Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 20: Ddos 2





Động tác của Lâm Tầm dừng lại, nhìn hai chữ kia, qua hai giây mới phản ứng được mình quên hô hấp.
Hắn cảm thấy đốt ngón tay mình cứng ngắc, dừng lại ba giây trên màn hình, lúc này mới nhấn nút trả lời.
“Chào… chào ngài.”
Giọng nói của Đông Quân vẫn như thế, có một ít trầm thấp, giống rượu, tính chất lại là lạnh, là rượu mạnh thêm đá: “Không đang làm việc chứ?”
Lâm Tầm cảm nhận được một sự ngạt thở.
Kiểm tra cương vị đến từ nhà tư bản?
Hắn trả lời theo sự thật: “Đang xem buổi họp báo, ngài phát biểu rất kích động lòng người.

Phim giới thiệu cũng vô cùng… rung động.”
Đến đây, hắn nói tiếp: “Tôi cứ nghĩ ngài sẽ không trả lời, không ngờ ngài lại gọi đến đến, nếu như quấy rầy đến ngài…”
“Không quấy rầy.” Bên kia điện thoại nói: “Sau khi Quả Hạch được công bố, tôi sẽ nghỉ ngơi một thời gian.

Về sau sẽ suy nghĩ thêm… loại hình Quả Hạch 2.0.”
Lâm Tầm nói: “Nói thật, tôi rất hiếu kì về chi phí nghiên cứu phát minh Quả Hạch.”
Giọng nói của Đông Quân như mang ý cười: “Chí ít không đến mức khiến tôi phá sản.”
Lâm Tầm cũng cười, hắn nói: “Nhưng mua nó có thể sẽ khiến cho tôi phá sản.”
Đông Quân: “Cậu cũng thích chơi game?”
“Tôi ít khi chơi lắm, nhưng bạn cùng phòng của tôi thích.” Lâm Tầm nói: “Tôi cũng khá hiếu kì về việc trải nghiệm nó.”
Đông Quân nói: “Hẳn sẽ không để cậu thất vọng.”
Trong lòng Lâm Tầm tự nhủ lời này cũng không đúng, nói không chừng tôi căn bản không mua nổi thì sao.
Nhưng mặt ngoài, hắn vẫn phải dịu dàng ngoan ngoãn lễ phép: “Vâng, tôi tin tưởng Ngân Hà.”
Đông Quân: “Lạc Thần tiến triển thế nào rồi?”
Lâm Tầm: “Chúng tôi đã tìm được lập trình viên thích hợp, trước mắt rất thuận lợi.


Cá nhân tôi đang tối ưu hóa thuật toán, tiến độ tương đối bình thường.”
Chỉ nghe Đông Quân thản nhiên nói: “Có khó khăn có thể tìm tôi.”
Lâm Tầm: “Được rồi, cảm ơn ngài.”
Trước mắt hắn tự nhận là có thể gánh được độ khó công việc, nếu quả như thật xuất hiện vấn đề nan giải cấp anh hùng sử thi, có lẽ sẽ cần đến sự giúp đỡ của Đông Quân thật.
“Chúc mọi người thuận lợi.” Đông Quân tìm từ rất chính trực, nhưng câu tiếp theo, bỗng nhiên nhẹ nhàng chuyển đổi: “Thứ bảy ở cao ốc Ngân Hà sẽ chiếu một bộ phim khoa học viễn tưởng, tôi đang suy nghĩ… phải chăng có thể mời cậu cùng đi xem.”
“Hở?” Lâm Tầm có chút không kịp phản ứng ý tứ của lời này: “Tôi…”
Đông Quân: “Hửm?”
Lâm Tầm: “Tôi có chút kinh ngạc.”
Đông Quân nói: “Là đề tài trí tuệ nhân tạo.

Trước mắt tính chất của ‘Lạc Thần’ khá đặc biệt trong lĩnh vực này, cho nên tôi cảm thấy nếu như có thể ở chung với cậu, có lẽ sẽ nghe được một chút ý kiến đặc biệt.”
“Tôi không thể cam đoan.” Giọng của Lâm Tầm hơi nhỏ: “Nhưng mà, thứ bảy, tôi có thể.”
Dựa theo hành trình đã định, thứ bảy hắn đã rời khỏi núi Thanh Thành, trở về thành phố hiện đại rồi.
Đông Quân nói: “Được.

