Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 38: Mẫu tử tình thâm



Ở Hoa Kì lúc này đang là 8 giờ sáng, Sở Lăng Khiêm có thói quen đến công ty rất sớm. Đôi khi còn đến trước nhân viên của mình. Hôm nay anh không đến sớm mà là suốt đêm ở lại công ty xử lý công sự. Một đêm không về nhà, Sở Lăng Khiêm thuộc dạng người cuồng công tác. Thời gian đối với anh không là gì khi anh đã vùi đầu vào làm việc. Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ “Cộc…cộc…cộc!” Sở Lăng Khiêm cũng không nâng đầu lên chỉ nói nhẹ bằng giọng trầm thấp: “Mời vào!”

Văn phòng của Sở Lăng Khiêm phải trải qua bàn làm việc của thư kí, cho nên những người vào được để gõ cánh cửa này đều là người có hẹn trước, hoặc là nhân vật quan trọng nào đó. Chẳng hạn như lúc này, người bước vào là một người phụ nữ có dáng vẻ thanh tao, gầy và cao, đôi chân được bao bọc trong lớp vớ da người thon dài, đi trên đôi giầy cao gót màu đỏ sậm. Nhìn vào dáng người của bà có thể rất dễ bị nhầm lẫn với các cô gái tuổi xuân phơi phới. Bà thích khoát lên người những bộ quần áo cầu kì màu sắc rự rỡ, có lẽ bà cho rằng làm như vậy sẽ thể hiện hết nét đẹp cao sang của mình. Như lúc này đây, bà diện váy dài đến gối, phần thân ôm sát người để lộ đường cong hoàn hảo, màu trắng tinh khôi của bộ váy cũng không sánh nổi làn da mịn màng như ngọc và phần eo được thắc sợi dây nịt màu đỏ là điểm nhấn của bộ trang phục tạo nên cho bà nét quyến rũ khó cưỡng dù tuổi bà đã không còn trẻ, dù bà đã là mẹ của đứa con trai 26 tuổi.

Nghe tiếng giầy cao gót đạp trên nền gạch Sở Lăng Khiêm thừa biết là ai đến đây. Anh buông ra công văn trên tay, ngẩng đầu nhìn đến gương mặt quá mức tinh xảo đã được năm tháng mài giũa tạo nên nét đẹp mặn mà chứ không hề bị phai nhòa theo năm tháng của mẹ mình. Nở nụ cười đồng thời đứng dậy rời khỏi ghế dựa, anh dang tay chuẩn bị đón mẹ vào lòng: “Mẹ xinh đẹp! Sao không ở nhà nghỉ ngơi, đến đây làm gì cho mệt?”

Tiêu Tĩnh liếc xéo con trai một cái, con trai bảo bối của bà lúc nào cũng ngọt ngào nói với bà những câu làm bà không khỏi yêu quý con thêm vài phần. Đúng là lém lĩnh, từ trước đến giờ vẫn vậy. Đôi tay ngọc ngà đắp lên vai con trai, mắt đẹp nhìn thẳng vào mắt con, bà hỏi: “Bận công sự gì mà cả đêm không về? Biết là mẹ lo lắm không? Cả đêm ngủ không ngon, xem này, thâm quần cả đôi mắt.”

Sở Lăng Khiêm không lạ với cách nói này của mẹ, anh bình tĩnh đáp: “Mẹ yên tâm, công ty vẫn rất tốt. Con trai của mẹ mà quản lí, muốn nói khác thường chỉ có thể là tăng trưởng vượt mức thôi, ngược lại thì không bao giờ.” Ánh mắt toát lên vẻ tự tin ngạo mạn.

