Lâm Khinh thậm chí còn không kịp né ra, cô nhìn Lương Kỳ cầm dao xông tới từ phía sau, nháy mắt cả người như bị đổ xi măng khiến cô không thể nhúc nhích dù chỉ là một chút.
Trong lòng cô hét lên phải tránh đi, nhưng đôi chân không có bất kỳ phản ứng nào.
Bên tai vang lên một trận ầm ĩ lộn xộn, cách mình rất xa nhưng phảng phất cũng rất gần, rất nhiều người hét lên nhưng dường như bị cô chặn lại.
"Lâm Khinh!" Bên hông bỗng nhiên bị một lực kéo lấy, sau đó cả người cô đã bị xoay đi.
Tiếng gọi đó đánh thức cô, như vươn ra từ biển sâu, cô lập tức nhận ra hơi thở gấp gáp của chính mình.
Cô cảm giác được mọi thứ xung quanh, ngay sau đó cô được một hơi thở quen thuộc ôm lấy an ủi.
Lạc Dĩ Hành ôm Lâm Khinh hơi xoay người, sau đó xoay thắt lưng, nâng chân, dùng sức một lần.
Sau đó chỉ có thể nghe thấy tiếng hét chói tai của Lương Kỳ vang lên sau khi ngã xuống đất và âm thanh giòn giã của chiếc dao rơi xuống.
Cũng chính vào lúc này, mọi người mới từ trong khiếp sợ phản ứng lại.
Sự ầm ĩ lớn hơn truyền vào tai khiến Lâm Khinh lần đầu tiên cảm thấy cáu kính.
Cô muốn đứng dậy nhìn tình huống đang xảy ra, nhưng lại phát hiện tay chân mình đã sớm nhũn ra.
Cái chết nguy hiểm cận kề khiến cô không thể làm ngơ.
Bây giờ cô thậm chí còn có thể nghe được tiếng chửi rủa của Lương Kỳ.
Từ trong vòng tay của Lạc Dĩ Hành, cô có thể mơ hồ nhìn thấy Lương Kỳ không màng hình tượng ngồi sụp xuống đất, cao giọng chửi bới.
Một sự tương phản hoàn toàn với quá khứ của cô ta.
Lâm Khinh hít sâu mấy hơi để khôi phục lại sức lực, tay nhẹ nhàng vỗ hai tay bên hông ra hiệu để anh buông ra, nhưng thứ cô nhận về lại là một lực càng chặt hơn trước.
Lần đầu tiên sức lực của anh mạnh như vậy.
Lúc này Lâm Khinh mới phát hiện, đôi tay ôm eo cô vẫn còn đang run rẩy.
Cô hít một hơi trên người anh, vùi vào lòng anh nhẹ nhàng nói: "Lạc Dĩ Hành."
Ở một nơi ầm ĩ anh lại có thể nghe rõ những lời này.
Anh di chuyển hai tay, "Ừ, mình ở đây."
Giọng anh không còn bình tĩnh như trước, Lâm Khinh trở tay ôm lấy anh, nhắm mắt lại: "Trước hết chúng ta rời khỏi đây đã, được không?"
Mặc kệ, ai cũng không quan tâm.
Bây giờ cô chỉ muốn bên cạnh anh.
"Được, chúng ta đi, bây giờ lập tức rời đi." Lạc Dĩ Hành gật đầu đồng ý ngay lập tức, xoay người lại bế cô lên, đặt đầu Lâm Khinh vào ngực mình, đảm bảo không ai có thể nhìn thấy cô rồi mới quay đầu rời đi.
Thẩm Lực lúc này mới dẫn người tới hiện trường, nhìn thấy Lạc Dĩ Hành và Lâm Khinh, hơi do dự sau đó nghiêng người sang một bên, lựa chọn nhường đường cho bọn họ.
Trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên Thẩm Lực nhìn thấy ánh mắt vô cùng lạnh lẽo của Lạc Dĩ Hành.
Cái loại lạnh lùng này khiến người khác không dám tới gần.
Cảnh sát vội vàng chạy tới khống chế hiện trường, vô số khán giả đã sớm lấy điện thoại ra, điên cuồng quay lại mọi chuyện đang diễn ra.
Khi Lương Kỳ bị kéo lên khỏi mặt đất, cô ta vẫn không ngừng chửi thế, cuối cùng bị quản lý tát một cái mới chịu im lặng.
Thẩm Lực đứng giữa trường quay, ủ rũ xử lý mọi chuyện.