Rất vui nếu cậu có thể đến.”
Lâm Tầm: “Cảm ơn ngài đã mời.”
Đông Quân nói: “Không cần khách khí.”
Lúc này, bên kia điện thoại như truyền đến tiếng của trợ lý Nguyễn Chỉ.
Lâm Tầm nghĩ bây giờ buổi họp báo còn chưa kết thúc, vội nói: “Ngài đi làm việc trước đi, có chuyện gì tôi sẽ liên lạc lại với ngài.”
Giọng của Đông Quân hình như cũng nhẹ đi một chút, nói: “Ừm, tạm biệt.”
Tiếp theo, Lâm Tầm không tắt điện thoại, chờ Đông Quân tắt xong, hắn mới để điện thoại xuống.
Giờ này phút này, chính là thời gian MC công bố giá cả.
Lâm Tầm không dám chớp mắt nhìn con số xuất hiện trên màn hình.
200000.
Hai trăm nghìn tệ? (Tầm 6 trăm 67 triệu vnđ)
Được lắm, một giá cả trong dự đoán, tương đương với giá của một công ty Lạc Thần rồi.
Thứ này vừa vặn đại diện cho đỉnh cao khoa học kỹ thuật, vốn thuộc về phạm trù xa xỉ, Ngân Hà cũng đã nói, sau này sẽ đẩy ra những phiên bản giản dị giá thấp ủng hộ dùng cho chữa bệnh, hai đến bốn năm sau khi kỹ thuật hoàn thiện, chi phí giảm xuống, giá cả phiên bản chính thức cũng sẽ được cắt giảm trên phạm vi lớn.
Một chiến lược thương mại không thể bình thường hơn được nữa.
Nhưng mà đối với Lâm Tầm mà nói, tuy nói giá cả của khoang game thực tế ảo đã tạo thành đả kích cho hắn, nhưng sự ủ rũ này cũng đã bị một cuộc điện thoại đánh tan hoàn toàn.
Hắn không tin nếu như lão đại Lion S gửi nhắn tin nói “Chúc mừng” cho Đông Quân, Đông Quân cũng sẽ gọi lại một cú điện thoại để quan tâm tình hình công tác của bọn họ, lại hẹn hắn ta đi xem phim — nếu như vậy, Đông Quân đã sớm lo không hết rồi, mà mọi người cũng sẽ không đánh giá anh là một tổng giám đốc điều hành lãnh đạo cao ngạo.
Thậm chí hắn còn bình thản mở phần bình luận ra, thầm nghĩ, ông xã của mấy cô hẹn tôi thứ bảy đi xem phim cùng đấy.
Điều này khiến Lâm Tầm cảm nhận được khích lệ cực lớn, lòng tin đối với Lạc Thần lại tăng thêm một chút.
Buổi họp báo vừa kết thúc, hắn liền mở trình biên dịch Glax ra, mở mã nguồn vô cùng xấu xí của mình, bắt đầu debug.
Ở một chỗ cực kì dễ thấy, hắn dùng tận bảy cái else if xấu xí, khiến hàm số vừa cồng kềnh lại lộn xộn.
— Nếu như là Đông Quân viết, hai cái else if đã là nhiều rồi.
Mà đoạn mã nguồn này tổng cộng có mười ba nhắc nhở lỗi sai.
Hắn bắt đầu sửa chữa từng cái.
— Một lập trình viên sống trong kiếp mã nguồn, có lẽ chỉ có một phần năm thời gian gõ mã nguồn, mà bốn phần năm còn lại thì dùng trên việc debug vĩnh viễn không có điểm dừng.
Lâm Tầm vừa cảm thấy mười ba lỗi sai này rất khó giải quyết, vừa cảm thấy ít ra mình còn có bug để sửa, hạnh phúc hơn những người rõ ràng không có nhắc nhở lỗi sai, nhưng vẫn không thể chạy bình thường được, chỉ có thể vò đầu bứt tai kia nhiều.
Hắn bỏ ra hai giờ rưỡi để giảm bảy bug về không cái, lúc này mới thu dọn chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi ngủ mở Wechat ra, các môn phái lớn trong nhóm “Người một nhà tương thân tương ái” đang báo cáo hành trình và thời gian dự tính đến, còn trong nhóm chat ba người lập trình viên bọn họ thì còn đang điên cuồng tru lên không mua nổi khoang game.
Lâm Thuật Toán: Đừng gào nữa, ngẫm lại sau khi hoàn thành Lạc Thần rồi, các cậu sẽ có thể trở thành loại người mua mười khoang game mà không thèm nháy mắt.
Vương An Toàn:? Cậu như vậy có khác gì Đông Quân chỉ nói mộng tưởng chứ không nói tiền? Ít ra Đông Quân còn đưa cho chúng ta hai trăm nghìn tệ.
Lâm Tầm nhìn câu nói này của Vương An Toàn, dừng mắt trên hai chữ “Đông Quân” năm giây, không nhịn được cười cười.
Hắn bắt đầu gõ chữ.
Lâm Thuật Toán: Ngủ đi.
Lâm Thuật Toán: Trong mơ cái gì cũng có.
Gửi xong, hắn không tiếp tục để ý đến Vương An Toàn chửi rủa, vui vẻ ôm gối đầu nằm xuống.
Trên núi yên lặng như tờ, hắn ngủ rất nhanh.

