Thứ Bảy, Kiều Ngôn Hi tham gia buổi giao lưu hữu nghị với Đại học X trong ánh mắt có thể đông chết người của Khương Thành Ngọc. Không khí buổi giao lưu không tệ, nếu là một tiệc trà thì Kiều Ngôn Hi rất thoải mái. Nhưng mọi người đều biết mục đích của buổi giao lưu là gì nên người đến bắt chuyện với Kiều Ngôn Hi hết lớp này đến lớp khác, nối liền không dứt.
Nhưng dù người ta có nói gì với cô, cô cũng chỉ đáp lại một câu: Xin lỗi, tôi đã có bạn trai. Trước mắt câu nói này quả thực vạn năng, chí ít người đến tìm cô nói chuyện khi nghe cô nói vậy đều xoa đầu tìm một người khác. Thêm việc cứ cách 20 phút một cuộc của Khương Thành Ngọc khiến cô hoàn toàn không có thời gian quan tâm đến chuyện khác.
Cuối buổi giao lưu, Kiều Ngôn Hi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không xảy ra chuyện gì cả. Nhưng rõ ràng là cô vui mừng hơi sớm.
"Xin chào, tôi là Dương Tân Ninh Học viện Công trình thông tin Đại học X." Người đến có vóc dáng cao lớn, làn da màu lúc mì khỏe khoắn, để kiểu tóc điển hình của sinh viên trường quân đội: Đầu húi cua, không che dấu được sự sắc bén trên người anh ta, dáng vẻ dũng mãnh, những tân sinh viên gầy yếu cùng lứa quả thực không thể so sánh. Trên gương mặt mang theo nụ cười xán lạn, có vẻ rất tự tin về bản thân.
Kiều Ngôn Hi thầm tán thưởng, trên mặt lại nở nụ cười áy náy, "Xin lỗi, tôi đã có bạn trai."
Nụ cười của Dương Tân Ninh cứng đờ nhưng rồi nhanh chóng trở lại như thường, "Chỉ là làm quen với cậu thôi." Trong lòng không ngừng oán thầm, đã nói mỹ nữ thế này sao lại ngồi đây một mình, thì ra đã có bạn trai, ôi, vất vả lắm mới thấy được một người hợp khẩu vị.
Cũng chẳng sao, nghe nói nữ sinh đều thích quân nhân, cho dù thọc gậy bánh xe cũng quyết phải đào cô ấy ra bằng được!
Kiều Ngôn Hi đỏ mặt, đúng thế, không chừng người ta thật sự chỉ muốn làm bạn với mình, đúng là bẽ mặt mà.
"Xin chào, tôi là Kiều Ngôn Hi Học viện Thông tin và Truyền thông."
Hai gò má như sứ trắng vì lúng túng mà ửng đỏ, đôi mắt to đen trắng rõ ràng sáng long lanh nhìn mình, cười một cái mà vô cùng yêu kiều, Dương Tân Ninh nhìn đến ngây dại, ngơ ngác không phản ứng kịp.
Người này sao lại không nói gì cả? Kiều Ngôn Hi có chút kỳ quái, đúng lúc buổi giao lưu đã kết thúc, cô liếc qua Dương Tân Ninh, cầm túi chuẩn bị rời đi, dù sao mình cũng trả lời anh ta rồi, không tính là vô lễ.
Đến khi Dương Tân Ninh phản ứng lại, khuôn mặt ngăm đen lập tức như bốc cháy, thật mất mặt, lại nhìn người ta đến ngây ra, có điều buổi giao lưu sao lại kết thúc nhanh thế chứ, làm hỏng hết chuyện tốt của anh ta!
"Này, đợi đã, số điện thoại của cậu là bao nhiêu?" Vừa sải bước đến trước Kiều Ngôn Hi vừa cấp bách khó dằn nổi hỏi số điện thoại của cô.
Kiều Ngôn Hi không muốn cho người lạ số điện thoại, dưới tình thế khó xử liền tìm một cái cớ vụng về: "Tôi không nhớ số điện thoại của mình." Chỉ mong anh ta đừng hỏi nữa.
Kết quả không như mong đợi, "Không sao, tôi cho cậu biết số của tôi, cậu gọi đến là được." Dương Tân Ninh bám riết không tha.