Liếc nhìn về phía cửa hông, Thẩm Lực thở dài xoay người, sự trầm mặc trên gương mặt nhất thời biến mất.
Ở nơi đó Lạc Dĩ Hành đã ôm Lâm Khinh rời đi.
Môt đường đi ra khỏi đài truyền hình không quay đầu nhìn lại, đầu tiên là nhẹ nhàng đặt cô trên ghế phụ, sau đó đắp chiếc chăn đã chuẩn bị từ trước, rồi lại chui vào lái xe trở về.
Lạc Dĩ Hành trước nay đều lái xe rất vững vàng, nhưng lần này suýt chút nữa đã vượt đèn đỏ rất nhiều lần, tốc độ lại càng điên cuồng tăng tốc.
Suốt dọc đường Lâm Khinh cũng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng chủ động đưa tay đặt vào tay anh, cố gắng sưởi ấm thân nhiệt lạnh lẽo của anh.
Xe dừng lại, Lạc Dĩ Hành vẫn chọn bế cô xuống xe dù cô đang quấn chăn.
Anh giống như là đang bảo vệ cô như một đứa bé còn đang mặc tã.
Lạc Dĩ Hành bế cô, đặt cô lên sofa.
Dường như đã xác nhận xung quanh an toàn, Lâm Khinh vừa chạm vào ghế sofa đã lập tức được anh ôm vào lòng.
Những nỗi sợ hãi lúc này mới bắt đầu ập tới, Lạc Dĩ Hành dùng sức đem cô ấn vào lòng, vùi đầu vào hõm cổ của cô, giọng khàn khàn, không ngừng thì thầm nói: "Khinh Khinh, Khinh Khinh..."
Thậm chí anh không tưởng tượng được nếu lúc đó mình không ở bên cạnh cô thì cô sẽ gặp phải chuyện gì....
Nếu anh chậm một bước, nếu anh do dự...
"Lạc Dĩ Hành." Giống như ánh trăng xuyên qua mây đen, Lâm Khinh vươn tay vòng qua bờ vai rộng của anh: "Lạc Dĩ Hành, mình vẫn ở đây, không sao, chuyện đã qua rồi."
Tay cô rất mềm, nhưng lòng bàn tay lại có vài vết chai do thường cầm dao mổ, lúc này đang đặt trên đầu anh, từng chút từng chút nhẹ vuốt tóc anh.
"Cậu đã bảo vệ mình, Lạc Dĩ Hành, là cậu đã bảo vệ mình, mình vẫn ở đây và an toàn." Tay Lâm Khinh không ngừng, cô khép mắt, giọng nói càng thêm dịu dàng hơn.
Nỗi sợ mà Lương Kỳ đem đến vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, nhưng giờ phút này cô càng muốn an ủi người trước mặt hơn.
Có lẽ là đau lòng vì anh hoặc là vì một cái gì đó khác.
"Mình vẫn đang nói chuyện với cậu, đang ôm cậu, Lạc Dĩ Hành, mình ở đây."
Đáp lại chỉ là đôi tay càng thêm siết chặt của anh.
Lâm Khinh bị ôm chặt có chút không thoải mái nhưng không hề nói ra một lời từ chối.
Trong nhà vẫn giữ nguyên như lúc rời đi, bộ đồ ăn còn chưa thu dọn hết, còn có một tách trà đã nguội.
Lâm Khinh nhắm mắt lại, áp mặt vào tóc của anh, để anh có thể tìm được một vị trí thích hợp giữa cổ.
Hơi thở ấm áp không ngừng phả lên da thịt ở cổ, Lâm Khinh cảm thấy có chút ngứa, nhưng lại thỏa mãn lạ thường.
Lạc Dĩ Hành ôm lấy eo cô, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của cô.
Nhịp đập ngay bên tai anh, trong một khoảnh khắc anh cảm thấy trái tim mình đang hòa cùng cô.
Tựa như họ không thể tách rời nhau ra nữa.
Cảm giác thỏa mãn tính chiếm hữu được anh giấu sâu trong lòng.
Những cảm xúc méo mó đó đã hoàn toàn bị lôi ra.
Lâm Khinh cảm giác hơi thở của anh đã dần ổn định, cô mở mắt ra nhìn thời gian.
Từ lúc về tới giờ đã gần hai tiếng.
"Lạc Dĩ Hành..."
"Khinh Khinh."
Cả hai nói cùng lúc khiến bọn họ đều sững người.
