Vốn dĩ Thi Hảo muốn từ chối lời đề nghị này của Lương Tây Kinh nhưng ngay khi đối diện với đôi mắt của anh thì ngay lập tức cô không thể thốt ra được câu từ chối.
Thi Hảo im lặng không nói gì trong vài giây, sau đó hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Lương Tây Kinh: “Tùy em.”
“...”
Thi Hảo nghẹn lời, đang định nói anh, Lương Tây Kinh lại nói thêm: “Em quyết định đi.”
Cô chọn món gì anh cũng đều đồng ý ăn.
Nghe anh trả lời như vậy, Thi Hảo không nhịn được mỉa mai: “Thế tôi chọn ăn món Nhật thì anh cũng chịu à?”
Lương Tây Kinh nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú: “Em muốn ăn món Nhật à?”
Ánh mắt hai người giao nhau, dây dưa với nhau như thể muốn đọ sức phân thắng bại.
Sau vài giây, cuối cùng người không chịu nổi phải chuyển mắt nhìn đi hướng khác vẫn là Thi Hảo: “Tôi đã ăn cơm rồi.” Cô nhấn mạnh: “Lát nữa tôi còn bận việc, chúng ta ra ngoài cửa ăn đại chút gì đó thôi được không?”
Lương Tây Kinh “ừ” một tiếng: “Lát nữa em có hẹn à?”
Thi Hảo: “... Ừ.”
Lát nữa cô phải đi đón Ôn Ỷ, cũng xem như là có hẹn.
Nghe cô nói vậy, Lương Tây Kinh chìm vào im lặng.
Anh không nói lời nào, Thi Hảo cũng không biết nên nói gì cho phải.
Hai người im lặng đi tới một quán ăn nhỏ nằm ngoài cửa khu dân cư mà họ đã từng đi ăn với nhau, hương vị cũng không tồi.
Lúc này đã quá giờ cơm, trong quán ăn không còn bóng một người khách nào.
Thi Hảo chủ động đi vào trong quán trước, tìm chỗ ngồi xuống: “Anh chọn đồ đi, tôi không đói.”
Lương Tây Kinh liếc nhìn cô một cái: “Em không muốn gọi gì hết à?”
Thi Hảo nghĩ đến thói quen ăn uống giống nhau của hai người, cô quay đầu nhìn bảng thực đơn treo trên tường: “Vậy thì tôi uống ít nước.”
Lương Tây Kinh báo lại với chủ quán.
Thi Hảo vô thức rút khăn giấy để ở bên cạnh để lau bàn cho Lương Tây Kinh. Mỗi lần đến những nơi nhỏ thế này, anh thường khá ưa sạch sẽ.
Đang lau dở, Thi Hảo để ý thấy ánh mắt Lương Tây Kinh nhìn sang bên này.
Bấy giờ cô mới muộn màng nhận ra, bỏ tờ khăn giấy nằm lại đó, sắc mặt hơi căng cứng: “Anh tự lau đi.”
Hiện tại, cô không phải thư ký của Lương Tây Kinh, không cần làm những chuyện này nữa.
Lương Tây Kinh không phản đối lời cô nói.
Anh im lặng cầm lấy tờ khăn giấy, không chỉ lau sạch phần bàn bên mình mà thậm chí còn lau luôn cả bên chỗ của Thi Hảo.
“...”
Chẳng bao lâu sau, chủ quán mang đồ hai người gọi ra, bày lên bàn.
Phần của Thi Hảo là một bát canh. Lương Tây Kinh cũng chỉ gọi cho mình một bát cháo thịt nạc, anh cũng không cảm thấy ngon miệng.
Hai người ngồi với nhau trong quán ăn nhỏ sơ sài, chật chội, ánh đèn màu vàng cam ấm áp khiến khuôn mặt của cả hai trông hiền hòa hơn nhiều.
Ánh đèn rút ngắn khoảng cách giữa hai người họ, giúp họ tạm thời quên đi bức tường ngăn cách đôi bên.
Ăn được vài miếng, Lương Tây Kinh chủ động bắt chuyện: “Em tìm việc tới đâu rồi?”
Thi Hảo không bất ngờ khi thấy anh hỏi, cô khẽ đáp: “Không được khả quan lắm.”
Lương Tây Kinh quan sát khuôn mặt cúi thấp xuống của cô, trong lòng chợt nảy ra một ý.
Anh uống một hớp nước, mở miệng một lần nữa: “Mới bắt đầu đổi nghề thì việc tìm công việc mới sẽ hơi khó khăn một chút, em không cần phải nóng vội, cứ chuẩn bị tâm lý thật tốt là được.”
Thi Hảo: “Tôi biết.”
Lương Tây Kinh hắng giọng, hỏi: “Em nộp hồ sơ cho những công ty nào rồi?”
Thi Hảo cảnh giác: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”
Lương Tây Kinh nhíu mày: “Em không tiện nói à?”
“...” Thi Hảo ngước mắt lên nhìn thấy bóng mình in trong đôi mắt đen láy của anh, đôi môi cô mấp máy: “Tôi nộp cho vài công ty quảng cáo tương đối nổi tiếng.”
Lương Tây Kinh hiểu ra: “Hầu hết những công ty như vậy đều sẽ chọn những nhân viên có kinh nghiệm làm việc dày dạn, chắc hẳn em cũng sẽ không thích hình thức tổ chức bộ máy hoạt động của bọn họ đâu.”
Anh thoáng dừng lời, sau đó đưa ra cho Thi Hảo một gợi ý: “Em có thể thử nộp hồ sơ cho các công ty quảng cáo “trẻ” mới nổi xem sao, những công ty này khá hoan nghênh những gương mặt mới còn non trẻ gia nhập công ty.”
Đương nhiên Thi Hảo đã cân nhắc tới vấn đề mà Lương Tây Kinh đề cập tới rồi.
Trước khi anh nói điều này với cô, cô đã nộp hồ sơ cho hai công ty “trẻ” mới nổi trong vòng hai năm trở lại đây, một trong số họ đã hẹn cô thứ hai đi phỏng vấn.
Nghe Lương Tây Kinh nói xong, Thi Hảo gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Lương Tây Kinh quan sát sắc mặt nghiêm túc của cô, anh không nói thêm gì nữa. Có một số chuyện chỉ nên gợi ý một chút thôi là được rồi. Thi Hảo là người thông minh, biết cách ứng xử linh hoạt, cô sẽ không tự giam mình trong một phạm vi nào đó, không bước chân ra ngoài.
