Ngọn Sóng Không Tên

Chương 53: Chuyên phục vụ Thi Hảo



Trước khi Thi Hảo bước chân vào làm cho công ty trước cô đã chút hiểu biết về Lương Tây Kinh.

Lương Hanh rất hay tới viện mồ côi thăm cô. Lúc nói chuyện với cô, ông thường nhắc tới Lương Tây Kinh. Bởi vậy, dù là trước khi gặp Lương Tây Kinh hay là sau này sau khi đã gặp anh, trong lòng Thi Hảo thấy anh cũng không đáng sợ lắm.

Nghe Thi Hảo giải thích xong, Lương Tây Kinh cũng vẫn chưa cảm thấy hài lòng cho lắm.

Anh cau mày, hỏi cô: "Ông cụ hay kể chuyện về anh cho em nghe lắm hả?"

Thi Hảo gật đầu.

Lương Tây Kinh tò mò: "Ông hay nói với em những gì?"

"... Em cảm thấy anh không nên biết thì tốt hơn." Thi Hảo uyển chuyển nhắc nhở.

Lương Tây Kinh: "Hả?"

Thi Hảo xem kỹ thời gian, cố trốn tránh vấn đề này: "Hay là anh đi hỏi chủ tịch đi, em phải đi làm rồi."

"..."

Thời gian đúng là không còn sớm, Lương Tây Kinh cũng không nóng vội.

Anh nhìn tòa nhà văn phòng cách đó không xa, chậm rãi đồng ý: "Tan tầm anh sẽ tới đón em."

Thi Hảo đang định gật đầu, bỗng nhớ tới chuyện gì đó bèn dí dỏm nói đùa: "Anh có chắc là tối nay mình không có bữa tiệc nào không?"

Ánh mắt của Lương Tây Kinh rơi trên người cô: "Không có."

"Ồ." Khóe môi của Thi Hảo khẽ cong lên, vẽ ra một nụ cười: "Vậy anh cứ tới đi."

Lương Tây Kinh nắn bóp lòng bàn tay cô, dặn: "Em cứ an tâm mà làm."

Cũng như hôm trước, hôm nay Thi Hảo đi làm cũng nhận được rất nhiều ánh mắt chú ý.

May mà cô không có cảm giác gì quá lớn với những ánh nhìn ấy, cô tỏ ra vô cùng bình tĩnh bước đến chỗ làm việc của mình và ngồi xuống, sau đó nói chuyện một cách hết sức tự nhiên với các đồng nghiệp của mình.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ làm việc.

Bên chiến lược tiếp thị của họ bận rộn hơn các bộ phận khác rất nhiều, mọi người cố gắng lắm mới nói chuyện phiếm được với nhau đôi câu, sau đó lại phải vùi đầu vào làm việc.

Loáng một cái đã đến giữa trưa.

Ăn cơm trưa xong, Thi Hảo quay lại chỗ làm việc nghỉ ngơi. Tối hôm qua cô ngủ hơi muộn nên bây giờ cô cảm thấy hơi mệt mỏi.

Mơ màng ngủ được một lúc, Thi Hảo bị tin nhắn của Ôn Ỷ gửi đến đánh thức.

Ôn Ỷ: "Tối nay mình đi ăn với nhau chứ hả?"

Ôn Ỷ: "Hôm nay tớ rảnh."

...

Thi Hảo vẫn còn buồn ngủ mở mắt ra, cố lên tinh thần nhắn một tin trả lời cô ấy: "Có lẽ tối nay không được rồi."

Ôn Ỷ: "?"

Thi Hảo: "Có người hẹn với tớ trước cả cậu cơ."

Ôn Ỷ: "Lương Tây Kinh à?"

Thi Hảo: "... Đúng rồi."

Ôn Ỷ tỏ ra rất là hào phóng: "Được thôi, vậy hôm nay tớ sẽ tặng cậu cho anh ấy. Lần sau kiểu gì tớ cũng phải cướp được cậu về tay."

Thi Hảo bị cô ấy chọc cười, im lặng cong khóe môi: "Tớ sẽ truyền đạt lời này của cậu đến cho anh ấy."

Ôn Ỷ: "."

Ôn Ỷ không nhịn được nhiều chuyện hỏi: "Bây giờ tiến độ của các cậu đến đâu rồi?"

