Tôi ngủ trong phòng Giang Dục còn anh ngủ chung với em trai. Ban đêm, trời mưa như trút nước, sấm chớp rền vang trên nền trời. Tôi rất sợ sấm, khi nhìn thấy thi thể Giang Dục, sấm vẫn đương hoành hành.
Anh bị thiêu đến nỗi không thể nhận dạng khuôn mặt, vẫn trong tư thế đang kéo dây thoát hiểm, sợi dây siết vào da thịt anh. Chuỗi hạt tràng bị đứt, từng hạt từng hạt rơi tán loạn khắp nơi. Từ lúc ấy, tôi đã cực kì căng thẳng mỗi khi nghe thấy tiếng sấm nổ.
Ầm!
- A! Giang Dục!
Giang Dục nghe thấy giọng tôi nên đã gõ cửa. Tôi để chân trần chạy xuống giường, mở cửa, vụt qua ôm lấy anh.
- Em sợ~
Cơ bắp anh căng ra, anh bỗng ôm lấy tôi, vòng tay siết chặt lại, dường như muốn khảm tôi vào máu thịt mình.
Vượt qua sinh tử, băng qua không gian và thời gian, cuối cùng chúng tôi đã được ôm nhau lần nữa.
Chồng, em muốn hôn anh, muốn đến phát điên. Cái ôm cũng chẳng kéo dài mãi, Giang Dục ôm tôi lên giường, nhét tôi vào trong chăn.
- Anh ở đây với em, bao giờ em ngủ anh mới đi, đừng sợ.
Anh ngồi ở mép giường, gương mặt trầm lắng tựa như dòng nước, như thể người vừa mới ôm tôi với d*c vọng hừng hực trong cơ thể không phải là anh.
Tôi nhìn anh chằm chằm, anh đưa tay che mắt tôi lại.
- Nhắm mắt, ngủ đi.
- Em không ngủ được.
Tôi đè tay anh lại: “Anh ôm em ngủ được không? Em sợ tiếng sấm, anh ôm em thì em không sợ nữa.”
Lòng bàn tay Giang Dục nóng lên, anh cúi người nói vào tai tôi: “Trần Nhạc Hinh, anh là đàn ông. Khả năng tự chủ của anh đã chẳng còn mấy khi em chủ động ôm anh rồi. Vậy nên, đừng thính anh nữa.”
Tôi đỏ mặt, ôi con trai cấp ba... Thật ra tôi còn thèm khát hơn anh!
Có anh ở bên, tiếng sấm đã không còn đáng sợ nữa. Hoá ra, tôi không sợ sấm mà là sợ những đêm giông tố chẳng có anh cận kề.
Tôi vừa mới hạ sốt, mất hết sức sống, thoáng chốc đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh giấc, Giang Dục đang ngủ cạnh tôi. Tôi ôm lấy anh bằng cả tay cả chân như con bạch tuộc, vùi mặt vào lòng anh.
Kiếp trước, có một khoảng thời gian rất dài sau khi kết hôn, chúng tôi đều ôm nhau ngủ như vậy. Nhớ xiết bao nhiêu, khi được chồng kề bên như thế này.
- Ôm đủ chưa, buông tay ra được không?
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, trông sắc mặt Giang Dục... Anh có vẻ đã mất ngủ cả đêm.
Tôi vội buông anh ra. Có một mái đầu ló vào cửa.
- Anh, sao anh lại ngủ chung với chị?
- À, em biết rồi, thật ra chị là chị dâu của em!
Đúng là... Trẻ con nói chuyện chẳng e dè gì hết.
Tôi không dám nhìn Giang Dục, lấy chăn trùm kín đầu, xấu hổ quá đi mất~