Ăn cơm xong, hai người rời khỏi quán ăn nhỏ.
Họ đi ngược trở về theo con đường cũ. Tới cửa khu dân cư nơi Thi Hảo ở, cô hít một hơi thật sâu, phá tan bầu không khí gượng gạo giữa hai người: “… Tôi về tới nhà rồi.”
Lương Tây Kinh cụp mắt nhìn xuống, lẳng lặng nhìn cô, để lại một câu: “Nhớ bảo vệ bản thân thật tốt, đi chơi ở bên ngoài đừng uống lung tung.”
“?”
Thi Hảo ngẩn người trong thoáng chốc, cô ngước mắt lên chạm vào ánh mắt của anh mới sực hiểu ra anh nói vậy là sao.
Trước khi đi ăn cơm, cô có nói là lát nữa mình có hẹn, không phải là Lương Tây Kinh nghĩ… Cô định đi hẹn hò với người khác đấy chứ?
“Tôi...” Thi Hảo vô thức muốn giải thích nhưng lời tới bên môi rồi cô lại chợt nghĩ, hiện tại quan hệ của hai người như vậy, hình như cô không có lý do gì bắt buộc phải giải thích chuyện này với Lương Tây Kinh.
Thi Hảo đang do dự thì tiếng chuông điện thoại di động vang lên: “Tôi nghe điện thoại chút.”
Lương Tây Kinh đút hai tay vào túi quần, thôi không nhìn cô nữa: “Đi đi, về nghỉ sớm một chút.”
Trong lúc Thi Hảo còn chưa kịp hoàn hồn, Lương Tây Kinh đã xoay lưng bước đi.
Nhìn theo bóng lưng anh đi xa dần, Thi Hảo chậm chạp chớp nhẹ bờ mi, bấm nhận cuộc gọi của Ôn Ỷ: “Alo.”
Giọng Ôn Ỷ vang lên: “Sao cậu lâu nghe máy vậy? Vừa rồi cậu đang bận gì à?”
Thi Hảo thấy Lương Tây Kinh lái xe đi khỏi đây, cô mấp máy môi: “Ừm, cậu đến đâu rồi?”
Ôn Ỷ: “Tớ mới vừa xuống khỏi tàu điện ngầm.”
Thi Hảo “ừ” một tiếng: “Vậy để tớ qua đó đón cậu.”
“Ừ.”
Thi Hảo cúp điện thoại, ngước mắt nhìn về phía con đường từ lâu đã không còn bóng dáng chiếc xe của người cô thân quen, cô nhẹ nhàng dụi mắt, cất bước đi về phía trạm tàu điện ngầm.
-
Thứ hai đầu tuần, sau hôm gặp Lương Tây Kinh, Thi Hảo đi phỏng vấn ở công ty quảng cáo.
Không biết là do may mắn hay là do công ty quảng cáo “trẻ” mới nổi thực sự rất thích những người còn non trẻ, Thi Hảo đậu phỏng vấn cho vị trí công việc làm chiến lược tiếp thị đúng như cô mong muốn.
Từ ngày đi thực tập tới nay, Thi Hảo đã từng làm công tác nghiên cứu thị trường, làm trợ lý và thư ký, duy chỉ chưa từng làm công việc chiến lược tiếp thị.
Tuy nhiên, hồi học đại học, thực ra cô và bạn học từng cùng nhau lên chiến lược cho dự án phi lợi nhuận. Ở thời điểm hiện tại, những phương án chiến lược đó đều đã lỗi thời nhưng khi phỏng vấn, vị tổng giám đốc đó lại rất thích ý tưởng của cô ở thời điểm ấy.
Thi Hảo thuận lợi vượt qua được vòng phỏng vấn, sau vài ngày nghỉ ngơi để sắp xếp lại mọi thứ, cô lại một lần nữa vùi đầu vào công việc mới.
Tận hai tháng sau, cô mới gặp lại Lương Tây Kinh một lần nữa.
Sau khi đi làm cho công ty mới, vì nhận thức rằng bản thân là người mới còn non kinh nghiệm nên Thi Hảo càng làm việc hăng hái hơn. Gần hai tháng qua, cô phải nghiên cứu rất nhiều dự án quảng cáo cũ, hiểu sâu hơn về các kiến thức có liên quan tới công việc.
Cho nên, Thi Hảo luôn bận tối mắt tối mũi.
Ngay cả cuối tuần, thỉnh thoảng cô cũng rủ Ôn Ỷ cùng lên thư viện, đi làm các khảo sát với mình.
Sự bận rộn có thể giúp con người ta quên đi nhiều chuyện phiền lòng, ít nhất thì Thi Hảo cảm thấy như vậy.
Ngày hôm đó, Thi Hảo vừa ngồi vào chỗ thì bị tổng giám đốc Bối Diệp Đồng gọi vào phòng làm việc.
Mới đầu, Thi Hảo cảm thấy rất khó hiểu.
Mãi tới khi Bối Diệp Đồng hỏi cô: “Trước đây, hồi làm thư ký cho tổng giám đốc Lương, cô có chút hiểu biết gì về xu hướng tiếp thị cho các nhãn hiệu của tập đoàn Lương thị không?”
Thi Hảo hiểu ra: “Công ty chúng ta muốn cạnh tranh hợp tác với khách hàng là tập đoàn Lương thị à?”
Bối Diệp Đồng dùng ánh mắt khen ngợi cô: “Trước đây, tập đoàn Lương thị luôn chọn lựa các công ty quảng cáo mà họ từng hợp tác nhưng năm nay, họ đầu tư rất nhiều vào lĩnh vực khoa học kỹ thuật, có xu hướng đấu thầu công khai để lựa chọn đơn vị truyền thông quảng cáo.”
Công ty quảng cáo Anonymous của họ vừa khéo lại nhận được thư mời dự thầu của tập đoàn Lương thị.
Nói đến đây, Bối Diệp Đồng nhìn Thi Hảo: “Chúng tôi muốn thử xem sao.”
Nếu như có thể giành được hợp đồng quảng cáo của tập đoàn Lương thị thì đối với công ty của Thi Hảo, đây chính là cách quảng cáo tốt nhất.
Tuy nhiên, chưa chắc tập đoàn Lương thị đã thích những ý tưởng độc đáo khi lựa chọn công ty quảng cáo.