Lạc Dĩ Hành cong môi, quay đầu đó: "Mình ở đây, có chuyện gì sao?"
"Trên người cậu không sao chứ?" Lâm Khinh nhíu mày, vội vàng hỏi.
Cho dù là anh dùng chân đá văng ra cô cũng không yên tâm.
"Không sao, không có chuyện gì đâu." Lạc Dĩ Hành biết anh nên ngẩng đầu, anh thử vài lần nhưng vẫn bị hơi thở của Lâm Khinh bao bọc hấp dẫn.
Anh cam chịu gục đầu, khẽ nhúc nhích.
Chỉ lần này thôi.
Trong lòng anh thầm nói.
Tóc Lạc Dĩ Hành không dài, cọ vào cổ Lâm Khinh có chút ngứa.
Cô di chuyển cái cổ, sau đó lại vuốt nhẹ đầu anh.
Lạc Dĩ Hành cứ nép mình như vậy, hưởng thụ sự thỏa mãn trong chốc lát.
Qua nửa tiếng nữa, anh hơi ngẩng đầu nói với Lâm Khinh chuyện hôm nay.
Lông mi Lâm Khinh khẽ run rẩy, bàn tay vuốt tóc anh hơi ngừng lại.
Tất cả mọi thứ hôm nay đều dành cho Lương Kỳ.
Nhưng chuyện Lâm Khinh biết chỉ là nội dung buổi quay,
Lúc cô nhận lấy thân phận của mình, cô đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô không ngờ Lạc Dĩ Hành lại hoàn toàn làm như vậy.
Cùng lúc với việc quay chương trình, Lạc Dĩ Hành đã yêu cầu mọi người đăng một thông báo khác lên Internet.
Trước hết là những gì Lương Kỳ đã làm khi học cao trung.
Chuyện bắt nạt không chỉ xảy ra với cô.
Vô số nạn nhân đã tự đứng ra để cho công chúng thấy sự thật đã bị che giấu trong nhiều năm.
Chuyện này chưa xong thì chuyện khác đã tới với Lương Kỳ, đẩy cô ta một lần nữa đứng nơi đầu sóng ngọn gió.
Ngay sau đó là một tiết lộ mới.
Mà lần này là về Lâm Khinh.
Một trong những người từng đến gây sự đã chủ động lên tiếng thừa nhận là do Lương Kỳ sắp đặt.
Kể cả những lời đó.
Kèm theo là cuộc nói chuyện của Lâm Khinh ở trong phòng Trình Hi.
Cô có vòng eo thon gọn và đôi mắt nghiêm nghị.
Sau đó còn có hình ảnh cô thức đêm trong bệnh viện, an ủi những đứa trẻ và bệnh nhân.
Và cả những giọt nước mắt đó.
Vì Trình Hi mà rơi nước mắt.
Tên của Lâm Khinh lại một lần nữa xuất hiện trên hotsearch.
Từ ngữ theo sau lần này lại đổi thành "Rất xin lỗi."
Lạc Dĩ Hành đưa điện thoại của mình cho cô, giao diện trên điện thoại tràn ngập lời xin lỗi và bất bình thay cô lên tiếng.
Lâm Khinh vuốt xuống mấy cái, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
Như là những uất ức trong nhiều ngày đã tìm được nơi để trút ra.
Cô co tay lại, ôm chặt lấy Lạc Dĩ Hành, trong mắt lại hiện lên một tin khác trên Weibo.
Chỉ là một bức ảnh, là chiếc bàn Lâm Khinh từng ngồi, đầy vết xước cùng những dấu vết mơ hồ, cùng với một quyển vở có viết tên cô.
Lời lẽ tiết lộ khá đơn giản, chỉ có một câu.
"Công lý tới muộn."
Cư dân mạng lập tức tiết lộ cô từng là một trong những mục tiêu bắt nạt của Lương Kỳ.
Lý do thôi học đều được đưa ra.
Thậm chí chuyện cô lập cô đang xem không đáng nhắc tới.
Lâm Khinh nhìn vô số bài đăng trên Weibo, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót không thể diễn tả thành lời.
Cô nghĩ rằng cô đã quen với loại cảm xúc này, hoặc cho rằng mọi chuyện đã qua.
Cho tới khi những chuyện này bị lật ra, cô vẫn cảm thấy tủi thân.
Cảm xúc bao năm vẫn chưa hề biến mất, chỉ là cô buộc phải giấu nó tận đáy lòng.