Thi Hảo suy nghĩ một chút, sau đó nhắn lại: "Tiến độ bình thường chăng?"

Ôn Ỷ: "Tổng giám đốc Lương tài thật đấy."

Thi Hảo: "Sao cậu không nói tớ tài?"

Ôn Ỷ: "Cậu cũng tài."

Hai người tâng bốc nhau trong wechat một lúc, Thi Hảo lại lăn ra ngủ.

Lần thức giấc tiếp theo đã đến giờ làm việc buổi chiều.

Cả ngày hôm nay, Thi Hảo không hề nói chuyện phiếm với Lương Tây Kinh.

Cô bận rộn, anh còn bận hơn.

Gần tới lúc tan tầm, Thi Hảo còn đánh rơi mất sợi dây chuyền.

Bên phía khách hàng có phương án cần sửa đổi, cô càng không thể tan làm đúng giờ được.

Lúc nhận được điện thoại của Lương Tây Kinh, giọng điệu của Thi Hảo tràn ngập nỗi áy náy: "Có lẽ em phải tăng ca, anh đừng tới đây đón em nữa."

Lương Tây Kinh đang định lên xe, nghe cô nói như thế bước chân anh bỗng dừng lại: "Tăng ca thêm bao lâu nữa?"

Thi Hảo: "Em cũng không biết."

Cô bấm vào phần phản hồi từ khách hàng: "Có lẽ tương đối muộn."

Lương Tây Kinh hỏi lại: "Có đói không?"

"Vẫn còn ổn." Thi Hảo nói: "Báo với anh một tiếng thế thôi, em làm tiếp đây."

Lương Tây Kinh bật cười: "Được, hết bận thì nói với anh một tiếng."

Thi Hảo thuận miệng đồng ý rồi cúp điện thoại.

Lương Tây Kinh cau mày, nói với Đới Phong: "Anh cứ tan làm trước đi, tối nay tôi tự lái xe về."

Đới Phong đáp: "Tổng giám đốc Lương, bất cứ khi nào anh cần có thể liên hệ với tôi."

Lương Tây Kinh đứng tại chỗ suy nghĩ vài giây, sau đó vòng về công ty tăng ca.

Thi Hảo chưa tan làm, anh có tan làm đúng giờ cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Vừa mới trở lại văn phòng, Lương Tây Kinh đã nhận được một cuộc điện thoại do Tần Yến gọi tới: "Tối nay đi uống rượu không?"

Lương Tây Kinh đáp: "Không uống."

Tần Yến nghẹn họng: "Sao cậu chưa hỏi tôi uống ở đâu mà đã từ chối rồi?"

Lương Tây Kinh mím môi: "Tôi còn cần phải hỏi à?"

Cận Thanh Trạc trở về, tối qua Tần Yến và Hứa Thực đã hẹn nhau trên nhóm, nói là họ phải tới Giang Thành để làm thịt Cận Thanh Trạc một trận.

Tần Yến im lặng một lát rồi mới nói: "Anh tôi cũng tới."

Lương Tây Kinh: "Có việc công ty cần bàn bạc nên tối nay tôi không uống rượu."

"..." Tần Yến nghiến răng, đang định nói cái gì đó thì điện thoại di động bị Tần Lâm lấy đi, anh ấy nói một câu trúng phóc: "Tối nay cậu có hẹn với thư ký Thi chứ gì?"

Lương Tây Kinh: "..."

Tần Lâm: "Không phải thì đến đây uống rượu."

Lần thứ hai bị cúp điện thoại, Lương Tây Kinh khẽ mỉm cười, anh vô cùng nghi ngờ những người này được phái tới đây để gây khó dễ cho mình.

Im lặng trong chốc lát, Lương Tây Kinh cầm điện thoại di động lên gọi cho dì ở nhà một cú điện thoại, nói với bà ấy một vài món ăn mà Thi Hảo thích.

Lương Tây Kinh bận cho đến khi dì báo cơm nước đã chuẩn bị gần xong rồi, lúc này anh mới đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.

Mới vừa trở lại biệt thự, Lương Tây Kinh lại nhận được điện thoại thúc giục của Hứa Thực gọi tới: "Cậu không đến thật đấy à?"

Lương Tây Kinh: "Tối nay đến."

Hứa Thực: "Được, vậy bọn tôi chờ cậu."