Hồi Thi Hảo còn làm việc cho tập đoàn Lương thị, bộ phận truyền thông quảng cáo luôn do một người chú của Lương Tây Kinh quản lý.
Lối suy nghĩ của vị giám đốc đó tương đối bảo thủ, chỉ chọn hợp tác với những công ty quảng cáo đã từng hợp tác trước đây. Cô không biết nguyên nhân vì sao năm nay họ lại tổ chức đấu thầu rộng rãi nhưng nếu đã tiến hành công khai thì chắc hẳn phải có nguyên nhân.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo hỏi: “Chị Đồng muốn tôi phụ trách việc này à?”
Bối Diệp Đồng cười, không ép buộc cô: “Tùy xem ý cô thế nào. Theo lẽ thường thì chắc hẳn cô hiểu rất rõ về công ty họ, giao vụ này cho nhóm cô làm có thể bắt bài chuẩn sở thích của họ nhưng nếu cô không làm được thì chúng tôi cũng không ép.”
Sợ Thi Hảo cảm thấy áp lực, Bối Diệp Đồng trấn an cô: “Cô suy nghĩ kỹ đi rồi hẵng trả lời tôi, công ty Anonymous của chúng tôi tôn trọng quyết định của nhân viên.”
Thi Hảo gật đầu, nhoẻn miệng cười: “Tôi hiểu, chị cho tôi suy nghĩ một chút, tôi sẽ đưa ra câu trả lời trước khi hết giờ làm, vậy được chứ?”
Thi Hảo tới công ty này được hai tháng, cô biết đồng nghiệp và sếp của mình là người như thế nào.
Ở đây, bất kể là người trẻ tuổi hay người lớn tuổi đều là những người đầy cá tính.
Do vậy, đúng như Bối Diệp Đồng nói, họ rất tôn trọng quyết định của nhân viên, không phải trước mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu, Thi Hảo cực kỳ thích điều này.
Sau khi ra khỏi văn phòng của Bối Diệp Đồng, Thi Hảo ngẩn người, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Từ sâu tận đáy lòng mình, thực ra Thi Hảo biết cô không nên nhận công việc này, cô đã chia tay Lương Tây Kinh rồi, không thể cứ dây dưa, mập mờ thêm nữa.
Cô sợ mình sẽ không cầm lòng nổi.
Hai tháng qua, cô vất vả dùng sự bận rộn để bắt trái tim mình phải ngủ yên.
Thế nhưng, nghĩ kĩ lại, Thi Hảo cảm thấy dường như mình càng trốn tránh thì lại càng giống như vẫn chưa dứt ra khỏi mối quan hệ này.
Quan trọng hơn hết là, nếu như cô có thể lên chiến lược tiếp thị cho tập đoàn Lương thị, ngoài chuyện còn có thể khiến Lương Tây Kinh và mọi người hài lòng thì sau này thì con đường sự nghiệp của cô sẽ dễ đi hơn bây giờ nhiều.
Thi Hảo xoắn xuýt một lúc lâu vẫn không đưa ra được câu trả lời.
Cuối cùng, cô đành nhờ Ôn Ỷ tư vấn cho mình.
Ôn Ỷ đọc tin nhắn của cô xong, trả lời thẳng thừng: “Cậu ngốc đấy à? Đương nhiên phải nhận chứ! Khoan nói tới chuyện cậu có thể giành được cơ hội này hay không, chỉ riêng chuyện lập đề án dự thầu thôi cũng coi như là một bước thử nghiệm đột phá đối với cậu rồi. Nếu thuận lợi giành được hợp đồng này thì đương nhiên quá tốt, nếu không giành được thì coi như rèn luyện.”
Ôn Ỷ: “Cậu sợ gặp Lương Tây Kinh à?”
Thi Hảo: “Tớ không sợ chuyện đó.”
Điều cô sợ là sự hiện diện của anh sẽ khiến cô lại nảy sinh suy nghĩ không nên có.
Ôn Ỷ: “Trước đây, anh ấy có bao giờ tham gia vào các hoạt động tranh thầu quảng cáo thế này không?”
Thi Hảo: “... Không.”
Cô là người biết rõ nhất, Lương Tây Kinh hầu như không quan tâm tới phần truyền thông. Tập đoàn Lương thị không cần quảng cáo tiếp thị, sở dĩ hiện tại cần có nó là để ra mắt sản phẩm bên mảng khoa học kỹ thuật.
Ôn Ỷ: “Thế thì đúng rồi! Cậu có nhận làm vụ này cũng chưa chắc đã chạm mặt anh ấy đâu.”
Thi Hảo: “Cậu nói như thể vừa an ủi tớ vừa cắm dao vào tim tớ vậy.”
Ôn Ỷ: “... Vậy cậu có muốn làm không?”
Thi Hảo: “Muốn!”
Nghe Ôn Ỷ khuyên, cuối cùng Thi Hảo cũng suy nghĩ thấu đáo. Bất kể có chạm mặt Lương Tây Kinh hay không, dù thế nào đi nữa cô cũng muốn làm dự án quảng cáo này. Nếu giành được thì quá tốt rồi, không giành được thì coi như rèn luyện.
Không cần phải đợi tới khi hết giờ làm, Thi Hảo lập tức trả lời Bối Diệp Đồng, cô đồng ý làm dự án này.
Sau đó, suốt mấy ngày liền, Thi Hảo và các đồng nghiệp bận rộn tiến hành triển khai các nội dung để đáp ứng yêu cầu mà tập đoàn Lương thị nêu trong thư mời dự thầu.
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ, Thi Hảo kiểm tra lại lần cuối rồi gửi đi.
Sau khi nộp hồ sơ đấu thầu xong, Thi Hảo cũng không dám chắc hồ sơ của mình có nổi trội hơn của các công ty khác cũng tham gia đấu thầu hay không.
Cô ôm tâm trạng thấp thỏm suốt mấy ngày cho tới khi công ty quảng cáo Anonymous nhận được thư hồi âm: Sau khi trải qua nhiều vòng sàng lọc, công ty Anonymous được chọn lọt vào vòng công khai cạnh tranh giá thầu và chất lượng dự án.
“Thi Hảo.” Ngay khi nhận được tin báo, Bối Diệp Đồng hỏi ý Thi Hảo: “Cô có muốn tới tập đoàn Lương thị không?”
Mặc dù Bối Diệp Đồng không biết vì sao Thi Hảo lại xin nghỉ việc ở tập đoàn Lương thị nhưng chuyến này cô cần phải quay lại đó tham gia hội nghị đấu thầu, Bối Diệp Đồng muốn hỏi ý kiến của cô trước.
