Trong hai ngày tiếp theo, khắp các mặt báo đều đưa tin về hội nghị thượng đỉnh tài chính.
Danh tính và lai lịch của đám người Lương Tây Kinh và Tần Lâm cũng bị cư dân mạng đào xới gần hết.
Liên tục trong suốt hai ngày, Thi Hảo và Lương Tây Kinh không có nhiều thời gian nói chuyện riêng với nhau.
Vào buổi tối lúc kết thúc hội nghị thượng đỉnh có tổ chức một bữa tiệc đặc biệt. Những người có mặt trong bữa tiệc này đều là người được hội nghị thượng đỉnh mời, cũng có một số người là người xuất sắc trong những ngành nghề liên quan.
Lúc Thi Hảo và Lương Tây Kinh xuất hiện, trong hội trưởng bữa tiệc bật đèn đuốc sáng trưng, mọi người đang ăn uống linh đình, nâng ly cạn chén trông khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Lương Tây Kinh vừa đến thì số người tiến đến chào hỏi nói chuyện với anh cũng bắt đầu tăng lên.
Lương Tây Kinh bị người khác lôi kéo nói chuyện nên tạm thời Thi Hảo và Dương Cao Phi có thể không cần đi theo bên cạnh anh.
Hai người bọn họ tìm một vị trí để nghỉ ngơi.
Thi Hảo lấy một ly rượu từ trong tay nhân viên phục vụ rồi đứng bên cạnh nhâm nhi thưởng thức ly rượu.
Hôm nay cô đi một đôi giày cao gót mới nên thỉnh thoảng bị cọ vào chân có hơi đau.
“Thư ký Thi.” Nhìn thấy động tác của cô, Dương Cao Phi chỉ chỉ sang bên cạnh: “Bên kia có chỗ ngồi đấy, chúng ta sang đó ngồi một lát nhé?”
Thi Hảo liếc mắt sang nhìn chỗ anh ấy chỉ: “Được.”
Hai người họ thường xuyên đi theo Lương Tây Kinh tham gia những buổi tiệc xã giao và tiệc tối nên biết cách sắp xếp công việc mình khi tham dự những buổi tiệc này như thế nào.
Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì đã có người đi đến bắt chuyện với Dương Cao Phi.
Thi Hảo ngồi một lát, sau đó nói một tiếng với Dương Cao Phi rồi đứng dậy đi toilet.
Khi cô vừa đi từ trong toilet ra thì cũng vừa đúng lúc Lương Tây Kinh gửi tin nhắn cho cô.
Thi Hảo còn chưa kịp ấn vào để mở ra xem thì đã chạm mặt tổng giám đốc Hứa Duệ Tiến - người có quan hệ hợp tác với tập đoàn Lương thị, đang vội vàng đi đến.
Hứa Duệ Tiến gật đầu, nhìn cô gái có dáng người chuẩn, khuôn mặt trong sáng ngọt ngào khác hẳn với những lần ông ta nhìn thấy trước đây đang đứng trước mặt ông ta: “Tối nay cô rất đẹp.”
Hứa Duệ Tiến nhìn chằm chằm vào xương quai xanh xinh đẹp như tượng tạc lộ ra bên ngoài của cô, sau đó ông ta lại nhìn xuống dưới, đôi mắt đầy ý cười nhưng cũng chất chứa ẩn ý sâu xa: “Cuối cùng tôi cũng biết vì sao tổng giám đốc Lương lại không nỡ lòng thay thư ký Thi rồi.”
Tập đoàn Lương thị có một quy định bất thành văn đó là thư ký làm việc cho tổng giám đốc và giám đốc cứ hai năm sẽ đổi người một lần. Nhưng năm nay lại là năm thứ ba Thi Hảo làm thư ký cho Lương Tây Kinh.
