Sở dĩ Lương Tây Kinh nói câu “Anh yêu em” với Thi Hảo ở chùa là bởi vì đối với cô, nơi đó là một nơi linh thiêng lãng mạn và mang tính vĩnh cửu.
Mà anh thổ lộ với cô ở nơi đó cũng có nghĩa tình yêu của bọn họ sẽ lãng mạn và dài lâu giống như lời cô nói.
Đương nhiên, đây là điều mà anh mong đợi.
Hai người đứng dưới bóng cây hôn nhau một lúc.
Sau khi tách ra, Lương Tây Kinh nói cho cô biết câu trả lời.
Thi Hảo nghe xong thì hối hận: “Biết thế em đã không để ý đến Thẩm Âm rồi.”
Cô hối hận vì bản thân đã không nói hết câu.
Lương Tây Kinh nhẹ nhàng cười: "Anh nói cũng vậy thôi.”
Thi Hảo ngửa đầu nhìn anh: "Anh thật sự không để ý sao?”
“Để ý cái gì cơ?”
“Ừm...” Thi Hảo suy nghĩ: "Muộn như này rồi em mới nói.”
Lương Tây Kinh không nhịn được bật cười, nhẹ nhàng vỗ đầu cô, trong mắt phản chiếu gương mặt cô: "Bà Lương.” Anh cúi người đến gần cô, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cô: "Dù em không nói thì anh cũng không để ý đâu.”
Bởi vì anh biết, Thi Hảo yêu anh.
Cảm giác của anh sẽ không sai.
Thi Hảo chớp mắt: "Thật sao?”
Lương Tây Kinh nắm lấy tay cô, đi về nơi đỗ xe: "Thật đấy.”
Thi Hảo ồ lên, đi theo anh về phía trước, bỗng nhiên cô thốt ra một câu: "Nhưng nếu anh không nói thì em sẽ để ý.”
“...” Lương Tây Kinh nghiêng đầu: "Em thích nghe à?”
Thi Hảo ngước mắt, thoáng rụt rè nói: “Có lẽ là không có ai không thích đâu?”
Có ai lại không thích nghe người yêu mình nói yêu mình chứ. Thi Hảo cũng là một người trần mắt thịt, cô thích nghe Lương Tây Kinh nói anh yêu cô.
Lương Tây Kinh mỉm cười: "Sau này anh sẽ nói nhiều hơn nữa.”
Thi Hảo chạm vào đôi mắt anh, vành tai hơi nóng. Cô hơi xấu hổ cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: "Không cần phải thường xuyên quá đâu.”
Lương Tây Kinh: “Hả?”
Thi Hảo dựa vào cánh tay anh, chậm rãi nói: "Một tháng một lần là được rồi.”
Lương Tây Kinh cong môi, nhìn thấy gò má cô đỏ ửng, giọng anh trầm xuống: "Tất cả đều nghe bà Lương.”
Nghe thấy hai từ bà Lương này, khoé môi Thi Hảo không tự chủ được cong lên.
Trước khi ngày này đến, cô chưa từng nghĩ đến chuyện cô và Lương Tây Kinh sẽ đi cùng nhau đến tận lúc này, danh chính ngôn thuận trở thành bà Lương của anh.
Ánh mặt trời ấm áp, cái bóng của hai người bị kéo dài.
Đi đến bên cạnh xe, sau đó hai người cùng lên xe.
Thi Hảo cài đai an toàn, cô còn chưa kịp nói chuyện với Lương Tây Kinh thì cuộc gọi của Lương Hanh đã đến trước.
“Ông nội.” Lương Tây Kinh đưa điện thoại cho Thi Hảo: "Em nghe đi.”
Khoé môi Thi Hảo nhếch lên: "Có khi ông ấy hỏi chúng ta chuyện đi đăng ký kết hôn đấy.”
Cô nghe máy, giọng của Lương Hanh vang lên trong xe.
“Ông nội.” Thi Hảo gọi ông.
Lương Hanh ừ một tiếng đầy sức sống: "Hảo Hảo, hai đứa đã đi đăng ký kết hôn xong chưa?”
Thi Hảo cười: “Bọn cháu đăng kí xong rồi, bọn cháu vừa mới đi ra.”
Nghe vậy, Lương Hanh rất vui: "Được được được, đăng ký xong là tốt rồi.” Ông hơi kích động: "Cháu bảo Lương Tây Kinh nhớ chụp ảnh cho ông nội xem đấy.”
Lương Tây Kinh nghe thấy câu này thì hơi bất đắc dĩ: "Ông nội, ông bảo Hảo Hảo chụp là được, bây giờ bọn cháu đang trên đường đến công ty.”
Lương Hanh: “Bảo cháu làm chút chuyện mà cháu lại đi đẩy cho Hảo Hảo.”
Lương Tây Kinh: “...”
Nghe hai người đấu võ mồm, Thi Hảo buồn cười: "Ông nội đừng sốt ruột, cháu gửi cho ông ngay đây.”
Lương Hanh: “Được, ông chờ ảnh của hai đứa.”
Vừa cúp máy, Thi Hảo đã lập tức cầm lấy giấy hôn thú của hai người chụp hai bức ảnh gửi cho Lương Hanh.
Sau khi gửi ảnh đi, cô quay đầu hỏi Lương Tây Kinh: "Chúng ta có đăng lên vòng bạn bè không?”
Lương Tây Kinh khựng lại, anh liếc nhìn cô: "Em muốn kết hôn một cách lén lút à?”