Thi Hảo ngẩn người, không ngờ Bối Diệp Đồng lại suy xét vấn đề một cách chu đáo như vậy.
Cô thoải mái nhìn về phía đối phương, nhẹ nhàng nói: “Tôi không có vấn đề gì hết, chuyện này tùy chị bố trí.”
Bối Diệp Đồng: “Được, chiến lược tiếp thị này hầu như là ý tưởng của cô, tôi phân công cô là người thuyết trình chính.”
Thi Hảo đồng ý.
-
Vài ngày sau, Thi Hảo, Bối Diệp Đồng và một đồng nghiệp khác tới tập đoàn Lương thị.
Xa cách nơi này đã một thời gian, Thi Hảo bỗng cảm thấy tòa nhà này thật xa lạ.
Thấy cô tới, đồng nghiệp lễ tân ngạc nhiên chào: “Thư ký Thi.”
Nghe thấy cách gọi thân quen này, Thi Hảo không khỏi bùi ngùi cảm khái. Cô cong môi cười, nhìn về phía người đồng nghiệp đó: “Lâu rồi không gặp.”
Nhân viên lễ tân nhìn cô: “Cô tới đây có chuyện gì vậy?”
Thi Hảo giới thiệu: “Chúng tôi là công ty quảng cáo Anonymous, chúng tôi tới đây để dự mở thầu dự án sản phẩm mới.”
Nhân viên lễ tân hiểu ra: “Thư ký Thi, bọn cô ký tên vào đây đi, để tôi bảo đồng nghiệp dẫn mọi người lên trên phòng hội nghị.”
Thi Hảo cười khẽ: “Ừ, cảm ơn cô.”
Ký tên xong, nhóm Thi Hảo bước vào thang máy.
Đến phòng họp, nhân viên dẫn bọn họ tới đây sắp xếp chỗ cho bọn họ ngồi rồi rời đi.
Sau khi người này đi rồi, Bối Diệp Đồng mới lên tiếng: “Thi Hảo.”
Thi Hảo đang mải nghĩ về nội dung của dự án bỗng bị gọi tên bất thình lình, cô ngẩn người: “Chị Đồng.”
Bối Diệp Đồng buồn cười nhìn cô: “Không có gì, tôi bỗng nhiên phát hiện ra hình như công ty Anonymous của chúng ta nhặt được báu vật thật rồi.”
Thi Hảo cũng thấy buồn cười theo: “Chị Đồng, lời này đợi bao giờ chúng ta giành được hợp đồng này đã rồi hẵng nói thì hơn, chị nói trước như vậy khiến tôi cảm thấy rất áp lực.”
Bối Diệp Đồng liếc cô một cái: “Cô phải tin tưởng bản thân mình chứ, chiến lược tiếp thị cô lập rất sáng tạo, tôi tin các đồng nghiệp cũ của cô xem xong đều sẽ thích.”
Thi Hảo nghe vậy bèn chớp chớp mắt với Bối Diệp Đồng: “Hy vọng là vậy.”
Nói xong chuyện này, Bối Diệp Đồng thuận miệng hỏi: “Bình thường, tổng giám đốc Lương có tới dự hội nghị mở thầu kiểu này không?”
Thi Hảo sững người, vô thức nhìn Bối Diệp Đồng.
Bối Diệp Đồng xua tay: “Tôi không hề có ý gì khác, chị Đồng của cô làm tổng giám đốc của Anonymous đã hai năm nhưng chưa từng được gặp vị sếp lớn nào tầm cỡ như tổng giám đốc Lương.”
Lời Bối Diệp Đồng nói khiến Thi Hảo cảm thấy buồn cười, cô ngẫm nghĩ rồi nói: “… Hồi xưa thì anh ấy không tham gia đâu.”
Còn hôm nay anh ấy có tới đây không, Thi Hảo không dám chắc.
Ý nghĩ này vừa mới manh nha xuất hiện, Thi Hảo lập tức chôn vùi nó.
Không biết cô nghĩ như vậy thì có phải là tự luyến quá không nhỉ? Trước đây, Lương Tây Kinh không tới thì đương nhiên hôm nay anh cũng sẽ không tới. Cô không thể thấy mình tới đây bèn tự động cho rằng Lương Tây Kinh sẽ đến như vậy được.
Lúc này, Lương Tây Kinh mới bước từ một phòng họp khác ra, trở về văn phòng, ngồi xuống ghế.
Không bao lâu sau, Dương Cao Phi ôm một xấp tài liệu cần xin chữ ký tới đưa cho anh.
Lương Tây Kinh ký xong, liếc mắt thấy Dương Cao Phi vẫn còn đứng ở đây: “Còn chuyện gì khác à?”
Dương Cao Phi thật sự không dám tùy tiện phỏng đoán suy nghĩ trong lòng anh nhưng nếu như không báo cáo tin tức này, anh ấy lo mình khó lòng giữ nổi chén cơm này. Dương Cao Phi xoắn xuýt mấy giây rồi điềm tĩnh báo cáo: “Tổng giám đốc Lương, nửa tiếng nữa sẽ tổ chức mở thầu dự án quảng cáo sản phẩm khoa học kỹ thuật mới.”
Lương Tây Kinh tỏ thái độ thờ ơ: “Người phụ trách đi vắng à?”
Anh không hiểu được ẩn ý của Dương Cao Phi.
Dương Cao Phi hơi nghẹn lời, anh ấy nói nhỏ: “Trong số ba công ty lọt vào vòng cạnh tranh giá thầu và chất lượng dự án cuối cùng có công ty quảng cáo Anonymous.” Dương Cao Phi ngập ngừng rồi chủ động bổ sung thêm: “Đó là công ty mới của thư ký Thi.”
“...”
Lương Tây Kinh ngước mắt lên nhìn thẳng vào Dương Cao Phi.
Sau một giây im lặng, anh mở miệng hỏi: “Cô ấy tới đây à?”
Lương Tây Kinh biết công ty mới của Thi Hảo là công ty nào, anh cũng biết năm nay công ty mình mở đấu thầu công khai dự án quảng cáo.
Đồng thời, anh cũng biết công ty của Thi Hảo đã vượt qua được rất nhiều vòng sàng lọc, lọt vào tới vòng cuối cùng.
Tuy nhiên, mãi khi mọi chuyện đã xong xuôi rồi anh mới biết tin này.