Thi Hảo nghe hiểu được ẩn ý trong lời nói của ông ta nhưng trên mặt cô vẫn nở nụ cười nhẹ đầy lịch sự, dịu dàng nói: “Tôi cũng biết.”
Hứa Duệ Tiến sững sờ, ông ta hoàn toàn bất ngờ trước câu trả lời của Thi Hảo.
Ngay lập tức vẻ mặt ông ta trở nên hết sức kỳ lạ, Hứa Duệ Tiến đang muốn mở miệng nói tiếp thì Thi Hảo đã nói: “Năm ngoái tôi vừa nhận được tiền thưởng biểu dương nhân viên ưu tú hoàn thành xuất sắc công việc.”
“...”
Hứa Duệ Tiến kịp hiểu ra cô nói vậy là có ý gì… Lương Tây Kinh không đổi cô là vì năng lực nghiệp vụ của cô tốt chứ không phải vì lý do gì khác.
Hiểu được lý do này, Hứa Duệ Tiến cũng dựa vào bậc thang này mà xuống nước: “Năng lực làm việc của thư ký Thi mọi người đều biết cả. Nếu như tôi mà là tổng giám đốc Lương, tôi cũng không nỡ để người tài giỏi như cô đi.”
Vừa nói dứt lời, ông ta đưa danh thiếp cho Thi Hảo: “Nhưng thư ký Thi này, nếu cô muốn đi ăn máng khác thì có thể cân nhắc đến làm việc ở “Tinh Nhuệ”, chúng ta có thể…”
Hứa Duệ Tiến còn chưa nói hết câu đã bị một giọng nói trầm khàn ngắt lời: “Tổng giám đốc Hứa, ngay trước mặt tôi mà ông đào thư ký của tôi đi, ông không coi tôi ra gì sao?”
Hai người Hứa Duệ Tiến và Thi Hảo liếc mắt nhìn về phía Lương Tây Kinh vừa xuất hiện ở góc.
Anh đứng ở chỗ khuất sáng, ánh sáng le lói từ phòng tổ chức tiệc chiếu vào xung quanh chỗ anh đang đứng, khắc họa ra dáng người cao ráo, rắn chắc của anh.
Thấy Lương Tây Kinh xuất hiện, Hứa Duệ Tiến cũng có phần bất ngờ vài giây: “Tổng giám đốc Lương hiểu lầm rồi, tôi chỉ đang cho thư ký Thi thêm một cơ hội lựa chọn thôi.”
Nói xong ông ta lại nhìn về phía Thi Hảo, nói một cách sâu xa: “Ở một chỗ quá lâu kiểu gì cũng sẽ chán, đúng không thư ký Thi?”
Hứa Duệ Tiến nói câu này chính là nói riêng cho Lương Tây Kinh nghe.
Đây không phải lần đầu tiên Thi Hảo nhìn thấy hai người này cười nói với nhau tuy ngoài mặt thì cười nhưng bên trong lại giấu dao.
Nghe thấy câu này của ông ta, khóe môi Lương Tây Kinh khẽ nhếch lên.
Thi Hảo không nhìn anh, chỉ tỏ vẻ lạnh nhạt nói: “Lời tổng giám đốc Hứa nói cũng khá có lý.” Cô cong môi cười với Hứa Duệ Tiến, nhận lấy danh thiếp ông ta đưa cho mình: “Nhưng hiện tại tôi không có ý định thay đổi công việc, nếu ngày nào đó tôi có suy nghĩ này, tôi nhất định sẽ liên lạc với tổng giám đốc Hứa.”
Hứa Duệ Tiến: “Được, cứ quyết định như vậy đi.”
Trước khi đi, ông ta vẫn không quên căn dặn Thi hảo: “Cô nhớ phải liên lạc với tôi đầu tiên đấy.”
Thi Hảo khẽ cười: “Tổng giám đốc Hứa cứ yên tâm.”
