May thay, Lương Tây Kinh vẫn còn nhớ rằng hiện anh đang trong thân phận là người theo đuổi Thi Hảo, anh chỉ đẩy lưỡi vào trong hàm răng của cô rồi cắn mạnh lấy đầu lưỡi của cô một cái, sau đó rời khỏi môi cô.
Anh hơi cúi mắt xuống nhìn chằm chằm Thi Hảo, trầm giọng nói: "Xin lỗi, anh nhịn không được."
"..."
Hai bên má của Thi Hảo nóng lên, đầu lưỡi bị anh cắn đến giờ vẫn còn cảm thấy hơi đau: "Anh... Em vẫn chưa đồng ý."
Đầu óc Thi Hảo choáng váng, cô cảm nhận được mùi rượu nồng nặc trong miệng Lương Tây Kinh, giờ đây cô chỉ có thể nói ra những lời không có một chút sức uy hiếp như vậy.
Lương Tây Kinh trìu mến cạ nhẹ vào đầu mũi của cô: "Anh biết mà."
Chính bởi vì anh biết điều đó nên mới có chút kiềm chế lại.
Còn nếu không, anh sẽ càng quá đáng hơn.
Thi Hảo biết ý của anh nên cô yếu ớt liếc anh một cái.
Lương Tây Kinh nhắm mắt lại, giọng điệu không còn bình tĩnh như mọi khi: "Em bắt đầu học từ khi nào vậy?"
Anh đang hỏi về chuyện học tiếng Đức.
Việc Thi Hảo học tiếng Đức, đối với những người khác mà nói, đó có thể không phải là vấn đề lớn.
Nhưng đối với Lương Tây Kinh thì khác.
Cô biết rằng anh có ý định hợp tác với người Đức, trong lương lai, số lần anh bay đến Đức sẽ nhiều hơn bình thường rất là nhiều. Cô học tiếng Đức, một phần là vì bản thân nhưng mặt khác quan trọng hơn là để đồng hành cùng với Lương Tây Kinh.
Về điểm này, Lương Tây Kinh hiểu rất rõ.
Đồng thời, anh cũng hiểu rõ rằng Thi Hảo không hề bỏ cuộc.
Chỉ là trước khi biết được việc cô đang học tiếng Đức, đó đều là những cảm giác đơn phương của Lương Tây Kinh. Nhưng mới vừa rồi, anh mới vô cùng chắc chắn rằng mình không phải đang "chiến đấu một mình". Từ đầu đến cuối, Thi Hảo đều có cùng suy nghĩ với mình.
Hai người họ đều thấu hiểu lẫn nhau, họ luôn cố gắng, nỗ lực để hướng tới vị trí của đối phương.
Mặt Thi Hảo nóng bừng, đầy xấu hổ.
Cô không muốn Lương Tây Kinh biết mình đang lén lút học tiếng Đức, vừa rồi cũng là do anh bất ngờ gọi điện đến, cô vui quá nên để quên quyển sách trên bàn trà.
Tuy nhiên, dù gì thì anh cũng đã biết rồi.
Cô im lặng vài giây, nhìn anh: "... Trước khi nghỉ việc."
Lương Tây Kinh nhìn cô chằm chằm: "Khó học không?"
"Khó." Thi Hảo trả lời thật lòng: "Thật ra em cũng không muốn học cho lắm."
Lương Tây Kinh lại còn cười cười, khóe môi anh cử động: "Anh có thể hôn em thêm một lát được không?"
"?"
Thi Hảo ngơ ngác một lúc, dùng vẻ mặt không thể tin tưởng được nhìn anh: "Không được."
Cô nói với thái độ vô cùng kiên quyết: "Lương Tây Kinh, có người nào chưa theo đuổi được người khác mà đã động tay động chân đâu chứ." Thi Hảo không nhịn được mà trừng mắt nhìn anh rồi lẩm bẩm: "Trước đây anh theo đuổi những cô gái khác đều như vậy à?"
Nghe câu này, Lương Tây Kinh kêu oan: "Trước đây anh chưa bao giờ theo đuổi cô gái nào cả."
"..."
Cổ họng Thi Hảo khẽ nghẹn một cái, cô cảm thấy anh thật là biết cách chọc tức người khác: "Ý của anh là đều là người khác đuổi theo anh đúng không?"
Lương Tây Kinh không lên tiếng nhưng câu trả lời đã rất rõ ràng.
Thi Hảo liếc anh một cái, thì thầm trong miệng: "Nếu như bạn gái cũ của anh mà biết anh nói như vậy chắc sẽ tức chết mất."