Bình thường, những chuyện nhỏ nhặt thế này không cần anh phải trực tiếp ra quyết định.
Sở dĩ anh biết tin này là do thỉnh thoảng Dương Cao Phi lại kể anh nghe dăm ba câu.
Dương Cao Phi hắng giọng: “Nghe các đồng nghiệp nói, hình như thư ký Thi là người thuyết trình chính để cạnh tranh chất lượng dự án.”
Lương Tây Kinh ngước mắt lên nhìn, chuyện này không có gì bất ngờ.
Dương Cao Phi quan sát thái độ của anh, thận trọng nói: “Anh có qua đó ngồi dự không ạ?”
Dương Cao Phi vừa nói xong, Lương Tây Kinh lập tức đứng dậy: “Tầng mấy vậy?”
“...”
Tầng hai mươi ba.
Không ít đồng nghiệp ngơ ngác khi thấy Lương Tây Kinh đột nhiên xuất hiện: “Tổng giám đốc Lương, sao anh lại xuống dưới này vậy?”
Lương Tây Kinh nhìn tay quản lý đó, thản nhiên hỏi: “Đã bắt đầu cạnh tranh chất lượng dự án chưa?”
Quản lý liên tục lắc đầu nguầy nguậy: “Ba công ty vừa mới tới đông đủ, năm phút nữa sẽ bắt đầu.”
Anh ta cố gắng đoán thử ý của Lương Tây Kinh: “Tổng giám đốc Lương muốn tham dự ạ?”
Lương Tây Kinh sải bước đi vào phòng, lúc tới gần cửa phòng hội nghị, anh bỗng dừng lại.
Nhìn xuyên qua tấm kính trong suốt, anh trông thấy Thi Hảo ngồi ở góc chếch chéo phía đối diện, có vẻ như cô đang học thuộc nội dung bài thuyết trình sắp tới, môi mấp máy tập trung nói không ngừng nghỉ.
Hai tháng không gặp, dường như cô gầy đi nhiều.
“Tổng giám đốc Lương?” Trán của viên quản lý bắt đầu đổ mồ hôi, anh ta không biết vì sao anh lại dừng lại.
Lương Tây Kinh hoàn hồn, đứng nhìn khuôn mặt anh nhớ nhung đã lâu qua tấm kính trong suốt một lúc lâu mới quay người rời khỏi đây: “Không có gì, tôi xuống đây xem thử một chút thôi.”
Quản lý: “Dạ?”
Lương Tây Kinh đánh mắt ra hiệu với Dương Cao Phi.
Dương Cao Phi ngầm hiểu ý, nói: “Tổng giám đốc Lương chỉ tiện thể đi ngang qua thôi, quản lý Lưu chủ trì tổ chức tranh thầu đi.” Anh ấy ngẫm nghĩ rồi nhắc nhở: “Nhớ phải đảm bảo công bằng tuyệt đối.”
Một trong số các công ty quảng cáo tham gia tranh thầu là của người thân của quản lý Lưu.
Nghe vậy, quản lý Lưu đổ mồ hôi lạnh dọc sống lưng: “Tổng giám đốc Lương, tôi hiểu rồi.”
Rời khỏi tầng hai mươi ba, để mọi người tin tưởng, Lương Tây Kinh giả bộ tiếp tục đi lượn thêm mấy tầng bên dưới.
Trước sự xuất hiện khá đột ngột của anh, các nhân viên trong tập đoàn không khỏi thấp thỏm, mất tập trung, sợ bị anh “đi thị sát” phát hiện ra vấn đề gì đó làm không tốt.
May là không có chuyện gì cả.
Lương Tây Kinh thật sự chỉ xuống nhìn qua một chút rồi đi luôn.
Trở lại văn phòng, Lương Tây Kinh sai Dương Cao Phi đi pha cà phê.
Dương Cao Phi xem giờ, định khuyên anh buổi chiều uống cà phê không tốt cho sức khỏe nhưng lời ra tới miệng rồi lại phải nuốt vào trong.
Anh ấy có nói cũng chẳng ích gì.
Cửa phòng làm việc mở ra rồi đóng lại.
Lương Tây Kinh cụp mắt nhìn tập tài liệu để mở trên mặt bàn nhưng không nhập tâm đọc vào đầu được một chữ nào.
Trong đầu của anh không ngừng hiện lên khuôn mặt của Thi Hảo… Sở dĩ vừa rồi anh rời khỏi đó là để tránh sự xuất hiện của anh phân tán sự tập trung của cô, khiến cô căng thẳng.
Lương Tây Kinh biết năng lực của Thi Hảo ở mức nào, anh hiểu cô rất rõ.
Anh không can thiệp vào công việc mới của cô, cũng không dám khẳng định mình có tầm ảnh hưởng nhất định với cô nhưng anh biết, nếu anh vào, chắc chắn cô sẽ thấy áp lực.
-
Ở một nơi khác, khi Lương Tây Kinh quay người rời đi, Thi Hảo dường như nhận ra, cô ngẩng đầu lên nhìn thử bên ngoài.
Tuy nhiên, từ chỗ ngồi của cô không thể nhìn thấy toàn bộ bên ngoài phòng hội nghị.
Các đồng nghiệp cũ vẫn đi qua đi lại bên ngoài phòng họp như bình thường, cô không nhìn thấy điều gì khác.
Thi Hảo ngẩn người một hồi, sau đó tiếp tục làm công việc đang dang dở.
Buổi tranh thầu công khai chính thức bắt đầu, mọi người trong phòng họp nhanh chóng tiến hành việc so giá thắng thầu và cạnh tranh về chất lượng chiến lược tiếp thị.
Thi Hảo rất bình tĩnh.
Cô đặt niềm tin vào kế hoạch của mình. Mặc dù cô biết nhiều khả năng kết quả trúng thầu đã được quyết định ngầm từ trước, nhất là với phần hành quảng cáo nhưng càng như vậy, cô lại càng bình tĩnh.
Kết quả thế nào không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là cô muốn làm tốt chuyện này.
Sau khi kết thúc buổi mở thầu công khai, kết quả sẽ được thông báo vào ngày hôm sau.
Thi Hảo và các đồng nghiệp rời khỏi phòng họp, chuẩn bị ra về.
Thang máy đi xuống dưới tầng một, Thi Hảo và các đồng nghiệp bước ra khỏi thang máy, cô ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy ngay một bóng hình thân thuộc đang đứng đưa lưng về phía cô.