Nhưng người luôn luôn chìm vào giấc ngủ không theo quy luật, rời giường có quy luật như hắn, lại không tỉnh dậy lúc 8 giờ theo đồng hồ sinh học.
— Bởi vì lúc năm giờ, đã có tiểu đạo sĩ đọc chậm “Nam Hoa Kinh” cách đó không xa rồi.
Mà sáu giờ, Nguyên Tiêu liền đến tìm hắn ra ngoài hẹn hò.
Lâm Tầm: “?”
Đám người tu tiên các cậu đều dậy từ năm giờ sáng sao?
Chỗ hẹn hò là bên ngoài Thượng Thanh Cung, trên một tảng đá lớn ở đỉnh núi.
Nguyên Tiêu nói, muốn dẫn hắn xem mặt trời mọc ở Thanh Thành.
Tốt, xem thì xem đi.
Núi rất đẹp, đám mây cũng rất đẹp.
Nguyên Tiêu thần thái sáng láng.
Lâm Tầm buồn ngủ.
“Mặt trời mọc mặt trời lặn, vạn vật vòng đi vòng lại!” Nguyên Tiêu nói: “Sư huynh, trời đất vận hành theo quy luật, huyền diệu cỡ nào!”
Nguyên Tiêu tiếp tục nói: “Nam Hoa Kinh có nói: Đạo giả, ở trên thái cực không vì cao, ở dưới thái cực không vì sâu, sinh ở trời đất mà không vì lâu, lớn ở thượng cổ mà không vì già, thẳng đến lúc này, em mới hiểu được.”
Lâm Tầm nghiêm túc nhìn về phía Nguyên Tiêu: “Sư đệ.”
Nguyên Tiêu: “Vâng?”
Lâm Tầm: “Anh dạy cho em một thành ngữ nhé.”
“Hả?” Nguyên Tiêu: “Mời sư huynh chỉ giáo.”
Lâm Tầm: “Đàn gảy tai trâu.”
Nguyên Tiêu nháy nháy mắt, vẻ mặt vô tội: “?”
Lâm Tầm mặt không cảm xúc: “Sư đệ, lập trình hướng đối tượng(*) khác với lập trình hướng cấu trúc(**), nó là một loại phương pháp thiết kế kết cấu hóa.

Đối tượng là đơn vị cơ bản tạo thành chương trình, sử dụng đóng gói, kế thừa, đa hình…”
(*) Lập trình hướng đối tượng (OOP) là một kỹ thuật lập trình cho phép lập trình viên tạo ra các đối tượng trong code trừu tượng hóa các đối tượng.
(**)Lập trình hướng cấu trúc là một kỹ thuật lập trình truyền thống, trong đó chương trình được chia thành các hàm (chương trình con).

Mỗi chương trình còn có thể được chia ra nhiều chương trình con khác để đơn giản hóa công việc của chúng.
Ánh mắt của Nguyên Tiêu đầu tiên là nghi hoặc, tiếp theo là vô thần, sau đó là u ám: “Sư huynh…”
Mắt thấy đóa hoa của tổ quốc sắp biến thành cành khô lá úa của tổ quốc, Lâm Tầm dừng lại, giọng nói ôn hòa: “Sư đệ, em đã hiểu chưa?”
Nguyên Tiêu gật đầu: “Đã hiểu.