Tiêu Tĩnh biết con trai mình rất có tài năng, điều đó là niềm tự hào của bà từ trước đến nay. Không phải nghi ngờ con trai, nhưng thời gian gần đây con trai cứ làm một chuyện mà bà nói mãi vẫn không chịu nghe: “Lăng Khiêm, mẹ không phải không tin tưởng con. Nhưng mẹ đã nói rồi, kể từ khi tiếp nhận sự nghiệp từ tay ba con, mẹ đã lên kế hoạch rất chu toàn, chỉ cần chiếm được Thịnh Á, làm cho lão Lý Tuấn Sinh kia phải quỳ dưới gối mẹ van xin, mẹ mới có thể thỏa mãn tâm nguyện. Nhưng con hết lần này đến lần khác chẳng những không làm theo ý mẹ, mà còn ra vốn tài chính cho Thịnh Á giải quyết khó khăn. Mẹ biết con vì đứa con gái ấy, đứa con gái của con hồ ly tinh kia, mẹ hận không thể băm thây nó ra cho chó ăn. Con lại quý trọng gì ở nó? Muốn làm con dâu mẹ, không có cơ hội đâu. Con đúng là muốn mẹ chết mới vừa lòng sao?” không nhắc đến thì thôi, nhắc đến Tiêu Tĩnh lại cảm thấy máu như xông thẳng lên đầu, vừa nói vừa thở hổn hển.

Sở Lăng Khiêm vuốt ngực mẹ cho mẹ hả cơn giận, mỗi lần Tiêu Tĩnh nhắc đến chuyện này, anh đều khéo léo tránh né cho qua, dù sao anh cũng là con cưng của bà, dù bà không thích người con gái anh yêu nhưng anh quyết không buông tay dự định ban đầu.

Sở Lăng Khiêm nhẹ giọng an ủi mẹ: “Mẹ! Con làm như vậy cũng là có lí do của con. Cho dù không tính chuyện riêng, nếu muốn nuốt trọn Thịnh Á còn chưa đến lúc. Mấy chục năm qua, Thịnh Á đứng vững công lao của Lý Tuấn Sinh không nhỏ, thành phần cổ đông gạo cội của công ty không dễ đối phó. Mẹ à, Thịnh Á tuy đang gặp khó khăn bởi vì có một số tình huống bất ngờ xảy ra, con chưa điều tra được nguyên nhân, nhưng mẹ nghĩ xem một công ty lớn như vậy, trụ cột nhiều năm như vậy, muốn hạ nó xuống không chỉ có chúng ta. Con có một nghi ngờ tuy rằng không có bằng chứng xác thực, nhưng đây là suy đoán riêng của con, có lẽ KING WORLD cũng đang dòm ngó đến miếng thịt béo bở này…”

Tiêu Tĩnh tròn mắt nhìn con trai: “Ý con là…”

Sở Lăng Khiêm biết mẹ muốn nói gì, tiếp lời: “Đúng vậy mẹ à, đến lúc đó không chỉ chiếm được Thịnh Á mà kể cả KING WORLD cũng là thủ hạ bại tướng dưới tay chúng ta.” Kèm theo sau là giọng cười kéo dài ẩn chứa sự lạnh lung, tàn nhẫn.

Tiêu Tĩnh không khỏi thán phục con trai, thầm cảm ơn ông trời đã ban cho bà một đứa con kiệt xuất như vậy, nếu năm xưa bà không hạ quyết tâm vì bản thân mình mà suy nghĩ thì hôm nay có lẽ ngay cả cơm cũng không có mà ăn, đừng nói vinh quang tỏa sáng như thế này. Tiêu Tĩnh lắc đầu: Thôi đi, sao mình lại nhớ về ngày xưa đen tối nhất trong cuộc đời như vậy chứ. Hôm nay có tất cả cũng do bà ‘Khổ tận cam lai’. Đắc chí bà âu yếm nhìn Sở Lăng Khiêm. Nở nụ cười thỏa mãn.

------------------------------

Sau khi ở Tương Phùng về, Hoa Vân Phong trở về nhà, Hà Thúy Bình đương nhiên đang ngồi trên ghế xem tivi đợi con trai.