Lương Tây Kinh cau mày, lùi lại vài bước để nới rộng khoảng cách giữa hai người ra.
Anh sợ rằng mình sẽ lại không kiềm chế được mà hôn cô lần nữa.
"Ai nói cho em nghe là anh có bạn gái cũ?"
Thi Hảo ngớ người ra, cô định nói rằng cô chính là bạn gái cũ của anh đây. Nhưng vào lúc này, cái đó không phải là trọng tâm vấn đề, cô muộn màng nhận ra một ý nghĩa khác trong lời nói của anh...
"Anh... chưa từng quen ai bao giờ à?"
Lương Tây Kinh: "Nếu không tính việc quen với em?"
Thi Hảo có chút xấu hổ: "Ngoại trừ em ra."
Lương Tây Kinh: "Không có."
"?"
Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Thi Hảo, Lương Tây Kinh cau mày, giơ tay ra nhéo nhẹ vào phần thịt mềm mại ở bên hông eo cô, có chút buồn bực hỏi: "Em tưởng rằng anh từng quen qua người khác sao?"
Thi Hảo bày ra vẻ mặt vô tội nhìn anh.
Lương Tây Kinh khó hiểu: "Bộ em từng nghe qua những tin đồn tương tự từ người khác sao?"
"Không có." Thi Hảo im lặng vài giây rồi thẳng thắn nói: "Tự em cảm thấy vậy."
Lương Tây Kinh suýt nữa là bị cô chọc cho tức chết: "Tự em cảm thấy?"
Anh hỏi: "Anh phát ra tín hiệu sai lệch cho em hồi nào vậy?"
Nói đến đây, Thi Hảo cảm thấy mình có thể biện minh được rồi.
Cô nhìn Lương Tây Kinh rồi đánh giá từ trên xuống dưới, giọng cô vô cùng tự tin: "Cái lần anh hôn em... Hoàn toàn không giống là lần đầu tiên."
Lương Tây Kinh: "..."
Anh cố gắng hết sức để nhớ lại thì phát hiện ra đêm đó có rất nhiều chi tiết anh đã không thể nhớ rõ rồi. Nhưng anh vẫn mơ hồ nhớ ra được... "Không phải anh đã cắn rách môi em luôn sao?"
Thi Hảo bị câu nói của anh làm cho mắc nghẹn, mặt cô đỏ bừng lên: "Ngoại trừ việc này ra."
Dù ở bất kỳ điểm nào thì những hành động của Lương Tây Kinh cũng hoàn toàn không giống như một người không có kinh nghiệm yêu đương vậy.
Ánh mắt của Lương Tây Kinh nhìn về phía cô, anh cảm thấy mình thật sự rất oan.
Chẳng lẽ anh phải nói rằng những chuyện này dù không có người dạy thì vẫn có thể tự biết hay sao?
Im lặng một lúc, Lương Tây Kinh uất ức thì thầm: "Em là bạn gái duy nhất của anh."
“... Bạn gái cũ.” Thi Hảo sửa lại câu nói của anh.
Lương Tây Kinh tức giận liếc cô một cái, sau đó quay qua uống cạn ly trà giải rượu trên bàn trà.
Thi Hảo nhìn hành động ấu trĩ này của anh bỗng cô cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng vì sợ Lương Tây Kinh cảm thấy mất mặt nên cô đành nhịn cười.
“Lúc trước anh cũng đâu có nói.” Cô cố gắng biện hộ: “Hơn nữa anh lại còn lớn hơn em đến mấy tuổi.”
Là một người bình thường thì sẽ không có ai nghĩ tới việc Lương Tây Kinh đã gần ba mươi tuổi rồi mà mới yêu lần đầu.
Nghe vậy, Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo rồi chậm rãi nói: "Đầu tiên là cảm thấy anh đã từng quen qua rất nhiều bạn gái, bây giờ lại nói anh lớn tuổi."
Anh dừng lại một chút, nói với một giọng rất uất ức: "Còn gì nữa không? Tối hôm nay em nói ra hết luôn đi."
Đối diện với ánh mắt giận dỗi của Lương Tây Kinh, Thi Hảo ngại ngùng sờ sờ đầu mũi: "Em xin lỗi anh nhé?"
Lương Tây Kinh: "Không cần."
Thi Hảo chớp chớp mắt: "Vậy anh muốn thế nào mới hết giận dỗi em?"
Lương Tây Kinh cúi đầu xuống, quan sát những thay đổi nhỏ trên nét mặt cô.