Sau khi Hứa Duệ Tiến đi, Thi Hảo đi đến gần người đang đứng cách đó không xa, đưa danh thiếp cho anh: “Tổng giám đốc Lương.”
Bây giờ cô vẫn đang là thư ký của tổng giám đốc tập đoàn Lương thị nên dù sao việc nhận danh thiếp của giám đốc công ty khác ngay trước mặt cấp trên trực tiếp của mình cũng không phù hợp. Lúc nãy, cô không từ chối ông ta là vì giữ thể diện cho Hứa Duệ Tiến.
Lương Tây Kinh cúi đầu nhìn xuống, liếc mắt nhìn tờ danh thiếp cô đang cầm, sau đó nói một câu “Cô tự xử lý đi” rồi thản nhiên quay người rời đi.
Thi Hảo gật gật đầu, tạm thời cất tờ danh thiếp đó đi rồi sải bước đi theo anh ra ngoài. Buổi tiệc vẫn chưa kết thúc, cô vẫn phải làm việc.
Vừa đi về trước được hai bước, Lương Tây Kinh đột nhiên dừng lại.
Thi Hảo cũng vô thức dừng lại theo anh: “Tổng giám đốc Lương?”
Lương Tây Kinh nghiêng đầu nhìn cô, nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh trong veo của cô, trái tim có chút rung động: “Thi Hảo.”
Thi Hảo hơi giật mình khi nghe thấy anh gọi, khóe môi cô giật giật lên tiếng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lương.”
Vẫn đang trong bữa tiệc, vẫn đang là giờ làm việc.
Lương Tây Kinh im lặng nhìn sang chỗ khác, giọng điệu trở nên lạnh nhạt: “Ra ngoài đi.”
“...”
-
Hai người quay lại hội trường tổ chức buổi tiệc chưa được bao lâu, Tiền Nhạc đã dẫn Tiền Tĩnh Hà đến tìm Lương Tây Kinh.
Thi Hảo thấy dáng vẻ cứ nhìn chằm chằm vào Lương Tây Kinh, nói chuyện với anh của Tiền Tĩnh Hà nên cô tự động lùi về sau hai bước.
Chính bản thân cô cũng cảm thấy thật kỳ lạ khi giờ phút này cô không muốn nghe xem bọn họ đang nói gì.
Sau khi nói chuyện khách sáo với nhau vài câu xong, Tiền Nhạc và Lương Tây Kinh có chuyện hợp tác cần phải bàn bạc.
Tiền Nhạc đề nghị đến phòng vip trên lầu nói chuyện.
Lương Tây Kinh cũng không hề phản đối đề nghị của ông ta.
Mấy người họ đi về phía phòng vip trên lầu hai, khi đi đến cửa phòng, Lương Tây Kinh nghiêng đầu nói: “Cô không cần theo tôi vào trong đâu.”
Thi Hảo nghe anh nói vậy thì dừng bước: “Vâng.”
Cùng lúc đó, Tiền Nhạc cũng căn dặn Tiền Tĩnh Hà: “Tĩnh Hà, con cứ đi dạo đâu đó với thư ký Thi đi, ba có khi phải nói chuyện với cậu ấy một lát.”
Tiền Tĩnh Hà đồng ý, đáp lại một tiếng “vâng”.
Sau khi cửa đóng lại, Tiền Tĩnh Hà chủ động nói: “Thư ký Thi, tôi dẫn chị ra ngoài đi dạo một vòng nhé?”
Thi Hảo mỉm cười từ chối: “Không cần đâu cô Tiền, tôi sang hành lang bên kia chờ tổng giám đốc Lương là được rồi.”
Nghe cô nói vậy, Tiền Tĩnh Hà bĩu môi nhưng sau đó nghĩ đến kế hoạch của mình, cô ta lại nhiệt tình nói: “Ba tôi bàn bạc công việc không nhanh như vậy đâu, chúng ta xuống lầu đi dạo đi, tôi mời chị uống chén rượu nhé?”