Sư huynh, mặt trời này thật đỏ, thật đẹp.”
Trẻ con thông minh chính là như vậy.
Lâm Tầm hài lòng ngồi ngắm mặt trời mọc với cậu ta.
Lúc mặt trời mới mọc màu đỏ nhô lên từ trong sương mù trên dãy núi, ở sơn môn phía xa cũng vang lên tiếng chuông.
Nguyên Tiêu nói: “Có khách tới!”
Bọn họ liền rời khỏi nơi này, đi vào chính điện, tìm các sư phụ đón khách.
Tới trước là Vạn Phật Tông ở Bắc Hải.
Một vị tăng nhân già mặt mũi hiền lành, lông mày tuyết trắng, trên người mặc cà sa màu đỏ, dẫn theo bốn hòa thượng trung niên, sáu chú tiểu, chào hỏi với Tiêu Dao Tử: “Tiêu Dao thí chủ.”
Tiêu Dao Tử cũng hành lễ với ông: “Vạn Thiền đại sư.”
Tiếp đó, Vạn Thiền đại sư nói: “Vốn dĩ nên đến tối hôm qua, chỉ là máy bay đến trễ, Tiêu Dao thí chủ, thứ lỗi.”
Tiêu Dao Tử: “Máy bay đến trễ chính là chuyện thường, bây giờ các vị đạo hữu Cát Lĩnh vẫn còn đang đợi ở sân bay.”
Vạn Thiền đại sư cười nói: “Nhờ hai năm trước sân bay Bắc Hải xây xong, tôi mới được được mời đến sân bay khai quang, có mấy phần tình mọn, nếu không chỉ sợ lúc này cũng chỉ có thể ngồi khô ở sân bay.”
Tiêu Dao Tử vuốt râu cười to: “Có câu nói là ‘Kiếp này không ngừng góp công, Di Đà luôn không hết nhớ’, Vạn Thiền đại sư lòng dạ từ bi, đương nhiên có thiện báo vô tận.”
Vạn Thiền đại sư: “Tiêu Dao thí chủ, ông quá khen rồi.”
Môn phái thứ hai đi đến là Thiên Diễn Tông.
Tông chủ của Thiên Diễn Tông là Thần Cơ chân nhân, chỉ thấy ông có khuôn mặt hốc hác, thân hình gầy gò, áo bào xám bồng bềnh, rất có mấy phần tiên phong đạo cốt.
Chỉ là, chân nhân há miệng ra nói: “Trọc khí trên xe lửa màu xanh khiến tôi khó chịu quá!”
Tiêu Dao tử nói: “Chân nhân, nếu ông lấy thêm chút tiền quẻ, sẽ không phải chen lấn trên tàu hỏa màu xanh nữa.”
Thần Cơ chân nhân nói: “Ông nói cũng đúng, sau này tôi xem bói, chỉ nói lời hữu ích, không nói lời xấu.”
Tiếp theo, Thần Cơ chân nhân lại ôn chuyện với lão Hoắc, nói đến chuyện ma vật và quẻ tượng chẳng lành.

Lâm Tầm lặng lẽ nhìn đám người trong chính điện.
Mọi người chuyện trò vui vẻ, cực kì tự đắc, giống như đã sớm thành thói quen.
Hắn cũng rất ổn.
Đúng vậy, rất ổn.
Chỉ là một bên tai nghe thấy “Thí chủ” “Đạo hữu”, một bên tai khác nghe “Máy bay đến trễ” “Xe lửa màu xanh”, có chút tinh thần phân liệt.
Phái thứ ba còn chưa bước vào cửa lớn, đã có mấy con bướm nhẹ nhàng bay lượn vào trước rồi.
Sau đó, một mùi thơm kỳ lạ bay đến, tiếng chuông bạc vang lên, hai cô gái đi tới.
Nhìn qua vẻ ngoài của các cô chỉ mới tầm ba mươi, có điều một người trong đó dáng vẻ đoan trang, mặc áo lam, một người khác thì mặc áo tím, đầu đội trang sức bằng bạc, cổ tay, cổ chân đều đeo vòng bạc, khuôn mặt yêu dã, cực kì mỹ lệ.