Nói xong, Lương Tây Kinh mang cơm canh dì đã chuẩn bị xong tới công ty của Thi Hảo.

Bận được nửa chừng, Thi Hảo nhận được tin nhắn của Lương Tây Kinh gửi tới: "Anh đặt bữa tối cho em rồi, có rảnh xuống tầng lấy lên không?"

Thi Hảo ngạc nhiên: "Đến rồi à?"

Lương Tây Kinh: "Ừm."

Thi Hảo vội vã lưu lại phương án đã viết được một nửa, sau đó nhắn tin trả lời anh: "Em xuống tầng lấy ngay đây."



Công ty với của Thi Hảo cách tập đoàn Lương Thị không xa lắm nhưng cũng không tính là gần.

Cả hai công ty đều có một điểm chung, đó là chúng đều nằm trên đoạn đường phồn hoa của các khu vực khác nhau.

Tập đoàn Lương Thị nằm ở đoạn đường phồn hoa của trung tâm thành phố, còn công ty của Thi Hảo cách trung tâm thành phố hơi xa một chút nhưng cũng vẫn nằm trên con đường phồn hoa của nội thành.

Quẹt thẻ đi ra khỏi đại sảnh của văn phòng, Thi Hảo vừa bước chân ra ngoài đã nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa.

Có lẽ Lương Tây Kinh đã về nhà một chuyến bởi quần áo trên người anh khác với bộ quần áo khi anh đưa cô đến công ty lúc sáng.

Sáng sớm là âu phục thẳng thớm, trầm ổn, bây giờ lại là áo gió dáng dài với phong cách nhàn nhã, giản dị, từ xa nhìn lại trông khá giống một ngôi sao lớn ăn mặc giản dị, cố che đi phong thái của bản thân mình.

Suy nghĩ này vừa thoáng xuất hiện, Thi Hảo lập tức phủ định… Lương Tây Kinh còn sáng hơn cả ngôi sao lớn.

Nhận thấy ánh mắt của cô, Lương Tây Kinh ngước mắt nhìn lên, khóa chặt tầm mắt của cô.

Ánh mắt cả hai chạm nhau chừng hai giây, Lương Tây Kinh đi về phía cô.

Lương Tây Kinh chưa kịp nói gì, Thi Hảo đã nhìn xung quanh phía sau anh, hỏi: "Nhân viên giao thức ăn đâu?"

"..."

Lương Tây Kinh giơ thứ xách trong tay lên lắc qua lắc lại trước mắt cô, nghiêm túc nói: "Hôm nay anh mới tìm được công việc bán thời gian."

Thi Hảo: "... Công việc bán thời gian như như  một người giao hàng á?"

Lương Tây Kinh: "Ừm, không thích à?"

Nghe vậy, Thi Hảo liếc xéo anh một cái: "Một lần phi thân ra ngoài thế này của anh kiếm được bao nhiêu tiền?"

Lương Tây Kinh cau mày: "Làm sao?"

Thi Hảo chế nhạo: "Em muốn xem xem bản thân có thể gọi nổi hay không."

Lương Tây Kinh mỉm cười, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô: "Em cứ gọi đi, không cần trả tiền."

Thi Hảo thoáng nhìn anh một cái, thì thầm: "Không hay lắm đâu."

Sau đó Cô thản nhiên bổ sung: "Đồ ăn giao đến mà lại không cần tiền em sợ không an toàn."

Bắt được nét giảo hoạt dưới đáy mắt cô, Lương Tây Kinh siết chặt quai hàm, giơ tay gõ nhẹ lên trán cô một cái, trầm giọng nói: "Cố ý đấy à?"

Thi Hảo làm ra vẻ mặt vô tội: "Em nào có."

Pha trò tếu táo hai câu, Lương Tây Kinh đưa đồ ăn cho cô: "Bằng này đã đủ chưa?"

Thi Hảo nhìn vào trong túi, có chừng năm, sáu hộp đựng đồ ăn trong đó. Cô gật đầu: "Đủ rồi."

Đồng nghiệp cùng tăng ca tối với cô không nhiều.

Lương Tây Kinh hắng giọng một tiếng, đưa cho cô, nói: "Mau đi ăn cơm đi."

"Anh thì sao?" Thi Hảo nhận đồ, không quên hỏi anh: "Ăn chưa?"

Lương Tây Kinh đáp: "Lát nữa anh tới quán bar, Cận Thanh Trạc trở về, bọn họ muốn tới đó tụ tập."