Kiều Ngôn Hi không biết làm sao đành phải lấy điện thoại ra gọi vào số Dương Tân Ninh dưới cái nhìn chòng chọc của anh ta rồi theo các bạn cùng ký túc xá rời đi, để lại còn dư lại đứng tại chỗ cười khúc khích.
"Này, lớp trưởng, cậu sao thế? Gặp được người vừa ý rồi đúng không?" Một đám nam sinh chạy đến bên cạnh Dương Tân Ninh hỏi liên tục.
"Đúng thế, lớp trưởng, cậu vừa ý ai thế?"
"Chính là cô gái mặc áo lông màu lam ngồi trong góc." Dương Tân Ninh cũng không che giấu, cầm chặt điện thoại cười híp mắt.
"Không phải chứ!" Một nam sinh kinh ngạc hô lên, "Ban nãy tớ cũng đến bắt chuyện nhưng người ta nói đã có bạn trai rồi!"
"Thật hay giả? Chẳng lẽ lớp trưởng muốn đào góc tường?"
"Người tớ vừa ý đương nhiên phải đuổi tới tay!" Dương Tân Ninh trở lại dáng vẻ nghiêm túc bình thường, kiên định nói.
"Được lắm, không hổ là lớp trưởng!"
"Đúng thế đúng thế, tớ ủng hộ cậu!"
Cả đám cười cười nói nói trở về Đại học Xm lúc này Kiều Ngôn Hi vẫn chưa biết gì cả. Cô đã sớm vứt chuyện này ra sau đầu, trừ dãy số hiện lên trên điện thoại.
Kiều Ngôn Hi mới vừa đi tới phố thương mại thì Khương Thành Ngọc đã gọi tới.
"Em đang ở đâu thế?"
"Phố thương mại."
"Đứng im ở đó, anh lập tức qua ngay." Nói xong, Khương Thành Ngọc độc tài đã cúp máy, mà Kiều Ngôn Hi còn chưa kịp phản ứng.
Cô đành phải bảo các bạn cùng ký túc xá đi trước, tất nhiên không thiếu những lời trêu chọc từ họ, may là Kiều Ngôn Hi đã thành thói quen, nếu không đúng là không chịu nổi mấy đứa đó.
Chưa tới 5 phút, Khương Thành Ngọc đã đến, tốc độ ấy làm Kiều Ngôn Hi chắc lưỡi.
"Thế nào?" Kiều Ngôn Hi biết anh hỏi tình hình giao lưu hôm nay.
"Yên tâm, có người đến em liền nói em đã có bạn trai." Nghĩ một chút, cô vẫn không đem chuyện Dương Tân Ninh nói ra, không thì chẳng biết bình dấm chua này sẽ xảy ra chuyện gì.
"Thật chứ?" Khương Thành Ngọc nhướng mày, có vẻ không tin.
"Thật." Kiều Ngôn Hi thiếu điều giơ hai tay lên thề, nét mặt thành khẩn đáng thương, thể hiện sự trung thực 100%.
Rốt cục, đại Boss Khương Thành Ngọc mới có chút hài lòng, nhưng dường như vẫn không vui lắm, túm lấy tay cô, "Sau này không được tham gia mấy cái giao lưu này nữa!" Mắt anh nhìn chằm chằm cô, cứ như Kiều Ngôn Hi không gật đầu thì anh sẽ dùng ánh mắt đóng đinh cô vậy.
Kiều Ngôn Hi đương nhiên là gật đầu không ngớt, bây giờ tuyệt đối không thể làm mất lòng Khương Thành Ngọc. Nhiều năm qua rồi, Kiều Ngôn Hi cũng trở nên khôn khéo hơn.
Thấy biểu hiện của Kiều Ngôn Hi, Khương Thành Ngọc rốt cục hài lòng, kéo đôi tay lạnh buốt của cô lên hôn, "Lại không mang găng!"
"Em... Lần sau em nhất định sẽ mang." Câu nói này đến bản thân cô cũng cảm thấy không đủ sức mạnh.
