi đẹp mặt!”
“Ừ ừ, bị thương thêm lần nữa cậu càng khiến tôi đẹp mặt hơn!”
“…”
Không nghĩ ra câu nào phản bác nữa, Yên Lộ đành ngậm miệng.
Về đến nhà, Chung Tông đi vào bếp. Hắn mua một đống chân giò, dự định nấu canh.
Nhưng Yên Lộ ôm cái “chân giò” của mình đứng bên ồn ào muốn ăn chân giò kho gừng, muốn thêm nhiều trứng.
(猪脚姜 – chân giò trứng kho gừng)Chung Tông nghiêm nghị bất động: “Hiện tại cậu chỉ được ăn nhạt, ngoan ngoãn ra ngoài chờ đi.”
“Nhiều thịt thế lại chỉ cho húp canh, lãng phí bao nhiêu!”
“Cậu cũng nhiều thịt như thế, tôi lại chỉ có thể liếm, không phải cũng lãng phí à.”
“…”
Đồ lưu manh!
Yên Lộ cả người bẩn thỉu, không muốn đứng trong bếp nữa. Cậu lấy màng bọc thực phẩm trong tủ bếp ra, cuốn quanh cánh tay băng gạc của mình rồi vào phòng tắm. Trước khi đi còn nói muốn mặc cái áo chơi bóng của Chung Tông. Áo ấy không có tay, lại rộng nên không sợ chạm vào vết thương.
Chung Tông đáp được, tiếp tục chuyên tâm cúi đầu xử lý móng heo.
Đến lúc Yên Lộ tắm xong đi ra, người còn bốc hơi, da dẻ hồng lên. Người mặc cái áo không vừa, đầu ti như ẩn như hiện qua từng bước đi.
Chung Tông lập tức hối hận.