Nói đến đây, anh cụp mi mắt hỏi ý kiến của Thi Hảo: "Tối nay, chừng nào em hết bận thì nói với anh, anh tới đón em nhé?"

"Không cần đâu." Thi Hảo vô cùng tri kỷ đáp: "Anh cứ đi tụ tập với mấy người tổng giám đốc Cận đi, sau khi tan làm em đi tàu điện ngầm về là được."

Lương Tây Kinh không nói lời nào.

Thi Hảo nhìn gò má lạnh lùng của anh, cảm thấy hơi buồn cười: "Anh làm nhân viên giao hàng bán thời gian còn chưa đủ à? Còn muốn kiêm thêm chức tài xế bán thời gian nữa chắc?"

Lương Tây Kinh: "Chỉ cần chuyên phục vụ cho mình Thi Hảo chuyên môn, muốn anh làm bán thời gian hay toàn thời gian gì cũng được hết."

"..."

Thi Hảo giận dữ mắng Lương Tây Kinh một chút: "Miệng tổng giám đốc Lương đúng là càng ngày càng ngọt."

Lương Tây Kinh cong môi hỏi: "Không thích à?"

"Cũng coi như tàm tạm." Thi Hảo đáp một cách thận trọng.

Lương Tây Kinh gật đầu: "Vậy là được rồi."

Nói chuyện thêm hai câu nữa, Thi Hảo bống nhớ bản thân vẫn còn công việc dang dở phải hoàn thành.

Cô nhanh chóng vẫy tay với Lương Tây Kinh, sau đó xoay người về văn phòng tiếp tục tăng ca.

Đối với sự tuyệt tình của Thi Hảo, Lương Tây Kinh cũng chẳng thể làm gì được.

Anh nhìn theo bóng lưng của Thi Hảo mãi cho đến khi không nhìn thấy gì nữa,  mới xoay người miễn cưỡng rời đi.



Tại quán bar Người Quen.

Lúc Lương Tây Kinh tới nơi, đám Tần Yến đã uống xong một tuần rượu.

Điều khiến anh bất ngờ là trong phòng khách còn có vài người quen cũ.

Thấy anh xuất hiện, Thẩm Âm là người đầu tiên lên tiếng: "Ôi, người bận bịu đến rồi này."

Cô ấy nhìn về phía sau Lương Tây Kinh, cố ý hỏi: "Bạn của anh, thư ký Thi đâu?"

Thẩm Âm không những quen biết Thi Hảo mà còn từng qua lại với cô.

Đương nhiên, cô ấy cũng là người nhận ra quan hệ giữa Lương Tây Kinh và Thi Hảo sớm nhất.

Nhớ ngày ấy cô đã theo đuổi Lương Tây Kinh vô cùng quyết liệt trong suốt một quãng thời gian rất dài, Lương Tây Kinh bỗng nhiên nói với cô ấy rằng bản thân đã có bạn gái.

Khi ấy suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Âm là, người đàn ông này đang kiếm một cái vụng về để từ chối mình.

Nhưng cô ấy hiểu Lương Tây Kinh rất rõ, anh không phải loại người quanh co lòng vòng như vậy. Dù sao sao thì trước lần ấy anh đã từng từ chối Thẩm Âm rất nhiều lần rồi.

Thẩm Âm không nhịn được hỏi thăm, cô ấy đã hỏi bạn gái của anh là ai.

Anh nói không thể nói cho cô ấy được.

Thẩm Âm mang theo tâm trạng nghi ngờ, tiếp tục theo đuổi anh.

Mấy ngày sau, Lương Tây Kinh vẫn lặp lại câu nói cũ, anh không chỉ nhấn mạnh với cô ấy rằng anh có bạn gái mà còn nói với Thẩm Âm rằng, nếu cô ấy còn tiếp tục theo đuổi, bạn gái anh sẽ không vui.

Anh cảm thấy tình cảm là thứ xuất phát từ hai phía, anh không có cảm giác gì với Thẩm Âm nên anh hi vọng cô sớm từ bỏ.

Thẩm Âm có thể dính chặt lấy một người đàn ông nhưng chắc chắn cô ấy sẽ không hạ thấp giá trị của bản thân, đi làm một người thứ ba.