Khương Thành Ngọc cười bất đắc dĩ, Kiều A Miêu này, vẫn phải là mình nghĩ giúp cô, anh mở cặp lấy một đôi găng màu hồng nhét vào tay Kiều Ngôn Hi, "Đeo vào!"
Kiều Ngôn Hi kinh ngạc há to miệng, "Anh mua?"
"Ừ." Vẻ mặt Khương Thành Ngọc không thay đổi, bật ra một từ đơn giản lại khiến Kiều Ngôn Hi cảm động như nước lũ.
Cô thật không thể tưởng tượng được hình ảnh Khương Thành Ngọc đi mua găng cùng với một đám nữ sinh, một người vừa lanhjl ùng vừa quạnh quẽ như vậy lại có thể để ý tới những chi tiết nhỏ trong cuộc sống của mình, cô có tài đức gì đáng để anh trả giá như thế?
"A Ngọc, em..." Cô há to miệng nhưng không biết nói gì cho phải.
"Không có gì. Đi thôi." Khương Thành Ngọc đeo găng lên cho cô, bóp má cô một cái rồi dắt cô đi về ký túc xá. Thật sự không có gì, cô quên thì anh nhớ. Cô chểnh mảng anh sẽ nhớ thay cô. Anh muốn đáp ứng những yêu cầu của cô, muốn chăm sóc cô, không sao cả, Kiều A Miêu, em cứ qua loa thế cũng tốt, mơ màng thế cũng tốt, chỉ cần anh ở bên cạnh em.
Dương Tân Ninh quay về ký túc xá hưng phấn đến nỗi nửa đêm không ngủ, nghĩ tới mai là Chủ Nhật, không bằng hẹn Kiều Ngôn Hi ra ngoài, trường quân sự bọn họ chỉ được nghỉ chiều Chủ Nhật, buổi giao lưu hữu nghị lần này nhà trường đã phá lệ. Quyết định trong lòng như một tảng đá lớn rơi xuống, Kiều Ngôn Hi, Kiều Ngôn Hi, cái tên thật dễ nghe, con người cũng xinh đẹp.
Sáng Chủ Nhật, Kiều Ngôn Hi nhận được tin nhắn Dương Tân Ninh hẹn cô ra ngoài, cô sửng sốt, sau đó liền phản ứng, cái gì mà làm bạn đều là lấy cớ, tên này còn có mục đích khác, cô không chút do dự xóa tin nhắn đồng thời đưa số điện thoại của Dương Tân Ninh vào sổ đen.
Dương Tân Ninh thấp thỏm bất an chờ câu trả lời của Kiều Ngôn Hi nhưng mãi mà không có, gấp đến độ xoay vòng, ngay cả huấn luyện buổi sáng cũng không tập trung. Lấy hết tinh thần gọi cho Kiều Ngôn Hi nhưng đường dây báo bận, gọi lại, vẫn là tình huống như thế. Dương Tân Ninh cũng không phải kẻ ngốc, nghĩ một chút liền biết có thể Kiều Ngôn Hi cố tình không nghe máy.
Nhưng nếu nghĩ anh ta sẽ đơn giản từ bỏ thì thật sai lầm. Trong số những người quen biết của Dương Tân Ninh có không ít bạn gái đều là sinh viên Đại học F, anh ta tìm một người có quan hệ không tệ, nhờ cậu ta hỗ trợ nghe ngóng ký túc xá và khoa của Kiều Ngôn Hi. Người kia sảng khoái đồng ý, dù sao biết chuyện quản lý của học viện cũng thuận tiện hơn nhiều.
Rất nhanh, Dương Tân Ninh liền biến được ký túc xá của Kiều Ngôn Hi, chuyên ngành, thậm chí ngay cả chuyện ngành của Khương Thành Ngọc cũng biết. Sau khi nghe được bạn trai Kiều Ngôn Hi học ngành kiến trúc, sự tự tin của Dương Tân Ninh xuất hiện vết rạn, đó là chuyên ngành tốt nhất Đại học F, mặc dù trong lòng rất không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không chấp nhận sự thật chuyên ngành của người ta tốt hơn mình.
Nhưng anh ta vẫn không cam lòng, có thiện cảm với một người là chuyện có thể ngộ nhưng không thể cầu, bây giờ anh ta đã gặp được, dù người kia đã có bạn trai, nhưng dù thế nào anh ta cũng muốn thử.