Một lát sau, lúc Thi Hảo sắp chịu không nổi ánh mắt áp bức của anh nữa thì anh nói: "Cuối tuần này đi với anh đến một nơi."
Thi Hảo ngơ ngác: "Đi đâu thế?"
Lương Tây Kinh: "Tạm thời không nói được."
Thi Hảo trầm ngâm trong chốc lát, cô chỉ có thể trả lời anh rằng: "Nếu như em không tăng ca thì em sẽ đi với anh."
Lương Tây Kinh đương nhiên là đồng ý.
-
Phòng khách lại một lần nữa chìm trong sự yên tĩnh.
Lương Tây Kinh không chủ động đề cập đến việc đi về, Thi Hảo thì nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh nên cũng có chút không nỡ.
Cô đang định cầm điện thoại lên lướt để phân tán sự tập trung của mình thì đột nhiên Lương Tây Kinh nắm lấy bàn tay đó của cô.
Thi Hảo định vùng vẫy thì Lương Tây Kinh đã ôm lấy cả người cô vào lòng. Anh vùi đầu vào cổ cô, hít một hơi thật sâu, anh nói bằng giọng khàn khàn, đầy gợi cảm: "Ôm vài phút rồi anh đi."
"..."
Nghe vậy, cánh tay đang giơ lên cao vài giây định đẩy Lương Tây Kinh ra của Thi Hảo từ từ hạ xuống.
Cô trả lời: "Nể mặt anh đang say rượu, em cho anh ôm ba phút đó."
Lương Tây Kinh trầm giọng nói: "Được."
Nói xong, anh siết tay lại, ôm Thi Hảo chặt hơn nữa, chặt đến mức cả hai người đều trở nên có chút khó thở.
Năm phút sau, Lương Tây Kinh mới buông Thi Hảo ra.
Anh kiềm chế lại cơn rạo rực trong người, chăm chú nhìn Thi Hảo ở một khoảng cách gần, trầm giọng nói: "Anh về đây, em ngủ sớm đi."
Thi Hảo mím môi để bình tĩnh lại, dời ánh mắt đi nơi khác nói: "Ừm, anh bảo tài xế lái xe chậm một chút."
Lương Tây Kinh đồng ý.
Trước khi đi, Lương Tây Kinh chỉ vào bàn trà: "Trà giải rượu rất ngon."
Thi Hảo: "... Tạm biệt."
Lương Tây Kinh cười cười, nhìn khóe môi mềm mại, hồng hào của cô, mắt anh khẽ tối sầm lại: "Sáng mai anh sẽ đến đón em."
Thi Hảo: "Thôi không cần đâu."
Cô lịch sự từ chối: "Em có thể tự đến công ty được."
Lương Tây Kinh giơ tay ra véo nhẹ vào má cô: "Yên tâm đi, chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra đâu."
Thi Hảo: "..."
Sau khi Lương Tây Kinh rời khỏi, Thi Hảo đứng sau cửa một lúc lâu rồi mới đi vào phòng.
Bước vào phòng, cô nhìn vào chiếc gương soi toàn thân được đặt trong góc tường.
Do dự vài giây, Thi Hảo đứng yên trước chiếc gương.
Nhìn thấy mình trong gương với đôi má ửng hồng và đôi môi hồng hào, Thi Hảo đưa tay lên chạm vào khóe môi... Dường như, cô cảm thấy hương vị ngọt ngào của rượu trong miệng Lương Tây Kinh vẫn còn đọng lại trên đó.
Nghĩ tới đây, không hiểu sao khóe môi của Thi Hảo lại nhếch lên.
-
Một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau, khi Thi Hảo đi đến khu dân cư gặp Lương Tây Kinh, cô mới hiểu được câu nói “chuyện cô lo lắng sẽ không xảy ra đâu” mà anh đã nói vào tối hôm qua trước khi về nhà có nghĩa là gì rồi.
Lương Tây Kinh đã đổi một chiếc xe khác.
Nhìn chiếc xe trước mặt, Thi Hảo từ từ chuyển ánh mắt nhìn về phía anh: "... Anh cảm thấy chiếc xe này trông có vẻ khiêm tốn hơn à?"
Lương Tây Kinh: "Không khiêm tốn sao?"
Một chiếc ô tô trị giá ba triệu quả thực trông khiêm tốn hơn một chiếc ô tô trị giá hàng chục triệu.
Tuy nhiên, Thi Hảo cảm thấy rất rõ rằng sự khiêm tốn mà cô nghĩ đến, nó vô cùng, vô cùng khác với sự khiêm tốn mà Lương Tây Kinh nhận định.