Cô ấy nhìn Lương Tây Kinh, hỏi tới cùng: "Anh muốn tôi từ bỏ cũng được thôi, chỉ cần anh nói cho tôi biết bạn gái anh là ai, chắc chắn tôi sẽ không nói cho ai biết."

Lương Tây Kinh vẫn không chịu hé răng.

Thẩm Âm lại đổi cách hỏi khác: "Anh không nói tên cũng được." Ngẫm nghĩ một lúc, cô ấy tiếp tục nói: "Có phải là người tôi biết không?"

Lương Tây Kinh thờ ơ ừm một tiếng coi như trả lời.

Thẩm Âm kinh ngạc: "Tôi biết á?"

Ngay khoảnh khắc ấy, trong đầu Thẩm Âm xuất hiện vô số cái tên.

Thẩm Âm tiếp tục hỏi nhưng Lương Tây Kinh không tiếp lời.

Mãi cho đến khi cô ấy chuẩn bị rời đi, Thi Hảo gõ cửa, bước vào văn phòng tìm anh xin chữ ký, sau khi ký xong, anh còn cười với Thi Hảo rồi mới để cô rời đi.

Ngay lúc ấy, Thẩm Âm tinh ý nhận ra rằng, giọng điệu nói chuyện của Lương Tây Kinh khi có Thi Hảo ở đó khác hoàn toàn so với khi cô không ở đó, ngay cả ánh mắt anh nhìn Thi Hảo cũng rất khác.

Cô kinh ngạc vài giây, sau đó vô thức thốt lên: "Bạn gái của anh là thư ký Thi?"

Lương Tây Kinh thoáng nhìn về phía cô ấy, nói bằng giọng điệu bình tĩnh: "Cô Thẩm này, những gì nên nói tôi cũng đã nói cả rồi, mong cô sớm ngày tìm được chân ái của cuộc đời mình."

Thẩm Âm: "..."

Cô ấy rất muốn phản bác lại anh, nói rằng cô ấy rất thích anh. Nhưng còn chưa kịp nói, Thẩm Âm đã cảm thấy nói thế chẳng khác nào tự chuốc nhục vào thân, thế là cô ấy không nói nữa.

Nói tới mức ấy rồi, Thẩm Âm cũng không muốn dây dưa thêm nữa.

Cô gật đầu, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Nếu như bạn gái anh là thư ký Thi, vậy tôi sẽ thừa nhận điều đó."

Tuy rằng cả hai tiếp xúc không nhiều nhưng Thi Hảo tạo cho Thẩm Âm một cảm giác rất tốt. Cô ấy cảm thấy bản thân mình không muốn tranh đoạt với người này.

Đương nhiên, Thẩm Âm cũng không có hứng làm người thứ ba.

Trên thế giới này thứ nhiều nhất chính là đàn ông, kiểu gì thì kiểu Thẩm Âm cô cũng có thể tìm được một người tốt đẹp hơn cả Lương Tây Kinh.

...

Nghe thấy những lời Thẩm Âm nói, Tần Yến là người đầu tiên bật cười thành tiếng: "Ngôi sao lớn Thẩm này, cô cố ý đấy à?"

Đuôi lông mày của Thẩm Âm khẽ nhướng lên: "Đúng rồi."

Cô ấy thoáng nhìn về phía Lương Tây Kinh: "Ai bảo, trước đó người này dám từ chối tôi vì thư ký Thi cơ chứ."

Tần Yến không nhịn được cười: "Sao cô thù dai thế? Đừng có nói là cô vẫn thích cậu ấy đấy nhé?"

Thẩm Âm nguýt anh ấy một cái: "Anh chớ có nói lung tung, tôi sợ người ta tự ái, còn sợ thư ký Thi không vui."

Lương Tây Kinh: "..."

Anh thờ ơ nhìn cô ấy một chút, hỏi lại: "Cô sợ Thi Hảo không vui á?"

Thẩm Âm nói năng hùng hồn: "Đúng vậy, có vấn đề gì không?"

Cô ấy còn tỏ ra vô cùng kiêu ngạo bổ sung thêm một câu: "Đó người ta gọi là sự đồng cảm của người đẹp, có nói với anh anh cũng chẳng hiểu."

Lương Tây Kinh không còn lời nào để nói.

Anh thờ ơ gật đầu, sau đó quay qua nói chuyện với Tần Lâm và Cận Thanh Trạc, cách xa Thẩm Âm.