Vừa thấy Hoa Vân Phong cùng Phùng Kiến Quân đi vào bà nháy mắt với Phùng Kiến Quân ý bảo ngồi đó đợi bà một lát. Bà kéo tay Hoa Vân Phong nói bằng giọng yêu thương: “Vân Phong à, chắc mệt rồi phải không? Tắm rửa đi con rồi ăn cơm với mẹ.”

Hoa Vân Phong không nghe lời mẹ, anh mỉm cười với bà rồi tự mình vào phòng chuẩn bị quần áo đi tắm. Mới vào một lát, Hà Thúy Bình và Phùng Kiến Quân đang ở bên ngoài cũng đang muốn thực hiện công việc của hai người, bỗng nhiên Hoa Vân Phong từ phòng đi ra hỏi Hà Thúy Bình: “Mẹ ơi, mẹ có thấy trong vali của con cái áo sơ-mi trong đó có cái khăn lụa không?”

Vốn dĩ Hoa Vân Phong định vào lấy quần áo, không ngờ anh nhớ lại mình vẫn chưa lấy đồ trong vali ra, nên đi đến góc tường nơi thường đặt vali mà tìm kiếm. Anh mở vali ra phát hiện bên trong trống rỗng, anh không cần suy nghĩ thì biết ngay mẹ anh đã giúp anh làm những việc này, nhưng mà nếu mẹ đem giặt số quần áo đó thì cái khăn lụa…không xong rồi, Hoa Vân Phong vội chạy ra khỏi phòng tìm mẹ để hỏi, bước chân có chút mất thăng bằng, do gấp rút nên không chú ý đường đi, kém chút nữa là va vào cách cửa phòng.

Hà Thúy Bình và Phùng Kiến Quân giật mình ngơ ngác, sau đó Hà Thúy Bình chợt nhớ ra thì ra là chiếc khăn lụa mình mới giặt, bà nói: “À có, mẹ giặt rồi, đang phơi ngoài hiên kìa. Có chuyện gì không con?”

Hà Thúy Bình chỉ mới nói đến “mẹ giặt rồi” là Hoa Vân Phong đã đi đến nơi phơi quần áo, đang lần tìm trong mớ quần áo được giặt vị trí của chiếc khăn. Anh tìm được nó, rút xuống, vẫn còn hơi ẩm ướt.

Hà Thúy Bình chạy đến quan tâm con trai, hỏi: “Có chuyện gì sao con?”

Hoa Vân Phong cảm thấy hành động nãy giờ của mình ngay cả bản thân mình còn biết là rất kì lạ, không trách mẹ anh cứ lo lắng. Anh khẽ cười với mẹ, đưa tay cầm lấy vai của Hà Thúy Bình lần theo cánh tay cầm lấy bàn tay gầy guột của bà rồi nói: “Không sao đâu mẹ, chỉ là cái khăn này là của người ta, con đang tìm cơ hội để trả lại. Lúc nãy tìm không thấy, tưởng rằng làm mất không biết ăn nói thế nào với người ta thôi. Cho nên con mới hơi gấp gáp.”

Cách giải thích hợp tình hợp lí. Hà Thúy Bình rất tin tưởng con trai. Gật đầu, bà không truy cứu nữa. Nhìn theo bóng lưng con trai chầm chậm đi vào phòng, lòng bà lại dâng lên niềm cảm xúc khó tả, bà thấy có cái gì không đúng ở đây. Mà không biết là cái gì?

Phùng Kiến Quân ngồi bất động trên ghế, không dám lên tiếng, anh ở lại đây vốn định chia sẻ thông tin quý giá mà lần đi thành phố D này anh đã vô tình trông thấy được với mẹ nuôi. Sợ Phong ca mà biết chắc anh thảm lắm. Nên giả vờ như không có việc gì, lặng lẽ chờ mẹ nuôi quay lại chỗ ngồi và Phong ca đã vào trong phòng đóng cửa lại, anh mới dám nhỏ tiếng kéo lại mẹ nuôi hai người chau đầu vào nhau thì thầm: “Mẹ nuôi, con thấy cái khăn đó có vấn đề.”

