Ngọn Lửa Rực Cháy

Chương 3



03.

Khi gặp lại Giang Dục, đó là chuyện của chín năm sau. Lúc ấy, anh đã trở thành một người mới nổi đáng gờm trong giới kinh doanh. Anh tìm được bằng chứng tố cáo Tống Lâm Diễn đã đâm chết Giang Tuỳ.

Tống Lâm Diễn bị bắt vào tù.

Điều tôi không ngờ ấy là… Năm đó, mẹ tôi đã giúp Tống Lâm Diễn tiêu huỷ chiếc xe gây tai nạn, khiến cho chân tướng hoá thành tro bụi. Vậy nên, Giang Dục điên cuồng trả thù gia đình tôi, khiến công ty mẹ tôi sụp đổ. Mẹ tôi không chịu nổi nên đã bị đột quỵ, bại liệt toàn thân.

Tôi phải gồng gánh một món nợ khổng lồ, để trả nợ nên tôi đã đi làm gái nhảy ở quán bar. Đến bar, tôi bị bắt phải mặc bộ váy thiếu vải.

- Hinh Hinh, ra nhảy ở bàn này.

Cả quán bar chỉ có một bàn khách, toàn những doanh nhân giàu có, trong đó có mấy người là chủ nợ của nhà tôi.

Giang Dục cũng ở đây. Anh ăn mặc chỉnh tề, phong thái lỗi lạc, thong dong uống rượu, tựa như chẳng hề quan tâm  đến mọi việc trước mắt.

Chu Khoan là người gọi tôi ra nhảy, anh ta từng tán tôi nhưng bị tôi từ chối. Chính anh ta là kẻ đã tạo nên khung cảnh này. Tôi quay người rời đi nhưng bị Chu Khoan nắm lấy cổ tay.

Chu Khoan nhìn tôi đầy ác ý với ánh mắt nhớp nhúa, tựa như con chuột dưới cống nước.

- Hinh Hinh, em xinh quá, ngoại hình hút hồn vl. Không hiểu sao anh cứ nghĩ về em mãi.

- Hay là như này, một lần một triệu, em để bọn anh chơi thoả thích được không?

Tôi vô thức nhìn về phía Giang Dục. Anh lạnh lùng chứng kiến bộ dạng thảm hại của tôi.

Nực cười, tại sao tôi lại tưởng rằng anh sẽ cứu tôi cơ chứ?

Bốp!

Tôi cầm lấy chai rượu đang mở, nện xuống đầu Chu Khoan khiến anh ta bê bết máu.

- Cô tưởng cô vẫn là gái cưng nhà họ Trần à! Cô có ô dù nào mà dám đối xử với ông đây như thế!

Chu Khoan vung tay tát tôi. Tôi kiên cường nhìn anh ta nhưng thật ra thâm tâm tôi rất sợ hãi, tuyệt vọng đến cùng cực.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Giang Dục đã tóm lấy tay Chu Khoan rồi đấm vào mặt anh ta.

- Cô ấy có tôi, thế đã đủ chưa!

Dường như mọi người rất sợ Giang Dục, vội vàng dẹp bỏ d*c vọng, ai nấy câm như hến. Chu Khoan không dám phách lối nữa, cúi người gật đầu xin lỗi.

- Sếp Giang, tôi có mắt như mù… Tôi không biết, anh vừa ý cô Trần.

Giang Dục đứng trước mặt tôi, khi anh bật cười, tôi biết anh đang nổi điên. Anh giữ gáy tôi, siết chặt tôi vào lòng.

- Buông tay ra… Anh cùng phe với chúng nó! Anh… Chó chết!

Ánh mắt anh đanh lại, cúi người xuống, hôn tôi một cách thô bạo. Đây là nụ hôn đầu của tôi. Anh hôn rất mạnh bạo, tôi vừa đau vừa ngạt thở. Mãi sau, anh mới rời đi cho tôi được thở. Hơi thở cả hai hoà vào nhau, nom chúng tôi có vẻ thắm thiết với nhau lắm.

- Trần Nhạc Hinh, kết hôn với tôi.

Xúc cảm lạnh lẽo áp xuống bên tai, chuỗi hạt trên tay anh đã chạm vào tai tôi. Giang Dục đeo vòng Phật quanh năm, nghe nói để cầu nguyện cho em trai anh được yên nghỉ.

Con quỷ ăn chay niệm Phật mà lại ép buộc tôi phải cưới anh.

- Anh điên à?

- Đúng, tôi điên rồi, điên nhiều năm rồi.

Anh lại hôn tôi, giọng anh khàn đi: “Những gì em nợ tôi vẫn còn chưa trả hết, tôi muốn em phải chuộc tội cả đời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.