Thi Hảo bất giác dừng bước. Như được linh tính mách bảo, Lương Tây Kinh quay đầu lại nhìn cô.
Hai người đứng xa xa nhìn nhau mấy giây.
Thi Hảo còn chưa kịp làm gì, Bối Diệp Đồng và một đồng nghiệp khác đã kích động hỏi cô: “Thi Hảo, đây có phải là ông chủ cũ của cô không?”
Lương Tây Kinh gật nhẹ đầu, đảo mắt nhìn ba người họ: “Kết thúc mở thầu rồi à?”
Thi Hảo trả lời: “Ừm.”
Lương Tây Kinh gật đầu, cười rất khẽ: “Chúc cô may mắn.”
Thi Hảo ngẩn người, ngước mắt nhìn lên, chạm vào đôi mắt đen láy của anh.
Không chờ cô nói bất kỳ điều gì, Lương Tây Kinh đã nhẹ nhàng nói: “Không cần phải cảm thấy áp lực nặng nề quá, tôi đã xem chiến lược tiếp thị của bọn cô rồi, ý tưởng rất đặc biệt.”
Lương Tây Kinh chuyển mắt nhìn đi chỗ khác: “Cố lên.”
Thi Hảo cong môi: “... Vâng.” Cô chỉ tay sang bên cạnh, trái tim căng như sợi dây đàn: “Vậy chúng tôi đi trước đây.”
Lương Tây Kinh quan sát biểu cảm cố tỏ ra bình tĩnh của cô: “Đi đi.”
Thi Hảo ra về cùng với các đồng nghiệp, tới khi ngồi vào xe rồi, dây thần kinh căng cứng của cô mới chùng xuống.
Cô thở phào nhẹ nhõm, vô tình bắt gặp ánh mắt của Bối Diệp Đồng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ít giây sau, Bối Diệp Đồng đánh mắt nhìn đi chỗ khác, dành tặng lời khen cho cô: “Hôm nay cô làm khá tốt đấy.”
Thi Hảo thở phào nhẹ nhõm: “Cám ơn chị Đồng.”
Bối Diệp Đồng định nói thêm gì đó khác nhưng một đồng nghiệp tầm tuổi Thi Hảo không chịu nổi nữa phải cảm thán: “Trời ạ, Thi Hảo, ông chủ của cô đẹp trai quá! Hồi trước, tôi chỉ mới nhìn thấy anh ấy trên tivi thôi, không ngờ người thật còn đẹp hơn trên tivi nhiều.”
Nói đến đây, cô ấy tò mò hỏi: “Có ông chủ đẹp trai như vậy, rốt cuộc sao cô lại nỡ lòng nào xin nghỉ việc thế?”
“...”
Thi Hảo mấp máy môi, không biết phải trả lời như thế nào.
Bối Diệp Đồng thấy cô lúng túng bèn nói: “Đẹp trai thì có ích gì chứ, cô không thấy tổng giám đốc Lương có khí thế quá mạnh mẽ hay sao?”
“... Đúng vậy.” Đồng nghiệp nói.
Bối Diệp Đồng hắng giọng khoe khoang: “Không phải chủ công ty nào cũng bình dị, gần gũi như chị Đồng của các cô đâu, đúng không Thi Hảo?”
Thi Hảo cười một tiếng: “Đúng vậy.”
Cô mấp máy môi, nhẹ nhàng nói: “Làm việc cho tập đoàn Lương Thị phải chịu đựng áp lực khá lớn nên tôi mới xin nghỉ.”
Chủ đề này được thảo luận tới đây là dừng, đồng nghiệp cũng không hỏi thêm gì nữa.
Thi Hảo liếc sang bên cạnh nhìn Bối Diệp Đồng, nhẹ nhàng nói: “Chị Đồng, cám ơn chị.”
Bối Diệp Đồng nheo mắt nhìn cô, khẽ nói: “Tôi cũng không muốn để mất một nhân viên mới có năng lực lại biết nỗ lực cố gắng như cô.”
Thi Hảo hiểu ý, nở nụ cười, trái tim chơi vơi cũng quay trở về chỗ của nó trong lồng ngực.
Cô ngoái đầu lại nhìn đằng sau.
Tòa nhà cao sừng sững của tập đoàn Lương thị dần dần mất hút khỏi tầm mắt.
Thi Hảo lẳng lặng nhìn ngắm cho đến khi điện thoại rung lên.
Cô cúi đầu xuống xem, Dương Văn Tuấn gửi tin nhắn cho cô.
Kể từ lần trước, sau khi cô chạm mặt Dương Văn Tuấn khi đang đi tìm việc làm, thỉnh thoảng Dương Văn Tuấn lại gửi tin nhắn cho cô, không quá thường xuyên nên Thi Hảo cũng rất khó từ chối.
Cô thực sự rất khó nói lời từ chối với những người từng chìa tay ra giúp đỡ cô.
Ôn Ỷ từng đánh giá rằng, Thi Hảo quá mềm lòng, quá niệm tình xưa, như vậy là không tốt.
Đương nhiên Thi Hảo cũng ý thức được điều này nhưng một nắm khi đói bằng một gói khi no, ơn tình này đáng để cô cảm kích cả đời.
Dương Văn Tuấn hẹn cô đi ăn tối với anh ấy.
Thi Hảo suy nghĩ mấy giây, nhắn lại: “Tối nay chắc em phải tăng ca rồi.”
Dương Văn Tuấn: “Không sao, anh cũng đang còn việc chưa làm xong, bao giờ em tăng ca xong thì báo anh biết nhé.”
Thi Hảo cảm thấy khá khó xử, cô muốn hỏi xem có phải anh ấy có chuyện gì muốn nói với mình không nhưng rồi lại nghĩ, người ta chưa nói gì, mình đã chủ động nhắc tới thì không được hay cho lắm.
Cô không phải đồ ngốc.
Thi Hảo mơ hồ cảm thấy Dương Văn Tuấn có ý với mình.
Có vẻ như là sợ cô từ chối, Dương Văn Tuấn nhắn thêm: “Anh có chút chuyện muốn nói với em.”
Trả lời tin nhắn của Dương Văn Tuấn xong, Thi Hảo lập tức nhận được tin nhắn của Tần Yến.
Cô nhìn ngày giờ, tò mò không biết rốt cuộc hôm nay là ngày đặc biệt gì mà hết người này tới người khác hẹn cô ăn cơm.