Hà Thúy Bình cũng đồng ý như thế: “Đúng đó, Vân Phong không xài loại khăn lụa trắng này nha. Mà trên khăn còn có thêu một chữ T nữa.” bà nói cho Phùng Kiến Quân nghe thứ mà bà phát hiện được.

Phùng Kiến Quân hai mắt sáng rỡ, như phát hiện châu lục mới, anh vui vẻ há to mồm, suýt chút đã la lên thành tiếng, Hà Thúy Bình vội lấy tay bưng kín miệng anh, kéo anh ngồi ổn định trên ghế, hai người lại thì thầm. Phùng Kiến Quân nói: “Mẹ nuôi, này chính là có liên quan những gì con muốn nói cho mẹ nghe ngày hôm nay.” Ra vẻ rất trịnh trọng.

Hà Thúy Bình vỗ cái ót của anh: “Nhóc con, không nói nhanh mẹ hất con ra khỏi nhà bây giờ, ra vẻ thần thần bí bí. Mệt chết trái tim mẹ rồi này.”

Phùng Kiến Quân cười hí hí: “Chữ T trên khăn chính là tên cô gái đó. Cô ấy tên Thu. Mẹ nuôi, với thông tin này, mẹ tặng con cái gì có giá trị đây?”

Gương mặt chờ đợi được nhận quà của Phùng Kiến Quân làm Hà Thúy Bình bậc cười, nhưng bà không quên nhiệm vụ quan trọng, bà thúc giục: “Nói hết một lượt đi, quà không thiếu đâu mà lo.” Dụ dỗ như đối với một đứa con nít, đúng vậy, đây là đứa con nít to xác mà thôi.

“Cô ấy ở tại thành phố D, đang học Đại học năm nhất. Cô ấy đáng yêu lại rất xinh đẹp. Là cô ấy theo đuổi Phong ca đó, nhưng dường như lần này Phong ca lực bất tồng tâm, muốn cự tuyệt cũng không được. Mà con còn phát hiện Phong ca có tình ý với cô gái này…” Phùng Kiến Quân ngoan ngoãn nói ra hết những gì mình biết “Mẹ nuôi, nhìn hành động lúc nãy của Phong ca, và khi anh ấy giữ lại món quà là cái hộp sôcôla kinh tởm kia là biết rồi. Đúng rồi mẹ nuôi, có cái này cho mẹ xem…mẹ đừng giật mình nhe. Phải bình tĩnh hít thở đều trước khi xem à!” lấy điện thoại di động ra chuẩn bị hí ha hí hửng đưa lên trước mặt Hà Thúy Bình.

Hà Thúy Bình sửng sốt, đánh mạnh vào lưng của Phùng Kiến Quân, mắng: “Thằng nhóc này, con cho mẹ coi mấy cái phim đồi trụy này làm gì, thật là…”

Cứng họng, nhìn Hà Thúy Bình trăn trối, Phùng Kiến Quân chợt hiểu ra mẹ nuôi đánh anh lí do vì sao, mẹ nuôi tưởng anh sắp cho bà coi…ây ây. Mẹ nuôi của anh đúng là …anh không biết mẹ nuôi có phải là mẹ ruột của Phong ca không nữa. Bà luôn có những suy nghĩ khác thường. Không lô-gic như Phong ca của anh.

Phùng Kiến Quân đưa đến điều chỉnh rõ hơn cho Hà Thúy Bình xem thành quả anh tân tân khổ khổ mới có được này không thể bị xem thường là loại phim kia được: “Mẹ nuôi à, mẹ nhìn cho kỹ nhân vật chính là ai nha. Vả lại đây là hình chụp ban ngày, nhìn xem giữa hai người họ cũng đâu có hành động gì khác thường ngoài cái ôm này đâu a!”

Hà Thúy Bình xoa mắt, nhìn kỹ xem những hình ảnh trong điện thoại di động. Ây, đây là cái gì đây? Chẳng phải dáng vẻ của con trai bà sao? Còn có cô gái úp sấp mặt giấu trọn trong ngực của con trai bà là ai? Hiếu kì bà không đợi Phùng Kiến Quân tự động chuyển hình khác, tự bà giật lấy điện thoại một mình xem. Mà không phát hiện tên bị cướp mất cái điện thoại mặt đã đen như cục than.