Hai người họ với bốn con mắt cùng nhìn nhau trong vài giây.
Thi Hảo nhượng bộ: "Cũng được."
Cô không đành lòng để Lương Tây Kinh lại chen chúc trên tàu điện ngầm với mình: "Anh đã ăn sáng chưa?"
Lương Tây Kinh: "Vẫn chưa, anh muốn ăn với em."
Thi Hảo cảm thấy anh đang cố tỏ ra tội nghiệp với cô nhưng cô lại luôn mềm lòng trước chiêu này của Lương Tây Kinh.
“Vậy anh muốn ăn gần đây hay ăn gần công ty em?” Thi Hảo nhìn xung quanh, thấy vẫn còn sớm, hai người họ vẫn có thể từ tốn ăn một bữa sáng rồi mới đến công ty.
Lương Tây Kinh: "Tùy em đấy."
Hôm qua, Thi Hảo nghe đồng nghiệp nói có một quán điểm tâm ở gần công ty, có món bánh bao súp rất ngon, cô cũng thấy hơi thèm.
Thi Hảo cũng không đắn đo quá nhiều, cô quyết định: "Vậy chúng ta đến khu vực gần công ty để ăn đi."
Lương Tây Kinh không có phản đối.
Chỉ là cả hai đều quên mất một điều.
Nếu ăn sáng ở gần công ty của Thi Hảo, rất có thể họ sẽ bắt gặp đồng nghiệp của Thi Hảo.
Hai người vừa đến quán điểm tâm và ngồi xuống, gọi các món muốn ăn thì đồng nghiệp của Thi Hảo từ bên ngoài mở rèm ra đi vào.
Vừa nhìn thấy Thi Hảo thì hai đồng nghiệp đó giơ tay lên chào cô: "Thi..." Mới gọi tên cô được một nửa thì hai người đó nhìn thấy Lương Tây Kinh đang ngồi bên cạnh, nụ cười trên gương mặt họ bỗng đông cứng lại.
"..."
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai người họ, Thi Hảo cố nhịn cười mà vẫy tay với họ: "Chào buổi sáng."
Hai đồng nghiệp gật đầu chào lại rồi nói nhỏ: "Chào buổi sáng."
Thời điểm này là giờ cao điểm của buổi sáng, trong quán đã không còn bàn trống nên chỉ có thể ngồi ghép bàn.
Thấy hai người đó đang do dự, Lương Tây Kinh lên tiếng: "Ngồi chung không?"
Nếu Lương Tây Kinh đã không để bụng thì hai người họ cũng không do dự nữa: "Chào buổi sáng, tổng giám đốc Lương."
Lương Tây Kinh khẽ cười nói: "Muốn ăn gì?"
Sau khi gọi món thì hai đồng nghiệp đó ngồi chờ món với nụ cười trên môi.
Thi Hảo nhìn thấy thì nhịn không được mà cười lên.
“Em cười gì vậy?” Lương Tây Kinh chú ý đến dáng vẻ của cô nên hỏi.
Thi Hảo quay đầu lại nhìn anh, giả vờ giấu anh: "Không nói anh nghe."
Lương Tây Kinh: "..."
Sau khi ăn xong bữa sáng này, hai đồng nghiệp đó vội vàng chào họ một câu rồi đi đến công ty trước.
Thi Hảo và Lương Tây Kinh đi phía sau, nhìn thấy bóng lưng vội vã của họ, Lương Tây Kinh hỏi: "Bọn em sắp trễ rồi sao?"
"..."
Thi Hảo nhịn không được, cười ha hả nói: "Anh không phát hiện ra sao?"
Lương Tây Kinh: "Cái gì?"
Thi Hảo liếc anh một cái: "Họ rất sợ anh đó."
"..."
Lương Tây Kinh kinh ngạc và cảm thấy có chút bất lực: "Anh đáng sợ như vậy sao?"
Tại sao anh lại không biết.
Thi Hảo quay đầu lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt góc cạnh của anh một hồi: "Mặt anh nhìn không đáng sợ nhưng thân phận và lai lịch của anh thì rất đáng sợ đó."
Lương Tây Kinh dở khóc dở cười.
“Còn em thì sao?” Lương Tây Kinh đưa cô đến lầu dưới của công ty, anh đột nhiên hỏi: “Em có cảm thấy sợ bao giờ chưa?”
Thi Hảo chớp chớp mắt, thẳng thắn nói: "Đối với em, về phương diện này thì anh không có sức uy hiếp."