Tần Yến đến thành phố Giang nên nói muốn hẹn cô và Ôn Ỷ cùng dùng cơm.
Mới cách đây không lâu, Ôn Ỷ viết tin bài về Tần Yến nên nợ ơn Tần Yến một lần.
Nếu như Dương Văn Tuấn không hẹn cô trước thì Thi Hảo đã đồng ý rồi.
Thế nhưng hiện giờ, cô không đi được.
Thi Hảo không do dự quá lâu, cô trả lời anh ấy: “Xin lỗi tổng giám đốc Tần, tối nay tôi có hẹn rồi.”
Tần Yến: “... Không khéo vậy sao.”
Thi Hảo: “Ừm, anh ở thành phố Giang được mấy hôm?”
Tần Yến: “Khá lâu đấy, hai hôm nữa chúng ta hẹn nhau sau cũng được.”
Thi Hảo: “Được.”
Nhìn thấy tin nhắn của Thi Hảo, Tần Yến ngẩng đầu lên nhìn về phía người vẫn đang ngồi trong văn phòng: “… Tối nay thư ký Thi có hẹn rồi.”
Thi Hảo vừa đi khỏi tập đoàn thì Tần Yến tới.
Cho nên, Tần Yến cảm thấy khá đáng tiếc, nếu như anh ấy tới sớm mười phút thì đã kịp xem trò cười của Lương Tây Kinh rồi.
Nghe Tần Yến nói vậy, động tác tay của Lương Tây Kinh khựng lại, anh ngước mắt lên nhìn về phía đối phương bằng ánh mắt sắc bén.
Tần Yến nhún vai: “Cậu có nhìn tôi cũng chẳng ích gì đâu, đây là chuyện do chính miệng thư ký Thi nói mà.”
Lương Tây Kinh thôi không nhìn Tần Yến nữa, vẻ mặt khá hờ hững.
Tần Yến nhìn anh một lát rồi khẽ chép miệng: “Rốt cuộc cậu tính thế nào đây?”
Lương Tây Kinh: “Tính cái gì thế nào cơ?”
Tần Yến trợn tròn mắt: “Cậu đừng nói với tôi là cậu không có ý gì với thư ký Thi cả nhé.”
“...”
Lương Tây Kinh im lặng.
Tần Yến nheo mắt nhìn anh: “Nếu có ý thì nhanh nhanh hành động đi.”
“Hành động như thế nào?” Lương Tây Kinh hỏi.
Tần Yến ngẩn người, hoài nghi nhìn anh: “… Theo đuổi đi chứ còn gì nữa, cậu đừng nói với tôi là ngay cả theo đuổi con gái như thế nào cậu cũng không biết đấy nhé.”
Lương Tây Kinh hơi ngước mắt lên nhìn Tần Yến, bộc lộ ý tứ rất rõ ràng.
Tần Yến nghẹn lời, chỉ muốn chửi tục: “Cậu phách lối quá rồi đấy, đáng ra thư ký Thi phải trừng trị cậu mới phải.”
Lương Tây Kinh phớt lờ câu càm ràm của Tần Yến, nhíu mày nói: “Nói rõ ra đi, phải theo đuổi như thế nào?”
Lương Tây Kinh lạnh lùng liếc xéo Tần Yến một cái, có linh cảm hết sức rõ ràng rằng tất cả những điều anh ấy nói đều vô dụng.
Anh liếc xem giờ, nhẹ nhàng nói: “Cậu hỏi cô ấy xem tối nay cô ấy ăn cơm ở đâu.”
Tần Yến: “?”
Tần Yến chớp chớp mắt mấy cái, mắt sáng hẳn lên: “Thế nào? Cậu định tới phá đám hả?”
Lương Tây Kinh: “... Tôi không trẻ con vậy đâu.”
Tần Yến quan sát dáng vẻ bình chân như vại của anh, phàn nàn bảo: “Chẳng thà cậu cứ trẻ con một chút còn hơn.”
Hại tên “thái giám”* là anh ấy đây đứng xem mà sốt hết cả ruột.
*Trung Quốc có câu tục ngữ “hoàng đế chưa vội mà thái giám đã vội cuống cuồng”, ý rằng, đương sự của vấn đề còn không sốt sắng giải quyết vấn đề bằng người đóng vai trò giúp đỡ đương sự.
-
Sau khi hoàn thành xong phần việc của mình, Thi Hảo đi gặp Dương Văn Tuấn.
Nhà hàng Dương Văn Tuấn đặt chỗ là nhà hàng món Nhật lần trước cô mời anh ấy.
Lúc Thi Hảo đến, Dương Văn Tuấn đã đến rồi.
“Xin lỗi, em tới muộn.” Thi Hảo cười áy náy.
Dương Văn Tuấn đưa thực đơn cho cô: “Là tại anh đến sớm thôi.” Anh ấy nói: “Anh vừa gọi mấy món em thích rồi, em xem thử xem có muốn gọi thêm gì khác nữa không.”
Thi Hảo mỉm cười: “Dạ, cám ơn.”
Không gian của nhà hàng món Nhật rất tuyệt, ánh đèn chiếu nghiêng nghiêng, bầu không khí cũng rất dễ chịu.
Thi Hảo vừa ăn vừa thỉnh thoảng chạm phải ánh mắt Dương Văn Tuấn nhìn mình.
Bữa cơm này Thi Hảo ăn không được thoải mái.
Khi đã ăn tương đối đủ rồi, Dương Văn Tuấn nhìn cô: “Em ăn xong rồi à?”
Thi Hảo gật đầu.
Hai người lần lượt một trước một sau rời khỏi nhà hàng, chỗ này khá gần nhà Thi Hảo, Dương Văn Tuấn đề nghị: “Em có muốn đi bộ về nhà cho tiêu cơm không?”
“... Được thôi.” Thi Hảo đồng ý.
Hai người lặng lẽ đi về phía khu dân cư.
Đi được nửa đường, đúng lúc gặp được một hàng hoa bán rong.
Dương Văn Tuấn nhìn bên đó, hỏi cô: “Anh nhớ em thích hoa tulip phải không nhỉ?”
Thi Hảo hiểu ý của Dương Văn Tuấn, cô uyển chuyển từ chối: “Hôm qua em mới vừa mua rồi.”
Dương Văn Tuấn liếc nhìn sang bên cạnh, nhấn mạnh: “Chỉ là một bó hoa thôi mà.”
Nói rồi, Dương Văn Tuấn vẫn mua hoa tặng Thi Hảo.