Còn Kiều Ngôn Hi sau khi kéo số điện thoại của Dương Tân Ninh vào sổ đen liền hoàn toàn quên đi người này, cô tiếp tục cuộc sống của mình, đơn giản mà phong phú.
Gần đây Khương Thành Ngọc bề bộn nhiều việc, trong hội sinh viên anh quen được một đàn anh năm 3, đàn anh đó đang lập nghiệp, gặp Khương Thành Ngọc không nói hai lời liền kéo vào nhóm mình, không quản việc Khương Thành Ngọc mới là sinh viên năm nhất. Khương Thành Ngọc cũng không để anh ấy thất vọng, các mặt đều xuất sắc, khiến không ít đàn anh trong nhóm xấu hổ, nói thẳng là đàn em bây giờ đã khiến những đàn anh bọn họ chết trên bờ cát rồi.
Cuối tuần, Kiều Ngôn Hi và Khương Thành Ngọc đi ăn cơm bên ngoài, vì Khương Thành Ngọc bề bộn nhiều việc, Kiều Ngôn Hi không đành lòng để anh ăn ở nhà ăn liền lôi kéo anh ra ngoài. Mới ăn được một nửa thì Vương Thanh Nguyệt cùng ký túc gọi điện thoại cho cô.
"A Hi! A Hi! Mau quay về! Xảy ra chuyện lớn rồi!" Trong điện thoại Vương Thanh Nguyệt vô cùng lo lắng nói.
Kiều Ngôn Hi cả kinh, vội hỏi: "Sao thế? Sao thế?"
"Có người tỏ tình với cậu ở dưới lầu đó, Đại học X, rất phô trương, mau quay về đi." Giọng nói của Vương Thanh Nguyệt không che dấu được sự hưng phấn, cảnh tượng tưng bừng đó sao có thể không hưng phấn cho được.
Kiều Ngôn Hi lập tức cảm thấy sống lưng mát lạnh, hỏng rồi! Trong đầu cô liền hiện lên hai từ này. Ngẩng lên nhìn Khương Thành Ngọc, anh còn chưa biết xảy ra chuyện gì, đang bình tĩnh ăn cơm.
Cô biết rõ không thể giấu được, cúp máy, liếm môi, giọng đắng chát: "A Ngọc, em... em muốn nói với anh chuyện này."
"Chuyện gì?" Khương Thành Ngọc vừa gắp rau vừa nhìn cô.
"Cái đó, cái đó, có người tỏ tình với em dưới lầu." Kiều Ngôn Hi cúi gằm mặt, ấp úng nói.
Loảng xoảng, đôi đũa rơi lên mặt bàn, gương mặt bình tĩnh của Khương Thành Ngọc bị đánh tan, trong ánh mắt anh nhấc lên cuồng phong bão táp, con ngươi đen nhánh càng trở nên sâu không thấy đáy, lửa giận đốt cháy hừng hực, sắc mặt tái nhợt, "Là ai?" Anh nghiến răng nghiến lợi, nóng lòng xé nát kẻ này.
Duỗi đầu hay co đầu đều là một đao, Kiều Ngôn Hi mặc kệ hết, bình đã nứt thì đập thôi, "Đại học X." Cô lén liếc Khương Thành Ngọc, lập tức bị sắc mặt anh hù dọa cho cúi đầu lần nữa, trong bụng cầu nguyện lửa giận của Khương Thành Ngọc mau tắt đi.
"Quen ở buổi giao lưu?" Giọng Khương Thành Ngọc lạnh như băng, cứ như mùa hè bỗng có luồng gió lạnh, khiến Kiều Ngôn Hi rét run từ đầu đến chân.
"Ừ..." Đến lúc này thì không thể giấu được gì nữa.
Khương Thành Ngọc đứng bật dậy, không nói một lời, kéo Kiều Ngôn Hi ra ngoài, động tác có thể nói là thô bạo, Kiều Ngôn Hi không dám kháng nghị, đành mặc Khương Thành Ngọc kéo đi, trong bụng khổ không thể tả, đồng thời mắng Dương Tân Ninh 1800 lần.