Phiên qua đảo lại hồi lâu, cũng vẫn là tư thế ôm nhau đơn thuần này thôi, hoàn toàn không có cái gì mới mẻ hết. Thất vọng, Hà Thúy Bình quay sang tên “mặt đen” kia trách móc: “Tiểu quỷ, con chụp hình gì không chịu thay đổi tư thế, không thay đổi góc nhìn, không thay đổi … à…cái gì nữa không biết, nhưng chí ít chụp cái mặt cô gái này cho mẹ nuôi xem chứ, mắc gì mấy trăm tấm hình không thấy nổi cái mặt người ta là sao?” bà muốn xem mặt “con dâu tương lai” của mình quá đi mất. Cô gái này ôm Vân Phong chặt vậy mà nó không đẩy ra, tính nhẫn nại đối với mấy cô gái tiếp xúc hay cố ý tiếp xúc của con trai bà trước giờ không tốt vậy đâu. Lần này ngoại lệ, có khả quan.

Phùng Kiến Quân dở khóc dở cười, đáp lời: “Mẹ nuôi ơi, thông cảm đi mà, chứ hai người đó duy trì tư thế đó lâu đến nổi con đứng muốn tê hai cái chân luôn mà vẫn y nguyên một kiểu. Chẳng lẽ mẹ bảo con đến biểu họ tách ra cho con chụp cái mặt cô gái kia sao. Lúc đó bị Phong ca phát hiện mà toàn mạng thì con cúng con heo.” Nói quá, Hoa Vân Phong từ trước đến giờ không yêu thích bạo lực, có thể nào lấy mạng người ta?

“Xì…cái thằng này. Con lúc nào cũng cãi ngang. Thôi đi trách con hồi mẹ mệt chết. Ủa…sao Vân Phong vào phòng lâu quá vậy?” Hà Thúy Bình không thèm cãi với Phùng Kiến Quân nữa, đang lo lắng tìm kiếm con trai của bà. Bà đuổi Phùng Kiến Quân về, hắn đã “hết giá trị lợi dụng” rồi. Phùng Kiến Quân rất ủy khuất, làm bộ khóc lóc một hồi, bà đành phải hứa sẽ có quà to cho anh, anh mới chịu về.

----------------------

Ở trong phòng, từ khi lấy cái khăn lụa nắm trong tay. Hoa Vân Phong vẫn không buông nó ra. Biết rằng cái khăn này chính là khăn lụa mà Diệp Tri Thu đã băng bó vết thương cho mình, nhưng giờ đây đã không còn mùi hương của cô phảng phất trên khăn nữa, mà thay vào là mùi xà phòng. Chán nản, Hoa Vân Phong ngả mình ra giường. Tay vẫn xoa xoa lên chữ cái được thêu dưới góc bên phải của khăn: “T”. Anh nghĩ ý nghĩa cô muốn thêu chữ viết tắt tên của mình lên đây, Diệp Tri Thu – Thu. Mùa thu là mùa mà anh yêu nhất trong bốn mùa của một năm.

Có tiếng gõ cửa, Hoa Vân Phong nhanh tay đem cái khăn bỏ vào dưới gối nằm. Ngồi dậy mở cửa, mẹ anh ló đầu vào phòng, muốn xem xem con trai mình trốn trong phòng nãy giờ làm cái gì, nhưng một chút manh mối cũng không có. Chỉ thấy tóc con trai hơi rối loạn, có lẽ mới nằm trên giường xong. Hà Thúy Bình nói: “Vân Phong này, con có phải mệt quá không, đang ngủ sao con?” vừa nói vừa kéo Hoa Vân Phong đi đến bên giường ngồi xuống.