Thi Hảo không còn cách nào khác, đành phải nhận: “Cám ơn anh.”
Hai người tiếp tục đi tiếp.
Lúc đến cửa khu dân cư, Thi Hảo mới mở miệng một lần nữa: “Đàn anh, em về tới nhà rồi.”
Dương Văn Tuấn “ừm” một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Thi Hảo, em là người thông minh, hẳn là em đoán được dụng ý hôm nay anh hẹn em là gì.”
“...”
Thi Hảo giật mình, còn chưa kịp mở miệng, Dương Văn Tuấn đã hỏi: “Hiện tại em đang độc thân phải không?”
“Phải.” Thi Hảo chân thành nhìn Dương Văn Tuấn: “Nhưng em khuyên anh không nên nói tiếp.”
Dương Văn Tuấn dừng lại: “Vì sao?”
Thi Hảo hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt anh ấy, ăn ngay nói thật: “Tạm thời em không có ý định bắt đầu một chuyện tình cảm mới.”
Dương Văn Tuấn: “Nếu như anh nói rằng anh có thể đợi thì sao?”
“Vậy thì tốt hơn hết là anh đừng đợi.” Thi Hảo đáp mà không hề nghĩ ngợi.
Dương Văn Tuấn nghẹn lời.
Thi Hảo tự biết bản thân nói năng hơi quá đáng, cô lúng túng sờ chóp mũi: “Xin lỗi, ý em không phải vậy.”
Dương Văn Tuấn thở dài, không làm khó cô: “Em cứ nói tiếp đi.”
“Ừm...” Thi Hảo sắp xếp lại câu từ một lần nữa: “Thực ra em cũng không biết phải nói như thế nào nhưng em rất chắc chắn em không có ý gì với anh cả.”
Dương Văn Tuấn ngẩn người, bội phục sự thẳng thắn bộc bạch của cô.
Anh ấy im lặng một lát, bỗng nhiên hỏi: “Em vẫn còn thích Lương Tây Kinh phải không?”
Thi Hảo ngơ ngác nhìn anh ấy.
Dương Văn Tuấn nói rõ ra: “Chuyện này không khó để nhận ra.”
Thi Hảo cười chua chát: “Đúng vậy, nếu quan sát kĩ thì sẽ nhận ra thôi.”
Dương Văn Tuấn không thích nụ cười khiên cưỡng của cô, anh ấy nói khẽ: “Hai người chia tay nhau là vì… Người nhà của tổng giám đốc Lương à?”
“Đó chỉ là một nửa lý do thôi.” Thi Hảo trả lời anh ấy.
Dương Văn Tuấn gật đầu, rất biết chừng mực không hỏi thêm gì nữa: “Được thôi.”
Anh ấy cũng là người thẳng thắn: “Vậy xem như hôm nay anh tỏ tình thất bại rồi.”
Thi Hảo bật cười vì lời anh ấy nói: “Đàn anh, anh rất tốt.”
“Đừng phát giấy khen người tốt việc tốt cho anh như vậy.” Dương Văn Tuấn nói: “Anh đi đây.”
Thi Hảo nhắc lại một lần nữa: “Cám ơn anh.”
Dương Văn Tuấn thấy cô như vậy, trong lòng thật không nỡ: “Đừng cảm thấy áp lực quá, chúng ta vẫn là bạn.”
Thi Hảo cười trong trẻo: “Vâng.”
Nhìn theo bóng Dương Văn Tuấn đi xa, Thi Hảo cúi đầu nhìn chằm chằm bó hoa tulip trong tay mình một lúc, sau đó định đi vào nhà.
Vừa quay đầu lại, cô lập tức bắt gặp Lương Tây Kinh đứng cách cô một quãng ngắn, cầm trên tay một bó hoa hồng màu hồng nhạt.
Không biết anh đã đến đây từ lúc nào, đã đứng nhìn cô và Dương Văn Tuấn trong bao lâu.
Trái tim Thi Hảo bỗng thắt lại, cô đứng như trời trồng, không biết phải làm gì cho phải.
Bỗng nhiên, Lương Tây Kinh sải bước đi về phía cô.
Anh dừng lại trước mặt Thi Hảo, liếc nhìn bó hoa tulip trong tay cô, tỏ ý chê bai: “Anh ta không biết là không được bày hoa tulip trong nhà hay sao?”
“?”
Thi Hảo ngẩn người, buột miệng hỏi: “Sao anh biết?”
Hình như kiến thức thường thức này không nằm trong phạm vi Lương Tây Kinh hiểu rõ thì phải. Tính anh xa cách cuộc đời trần tục còn hơn cả những gì mọi người tưởng tượng.
Lương Tây Kinh mấp máy môi, phớt lờ cô.
Thi Hảo mím môi, tự biết câu hỏi của mình khá ngu ngốc.
Im lặng một lúc lâu, cô không nhịn được hỏi: “Anh tới đây từ lúc nào vậy?”
Lương Tây Kinh: “Từ trước khi hai người về tới đây.”
“...”
Cuộc trò chuyện hôm nay không thể tiếp tục nổi nữa rồi.
Thi Hảo nói câu nào anh chặn họng luôn câu đó, cô chẳng muốn nói thêm gì với anh nữa.
Dường như đoán được suy nghĩ của cô, Lương Tây Kinh nhìn quầng thâm dưới mí mắt cô: “Anh ta không biết dạo này em bận rộn công việc à?”
Thi Hảo không hiểu logic nhảy cóc đề tài của anh, thắc mắc nhìn anh tỏ ý khó hiểu.
Lương Tây Kinh: “Đúng là chẳng có mắt quan sát gì cả.”
Biết Thi Hảo bận còn hẹn cô đi ăn.
Thi Hảo hiểu ý anh muốn nói gì, cô hơi ngượng ngùng.
Cô vốn định nói cô mới vừa xong việc rồi, hôm nay không còn bận như trước nữa nhưng lời ra tới miệng, Thi Hảo lại cảm thấy mình chú ý sai vấn đề mất rồi.
Cô hoàn hồn, nhìn bó hoa hồng trong tay anh: “Anh tới đây làm gì?”
Lương Tây Kinh nhíu mày: “Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi hay sao?”
Thi Hảo giả ngu, cố ý phớt lờ tiếng trái tim đập thình thịch như trống dồn.
Lương Tây Kinh nhét bó hoa hồng mình cầm trên tay vào ngực cô, nói ngắn gọn súc tích: “Tặng hoa.”