Sau lưng các cô có ba cô bé mặc áo đỏ của người Miêu, khuôn mặt đều rất tươi tắn.
Chỉ là, Hồ Điệp phu nhân này… sao Lâm Tầm lại thấy hơi quen nhỉ?
Tiêu Dao chào cô gái áo lam trước: “Khổng Tước phu nhân.”
Lại nói với áo tím: “Hồ Điệp phu nhân.”
Lão Hoắc thấp giọng giải thích với Lâm Tầm, các cô đến từ núi Nhật Nguyệt ở Miêu Cương, giỏi nhất hạ cổ, Khổng Tước phu nhân là trang chủ, Hồ Điệp phu nhân là sư muội của Khổng Tước phu nhân.
Sau đó Hoắc lão đầu lại nói: “Hừ, Hồ Điệp này cũng không phải người tốt lành gì.

Thân phận tục gia của cô ta là diễn viên, chuyên diễn tiểu tam với vợ hai! Con còn trẻ, không thể bị cô ta câu dẫn.”
Lâm Tầm: “…”
Hắn nhớ ra rồi.
Một vị thiên hậu điện ảnh nào đó, bên trong tên có chữ Điệp, năm ngoái vừa nhận giải thưởng, hình tượng vợ hai vênh váo hung hăng được thể hiện rất sắc nét, lưu truyền rộng rãi trên mạng.
Bên này đang nói, chỉ thấy Hồ Điệp phu nhân lả lướt đi đến, nhướng mày: “Nha, Thanh Sơn chân quân, ngài lại đang nói cái gì đó? Không phải là nói xấu tiểu nữ chứ?”
Mùi thơm phả tới, Thanh Sơn chân quân co rúm lông mày lại mấy lần, thanh âm cứng ngắc: “Chào buổi sáng, phu nhân.”
Nhưng phu nhân không tiếp tục nói chuyện với ông.
“Nhanh cho tôi xem bảo bối của tôi nào!” Chỉ nghe tiếng vang của chuông bạc, Hồ Điệp phu nhân xách váy nhanh chóng đi tới trước mặt Lâm Tầm, hai tay mang theo mùi hương ôm lấy mặt Lâm Tầm, sóng mắt lưu chuyển: “Sao lại như con thỏ nhỏ, như mèo con thế này, làm tim tỷ tỷ như muốn tan chảy.”
Ngoại trừ chị mình, Lâm Tầm chưa hề tiếp xúc ở khoảng cách gần với người khác phái nào như vậy bao giờ, bỗng chốc toàn thân cứng ngắc.
Thế này còn chưa tính là gì, Hồ Điệp phu nhân còn xoay người sang chỗ khác: “Chị, chị mau đến xem tiểu bảo bối của chúng ta này!”
Khổng Tước phu nhân đoan trang nhã nhặn đi tới.
Mấy cô bé sau lưng cô cũng cười toe toét theo sau.
“Toán Nhi đệ đệ, vào nghề với tỷ tỷ đi.” Hồ Điệp phu nhân nói: “Tỷ tỷ dẫn dắt cậu, để cậu không cần nhảy đoàn phim, muốn diễn cái gì thì diễn cái đó.”
Lâm Tầm không thể cử động được, nói: “Em không biết diễn phim.”
“Này nha.” Hồ Điệp phu nhân nói: “Cậu chỉ cần biết trừng mắt là được rồi, sao nào?”
Lão Hoắc ho một tiếng, nói: “Hồ Điệp, cô đừng có tòm tem đệ tử của Vô Cực Tông tôi!”
“Làm sao?” Hồ Điệp phu nhân kéo dài giọng: “Lão già, ông muốn đi, tôi còn không cho ông đi đâu.”
Tình huống không tốt, xem hình thức chung đụng của họ, sư phụ cũng không biện pháp cứu mình ra khỏi tay Hồ Điệp phu nhân.
Ánh mắt xin giúp đỡ của Lâm Tầm chuyển từ trên người sư phụ, vượt qua vai Hồ Điệp phu nhân, nhìn về phía Khổng Tước phu nhân sau lưng cô.
Khổng Tước phu nhân trang nhã quý phái, nhất định sẽ không nhịn được cử chỉ như vậy của sư muội mình.
Hắn chạm mắt với Khổng Tước phu nhân.
Khổng Tước phu nhân mỉm cười gật đầu với hắn.
Âm thanh máy móc lạnh lẽo vang lên: “Nhận được thành tựu ‘Khổng Tước phu nhân tán thưởng, linh lực +5.”
Lâm Tầm: “…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.