“...”
Cô cũng có thể đoán được Tiền Tĩnh Hà muốn làm gì, Thi Hảo ngước mắt lên nhìn cô ta: “Cô Tiền có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Sau khi suy nghĩ trong lòng bị Thu Hảo nói toạc hẳn ra, vẻ mặt Tiền Tĩnh Hà có phần cứng đờ: “... Sao chị biết tôi có chuyện muốn hỏi chị?”
Thi Hảo giải thích: “Có rất nhiều người thích tồng giám đốc Lương.”
Lời cô nói vô cùng thẳng thắn khiến Tiền Tĩnh Hà nghẹn lời trong chốc lát không biết nên nói gì, cuối cùng cô ta ra vẻ hùng hồn, cây ngay không sợ chết đứng hỏi: “Vậy chị biết anh ấy thích kiểu phụ nữ nào không?”
Sở dĩ Tiền Tĩnh Hà lấy lòng Thi Hảo là vì cô ta cho rằng cô làm việc với Lương Tây Kinh một khoảng thời gian dài như vậy nên chắc hẳn hiểu rõ Lương Tây Kinh hơn những người khác.
Bây giờ, thái độ của Lương Tây Kinh dành cho cô ta rất lạnh lùng, có lẽ cô ta có thể thông qua Thi Hảo để giành được sự yêu thích của anh, khiến anh có cái nhìn mới về mình. Ông cha ta đã có câu tục ngữ chỉ cần có lòng, không người đàn ông nào không hạ gục được.
Cô ta không tin cô ta lại không tóm được Lương Tây Kinh.
Thi Hảo mặt không đổi sắc, bĩnh tĩnh trả lời: “Tôi không biết.”
Lúc cô nói câu này ra, cảm xúc của cô có đôi chút phức tạp. Cảm xúc đó không phải chột dạ vì nói dối nhưng vì cô có một mối quan hệ khác với Lương Tây Kinh nên nói tóm lại vẫn không được tự nhiên.
Thi Hảo không muốn làm người theo kiểu “kỹ nữ còn muốn lập đền thờ” nhưng dường như bây giờ cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Cô chỉ có thể trở thành người mà đến chính bản thân cô cũng chán ghét.
“Sao chị lại không biết được?” Tiền Tĩnh Hà không hề tin lời cô nói chút nào: “Tôi nghe nói chị đã làm việc ở tập đoàn Lương thị hơn bốn năm, làm thư ký cho Lương Tây Kinh cũng đã hơn hai năm, sao thư ký như chị lại không biết anh ấy thích kiểu phụ nữ nào chứ?”
Nói đến đây, cô ta liếc mắt nhìn Thi Hảo: “Chị đừng tưởng tôi là con ngốc mà lừa tôi.”
Thi Hảo có phần bất đắc dĩ trước phản ứng này của cô ta, sao cô lại cho rằng Tiền Tĩnh Hà dễ bị lừa chứ, cô thật sự không biết sở thích của Lương Tây Kinh trong chuyện tình yêu trai gái này thật mà.
Thi Hảo làm thư ký cho Lương Tây Kinh đã hơn hai năm nhưng Lương Tây Kinh chưa bao giờ tỏ ra vô cùng yêu thích kiểu phụ nữ nào trước mặt cô, cũng chưa bao giờ mập mờ qua lại với những người phụ nữ khác.
“Cô Tiền.” Thi Hảo xốc lại tinh thần nhìn về phía Tiền Tĩnh Hà, uyển chuyển nói: “Chuyện riêng của tổng giám đốc Lương tôi không tiện thảo luận với cô.”
Vào lúc này, cô chỉ có thể lấy cớ này để trả lời Tiền Tĩnh Hà.
Nghe cô nói như vậy, Tiền Tĩnh Hà liếc xéo cô một cái, giọng điệu bực dọc nói: “Người làm thư ký như chị cũng thoải mái quá nhỉ.”