Cái khiến anh thấy bất ngờ là hai người này cũng có chung mối thù với Thẩm Âm, vừa thấy anh đã bắt đầu chọc ngoáy: "Vẫn chưa theo đuổi được thư ký Thi à?"

Tần Lâm hỏi: "Sao cô ấy không đến?"

Cận Thanh Trạc: "Cậu ấy thế kia mà có thể theo đuổi được người ta mới là tài."

Lương Tây Kinh liếc mắt nhìn hai người đó, thờ ơ nói: "Tối nay hai người uống rượu do Thẩm Âm mời à?"

Cận Thanh Trạc: "..."

Tần Lâm: "..."

Hai người đồng loạt lắc đầu một cái: "Không dẫn được thư ký Thi tới, sao cậu còn đến muộn thế hả?"

Vốn họ còn cho là Lương Tây Kinh đến muộn như vậy là vì hẹn Thi Hảo cùng tới.

Lương Tây Kinh đến chỗ bên cạnh họ ngồi xuống, lười nhác nói: "Cô tăng ca."

Hai người nghe vậy lập tức bừng tỉnh.

Thẩm Âm lên tiếng: "Cô ấy tăng ca còn anh thì đến quán bar?"

Lương Tây Kinh không để ý đến cô ấy nữa.

Thẩm Âm khẽ chậc một tiếng: "Tổng giám đốc Lương, anh theo đuổi người ta như thế là không được đâu đấy."

Lương Tây Kinh không lên tiếng, Tần Yến nhướng mày: "Xin hỏi cô Thẩm đây có cao kiến gì không?"

Nói xong, anh ấy chỉ về phía bên cạnh ra hiệu: "Tôi hỏi thay bọn họ. Chính tôi cùng cần học hỏi thêm một chút."

Bên cạnh anh ấy vẫn còn vài người đàn ông đáng thương chưa theo đuổi được bạn gái.

Thẩm Âm bày ra dáng vẻ kinh nghiệm phong phú, khiêm tốn nói: "Cũng không thể nói là cao kiến được."

Cô ấy nói có sách mách có chứng, tấn công Lương Tây Kinh từ mọi hướng: "Nhưng cái người như Lương Tây Kinh, bạn gái đang bận tăng ca còn anh ta thì đến quán bar nhậu nhẹt thế này chắc chắn là không được rồi."

"..."

Tần Yến gật đầu,  ngoài mặt thì tỏ vẻ lắng nghe, phía dưới khẽ đụng vào cánh tay của Lương Tây Kinh, trêu chọc: "Nghe thấy cô giáo Thẩm nói gì chưa? Phải khắc sâu vào trong tim đấy."

Lương Tây Kinh lườm anh ấy một cái, mở miệng nói: "Cô theo đuổi được Thẩm Minh Yến rồi à?"

Sau khi từ bỏ Lương Tây Kinh, Thẩm Âm đã trống vắng một quãng thời gian rất dài.

Mãi đến nửa năm trước, trong buổi tụ họp trên du thuyền, cô ấy vô tình nhìn thấy Thẩm Minh Yến và yêu anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cô ấy lập tức điều tra Thẩm Minh Yến, sau khi biết anh ta độc thân, Thẩm Âm bắt đầu tìm đủ mọi cách trong tối ngoài sáng để tạo cơ hội tình cờ gặp anh ta.

Thế nhưng ở lần theo đuổi người này, Thẩm Âm rất biết điều, những người hâm mộ cô ấy, thậm chí ngay cả những người bên cạnh cô ấy cũng không hề biết việc này.

Vậy thì tại sao Lương Tây Kinh lại biết?

Nghĩ đến đây, Thẩm Âm mang vẻ ngờ vực nhìn về phía Lương Tây Kinh: "Anh điều tra tôi đấy à?"

Lương Tây Kinh: "Tôi không rảnh rỗi đến thế."

Anh chỉ tình cờ nghe được chuyện này thôi.

Thẩm Âm: "..."

Tần Yến: "... Cô đang theo đuổi tổng giám đốc Thẩm á?"

Thẩm Âm lúng túng cười cười.

Lương Tây Kinh có thù tất báo, lập tức bồi thêm một nhát dao nữa: "Thế mà hai người cũng can đảm làm ra chuyện một dám dạy một dám nghe."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.