"Lạc Dĩ Hành..." Cô sụt sịt, cố gắng che giấu những cảm xúc đó đi, thời điểm nói ra cô rốt cuộc không thể kiềm được nữa.
Trên điện thoại là một video từ bệnh viện.
Dù là Tống Thành, Trần Ý hay những người khác trong bệnh viện đều đang vì cô mà lên tiếng.
Người cuối cùng xuất hiện là cô giáo của cô, người cô đã lâu không gặp, viện trưởng Tống Bội.
Bề ngoài bà rất dễ gần nhưng lời nói lại không chút lưu tình.
Bà hết sức lên án hành vi của Lương Kỳ, cuối cùng lại xót xa cho Lâm Khinh.
Rất lâu không liên lạc nhưng Lâm Khinh đã bật khóc khi thấy bà.
Cô giáo đối xử với cô rất tốt, khiến cô không biết làm thế nào để trả ơn.
Rất nhiều lần cô muốn đi tìm bà, nhưng lại lo bà cũng sẽ nhìn cô giống như những người khác.
Cuối cùng chỉ có thể tạo ra khoảng cách.
"Khinh Khinh, bọn họ đã xin lỗi cậu." Lạc Dĩ Hành kéo cô vào lòng, tay khẽ vuốt tóc cô.
Sức lực của anh cũng nhẹ nhàng như vậy, khiến Lâm Khinh không kìm được nước mắt.
Xin lỗi.
Cô đã từng ao ước được nghe.
Bây giờ lại được người đàn ông trước mặt mang đến.
"Tất cả những chuyện này là do cậu làm sao?" Cô nghẹn ngào hỏi.
Lạc Dĩ Hành hơi ngừng lại, như thể đang do dự.
Tất cả là anh làm.
Đều vì cô.
"Lạc Dĩ Hành, sao cậu lại đối xử tốt với mình như vậy." Nước mắt của cô rốt cuộc không thể ngăn được nữa, Lâm Khinh lập tức thả lỏng để cho nó trào ra.
Cô nhào vào lòng Lạc Dĩ Hành, nỗi đau mà cô đã chịu đựng nhiều năm thực sự bùng nổ vào giờ phút này.
"Bởi vì cậu quá tốt." Lạc Dĩ Hành nhẹ nhàng vỗ về cô, dáng vẻ chưa từng xuất hiện.
Có lẽ cô chưa bao giờ biết cô đã mang đến cho anh điều gì.
Nếu không có cô, có lẽ anh vẫn đang mò mẫm trong bóng tối và chìm đắm ở nơi đó.
Cuối cùng Lâm Khinh cũng khóc tới lả đi, cô không biết mình đã thiếp đi vào lúc nào.
Ấn tượng cuối cùng của cô là nhiệt độ cơ thể trong vòng tay anh.
Tin tức động trời của Lương Kỳ đã bùng nổ trên mạng, tại chương trình còn có người tung ra hình ảnh cô ta cầm dao lao về phía Lâm Khinh.
Lại thêm tin tức trước đó, Lương Kỳ đã bị lật xe hoàn toàn.
Không bao giờ đứng lên được nữa.
Vẫn có người còn hoài nghi về chuyện Lâm Khinh thôi học, cho là chuyện này cô tự gây ra, nhưng sau đó đã bị vô số cư dân mạng phản bác lại.
Cái tên Lâm Khinh dường như đang lan truyền mạnh mẽ trên Internet.
Khi cư dân mạng đang tranh cãi, một số người lại tập trung vào Lạc Dĩ Hành và Lâm Khinh.
Cái ôm của Lạc Dĩ Hành trong video trường quay khiến nhiều người định đẩy thuyền*.
[* Đẩy thuyền: Hành động gán ghép của người hâm mộ dành cho những mối quan hệ tình cảm đi lên từ phim, quảng cáo, chương trình giải trí...]
Bên cạnh đó còn có người tiết lộ hai người là bạn cao trung, lập tức trở thành chủ đề hot.
Lúc Lâm Khinh tỉnh dậy thì đây là thứ cô nhìn thấy.
Cô quẹt điện thoại xem những tin tức ầm ĩ đó.
Ngẩng đầu lên vừa lúc Lạc Dĩ Hành đẩy cửa vào.
Ánh mặt trời dịu dàng chiếu lên hai người.
Anh cong khóe môi mỉm cười nhìn cô, trong mắt là sự dịu dàng vô tận.