Thi Hảo khẽ cười, cũng không phản bác lời cô ta vừa nói.
Tiền Tĩnh Hà thấy cô như vậy thì cũng tức giận, không muốn tiếp tục giả nhân giả nghĩa quan tâm cô nữa: “Vậy tôi xuống dưới trước đây, thư ký Thi cứ đứng đây chờ tổng giám đốc Lương nhé.”
Thi Hảo: “Được, cô Tiền đi thong thả.”
-
Sau khi Tiền Tĩnh Hà đi, Thi Hảo đứng dựa vào tường nghỉ ngơi một lúc.
Cả ngày hôm nay lúc nào cũng chạy đôn chạy đáo bận rộn làm việc nên cô có chút mệt mỏi.
Dựa vào tường nghỉ ngơi một lúc thì tinh thần của Thi Hảo cũng đã phục hồi được đôi chút.
Để tránh việc cô đứng đấy lại ngủ quên nên Thi Hảo lấy điện thoại ra, định vào weibo lướt đọc tin tức để tỉnh táo hơn.
Vừa mới mở weibo ra, cô đã nhìn thấy ảnh chụp Lương Tây Kinh nằm trong top trending.
Suốt hai ngày qua, vì Hội nghị thượng đỉnh tài chính, cũng vì sự chú ý đặc biệt của cư dân mạng nên ảnh chụp của mấy người Lương Tây Kinh và Tần Lâm, Tần Yến đã lan truyền rộng rãi trên weibo.
Tướng mạo khí chất của mấy người họ đều không tầm thường, còn chưa nói đến lai lịch thân phận của họ. Trong khoảng thời gian ngắn, sự quan tâm chú ý của cư dân mạng dành cho bọn họ cũng rất nhiều.
Hầu hết ảnh chụp mấy người họ đều ra những trang thông tin nhà nước đăng lên, cũng có không ít bức ảnh do những phóng viên và nhân viên công tác có mặt ở hội nghị chụp lén.
Bức ảnh hiện tại Thi Hảo lướt weibo nhìn thấy chính là do người khác chụp lén.
Trong bức ảnh, Lương Tây Kinh ngồi trên ghế, quần áo ngay ngắn gọn gàng đang quay đầu nghe Tần Lâm nói chuyện, phong thái phóng khoáng lại tự nhiên, trông vô cùng thoải mái.
Trong hội trường ánh sáng đan xen tầng tầng lớp lớp, trên đỉnh đầu bọn họ có treo một cái đèn trần, ánh sáng từ ngọn đèn này tỏa ra càng làm bật lên khí chất lạnh lùng kiêu ngạo, cao không thể với tới của anh.
Đúng như những gì Thi Hảo nghĩ, bình luận dưới bức ảnh này đều là mấy câu như: “Người đàn ông này trông cao quý thật đấy.”; “Tổng giám đốc Lương trông không dễ gần cho lắm nhỉ.”; “Đến Lương Tây Kinh mà mấy người cũng dám thèm thuồng à.”.
Xem mấy bình luận đó một lúc, Thi Hảo không khỏi nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Lương Tây Kinh.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy anh, suy nghĩ của cô cũng giống như những cư dân mạng này vậy, cô cũng cảm thấy anh rất, rất khó làm việc chung.
…
Bàn bạc công việc xong, Lương Tây Kinh mở cửa phòng đi ra ngoài, anh vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy người đứng cách đó không xa quay lưng về phía anh.
Tối nay Thi Hảo mặc một chiếc váy lễ phục màu trắng lệch vai, kiểu dáng của chiếc váy này không quá khoa trương, thậm chí còn có chút quy củ. Nhưng dáng váy bó sát vào người khắc họa những đường cong trên thân hình quyến rũ của cô, khiến cô trông vô cùng trang nhã và xinh đẹp.