Hoa Vân Phong không muốn mẹ lo lắng: “Không sao đâu mẹ, con đi tắm ngay đây, rồi hai mẹ con mình ăn cơm.” Cười cười che giấu nội tâm không yên ổn, anh ôm mẹ nhẹ nhàng một cái rồi, đứng dậy đi đến tủ quần áo.

Hà Thúy Bình cố gắng không gây ra tiếng động, giở gối đầu lên tìm, quả thật giấu ở đây. Hì hì, lần này chắc chắn không sai. Con trai bà đang yêu. Ánh mắt của một người mẹ là không sai đâu, bà còn không quá hiểu cậu con trai này sao? Đi đến cạnh con, vỗ vai Hoa Vân Phong bà nói: “Mẹ đi hâm nóng lại thức ăn, nhanh nhe con!” vui mừng như mở cờ trong dạ, bà đi nhanh ra ngoài.

Tối đó 11 giờ khuya, khi mẹ anh chịu hết nổi, mắt mở không lên thì Hoa Vân Phong rốt cuộc cũng được yên tĩnh chút. Lúc ăn cơm, mẹ anh không chịu để yên cho anh. Ban đầu giả vờ cứ hỏi chuyện lần này anh đi thành phố D có gì vui không. Rồi đến có quen được cô gái nào không. Đến cuối cùng, mẹ anh không chịu nổi cách trả lời cho “qua cửa” của anh. Bà trầm giọng nghiêm túc như hỏi lấy khẩu cung: “Khai thật đi, cô gái tặng con chiếc khăn lụa và hộp sôcôla kia là ai?”

Hoa Vân Phong biết mẹ anh biết là do ai nhiều chuyện rồi. Có người huynh đệ nhiệt tình như vậy không biết hẳn là phúc hay là họa nữa. Anh cũng thành thật khai báo với mẹ: “Mẹ ơi, thực sự chỉ do tình cờ con bị cô ấy làm ngã ngoài đường, người ta tốt bụng lấy khăn cầm máu dùm con, rồi có lẽ do cảm thấy áy náy nên lần gặp sau này cô ấy nhiều lần chủ động nói chuyện với con. Sau đó con phát hiện cô ấy thật tốt bụng, đối với các em nhỏ ở cô nhi viện rất chân thành, có thể do nguyên nhân này cô ấy cố ý muốn tiếp cận con, giúp đỡ con. Còn món quà này, con nghĩ cũng như quà cô ấy đem cho mấy em nhỏ vậy. Hoàn toàn không có ý nghĩa đặc biệt gì đâu mẹ à. Chung quy lại là người ta thấy con trai mẹ có khiếm khuyết, tốt bụng bù đắp phần nào sự thiếu hụt của con thôi.”

Hà Thúy Bình ngơ ra, con trai bà nói cô gái kia tốt bụng, thấy nó khiếm khuyết mà giúp đỡ nó thôi. Không biết chuyện kinh thiên động địa gì Hà Thúy Bình bà không hề sợ. Bà sợ nhất là người ta đối xử với con trai bà như người tàn tật, chính bản thân bà còn không chấp nhận, bà không muốn điều đó xảy ra. Cô gái đó nếu như nó nói tốt đẹp như vậy, thì có lẽ là thật rồi. Cho dù bà không thừa nhận, thì sự thật không thể thay đổi. Hà Thúy Bình bỗng dưng muốn khóc, nhưng bà không thể khóc trước mặt con trai. Bà nhận ra được con trai mình có tình cảm với người ta, trong khi người ta chỉ dành cho con bà sự thương hại. Vậy mà bà còn chạm vào vết thương của nó, còn xát muối vào, còn ép nó phải nói ra sự thật này. Bà thà rằng không biết gì hết, trời ạ. Con trai đáng thương của bà. Không nén được nữa, Hà Thúy Bình kiếm cớ buồn ngủ quá, chạy nhanh vào phòng, đóng cửa lại và khóc thút thít, cố nhỏ giọng không cho Hoa Vân Phong nghe được, nếu không nó sẽ thương tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.