Nghe thấy tiếng động vang lên sau lưng mình, Thi Hảo quay đầu lại, ánh mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Lương.”
Không có gì bất ngờ khi Lương Tây Kinh lại ngây người ra thất thần lúc nhìn thấy cô, hầu kết anh hói di chuyển, giọng nói trầm khàn: “Sao không tìm chỗ nào đó mà ngồi nghỉ?”
Thi Hảo thấy Tiền Nhạc đi ra từ sau lưng anh, lễ phép nói: “Tôi đã nghỉ ngơi rồi.”
Đứng cũng là nghỉ ngơi.
Lương Tây Kinh nghe cô nói vậy thì không nói gì nữa, anh chào mấy người Tiền Nhạc rồi dẫn Thi Hảo xuống lầu.
Bữa tiệc dưới lầu vẫn chưa kết thúc.
Vừa xuống dưới lầu, Lương Tây Kinh đã bị một người phụ nữ xinh đẹp mà Thi Hảo chưa gặp bao giờ ngăn lại.
Anh gọi người đó là tổng giám đốc Ngụy.
Trong đầu Thi Hảo lập tức hiện lên một cái tên. Sau đó, cô đúng mực lui về phía sau, để hai người họ có không gian và thời gian riêng nói chuyện với nhau.
Lương Tây Kinh nhìn thấy hành động của cô cũng không nói gì.
Vẻ mặt anh tự nhiên nói chuyện với người phụ nữ đứng trước mặt mình, tâm trạng bình tĩnh không một gợn sóng.
Nói chuyện nói, Lương Tây Kinh đang định nhìn xem cô thư ký có chừng có mực quá mức của mình đang đứng đâu.
Nhưng vừa ngước mắt lên, anh đã nhìn thấy cô thư ký hai mươi tư giờ của mình đang đứng dựa vào góc tường, nở nụ cười nhẹ thoải mái nói chuyện với những người khác.
Không biết người đối diện cô đang nói về chủ đề thú vị nào mà làm cho từ khóe mắt đến đuôi lông mày của cô đều cong lên đầy vui vẻ.
Ánh mắt Lương Tây Kinh nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô trong giây lát, sau đó lại nhìn sang người bên cạnh, quan sát người đàn ông đang nói chuyện với cô… Người đó chính là người lắm lời đã chào Thi Hảo ở sân bay. Anh ta là bạn học của Thi Hảo.
Lương Tây Kinh đang lạnh lùng nhìn hai người họ nói chuyện với nhau, không biết Tần Yến lại đột ngột từ đâu xuất hiện bên cạnh anh.
Anh ấy nhét ly rượu vào tay Lương Tây Kinh, sau đó lại tự mình cụng ly với anh rồi nhấp một ngụm rượu, hóng hớt chuyện hay ho nói: “Cậu có biết tối nay có bao nhiêu người tìm tôi hỏi rõ mối quan hệ giữa thư ký Thi và cậu là như thế nào, hỏi số điện thoại của thư ký Thi là gì hay không?”
Lương Tây Kinh lạnh nhạt liếc nhìn anh ấy một cái, ý bảo anh ấy ngậm miệng lại.
Tần Yến cong cong môi, nhìn theo ánh mắt anh thấy hai người kia đang nói chuyện, anh ấy cố ý hỏi: “Cậu biết người đang nói chuyện với thư ký Thi là ai không?”
Lương Tây Kinh không lên tiếng trả lời Tần Yến.
Tần Yến nói cho anh biết tin tức mình vừa hỏi thăm được: “Anh ta là Dương Văn Tuấn, một kiến trúc sư rất nổi tiếng và tài năng, nếu như dự án của chúng ta có thể mời anh ta làm…”
Anh ấy còn chưa nói hết câu, Lương Tây Kinh bỗng nhiên không còn kiên nhẫn để nghe tiếp nữa, anh uống cạn ly rượu trong tay rồi sải bước đi về phía Thi Hảo.