“...”
Thi Hảo không hề có ý muốn lén lút kết hôn, cô chỉ cảm thấy sự tiến triển của hai người họ có hơi nhanh, bây giờ công khai có lẽ sẽ có rất nhiều người bất ngờ.
Lương Tây Kinh: “Công khai muộn cũng vẫn có người bất ngờ.”
Thi Hảo chớp mắt, vậy mà cô lại cảm thấy câu này của Lương Tây Kinh rất có lý: "Vậy bây giờ em đăng nhé?”
Lương Tây Kinh: “Đợi lát nữa.”
Thi Hảo nghi ngờ: "Chờ đến lúc nào?”
Lương Tây Kinh: “Đến lúc em đến công ty.”
“...”
Hai mươi phút sau, Lương Tây Kinh đưa Thi Hảo đưa đến dưới tầng công ty.
Xe dừng lại, Lương Tây Kinh bảo Thi Hảo gửi ảnh đã gửi cho Lương Hanh cho anh.
Thi Hảo làm theo.
Lương Tây Kinh nhấn mở, nhìn hai người trên giấy hôn thú.
Khi chụp ảnh, không cần đợi nhiếp ảnh gia nhắc, đầu hai người đã tự nhiên nhích lại gần đối phương. Hai người nhìn thẳng vào ống kính, khoé môi cong lên, lộ ra nụ cười mỉm.
Bức ảnh này chụp rất đẹp.
Nhìn thấy bộ dạng tập trung của Lương Tây Kinh, Thi Hảo hơi buồn cười: "Tổng giám đốc Lương, anh có hài lòng với ảnh chụp không?”
Ánh mắt Lương Tây Kinh di chuyển đến khuôn mặt cô: "Rất hài lòng.”
Thi Hảo nhịn cười: "Vậy bây giờ chúng ta đăng nhé?”
Lương Tây Kinh nói được.
Nội dung bài đăng của hai người giống nhau, chỉ một câu “Chúng tôi đã kết hôn”.
Vốn dĩ, Thi Hảo còn muốn nói thêm mấy câu.
Nhưng suy đi nghĩ lại, trong danh sách kết bạn ngoại trừ bạn bè và người thân ra thì thật ra phần lớn là đồng nghiệp tại nơi làm việc với đối tác. Tình yêu của hai người họ không cần thiết phải gióng trống khua chiêng nói với mọi người như vậy, nói ngắn gọn rõ ràng để mọi người biết hai người đã kết hôn là đủ rồi.
Đăng trạng thái xong, Thi Hảo xuống xe vào công ty đi làm.
Trước khi đi Lương Tây Kinh lặng lẽ nhìn cô gọi một tiếng: “Bà xã.”
Bước chân của Thi Hảo khựng lại, vành tai tê dại, ngại ngùng nhìn về phía anh: "Có chuyện gì thế?”
Cô có chút không quen với xưng hô như này.
Lương Tây Kinh hỏi: "Có phải em đã quên gì rồi không thế?”
Thi Hảo nhìn anh, cô không hiểu ý anh lắm: "Em quên gì à?”
Lương Tây Kinh bất lực, chủ động ra yêu cầu với Thi Hảo.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm mại quyến rũ của cô: "Cái này.”
Môi Thi Hảo nóng lên, mặt đỏ bừng hết lên: "À.”
Cô ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Lương Tây Kinh: "Vậy em đi làm nhé?”
“Đợi đã.” Lương Tây Kinh lại gọi cô lại.
Thi Hảo ngạc nhiên: “Em lại quên gì nữa à?”
Lương Tây Kinh bất đắc dĩ, mở cốp xe lấy ra một cái túi hơi nặng đưa cho cô: "Kẹo mừng cưới.”
Thi Hảo hơi bất ngờ, cô không ngờ Lương Tây Kinh lại nghĩ đến cả chuyện này.
Vốn dĩ cô còn muốn nói, chờ đến lúc nghỉ giữa trưa sẽ đến trung tâm thương mại gần đây để mua kẹo mừng cưới, sau đó phát cho các đồng nghiệp.
“Anh chuẩn bị từ lúc nào thế?”
Lương Tây Kinh: “Ngày hôm qua.”
Thi Hảo suy đoán: "Lúc em ngủ trưa à?”
Lương Tây Kinh gật đầu.
Thi Hảo nhận lấy, vẻ mặt vui vẻ: "Cảm ơn ông xã.”
Nghe thấy mấy chữ này, yết hầu Lương Tây Kinh hơi di chuyển, ánh mắt khẽ nhúc nhích, giọng hơi trầm xuống: "Tan làm anh đến đón em.”
“...”
Tạm biệt Lương Tây Kinh, Thi Hảo đi vào đại sảnh công ty.
Hôm qua cô xin nghỉ với Bối Diệp Đồng, nói hôm nay khả năng phải mười một giờ cô mới đến công ty. Vừa mới qua năm mới, Bối Diệp Đồng cũng không hỏi gì đến nguyên nhân cô xin nghỉ.
Buổi sáng các đồng nghiệp không thấy cô cũng tưởng cô vẫn đang đi chơi chưa về.
Mọi người không hề nghĩ đến cô xin nghỉ ngày đầu tiên đi làm sau năm mới là để đi đăng kí kết hôn.
Thi Hào vừa mới đăng trạng thái xong đã có đồng nghiệp trong văn phòng chưa bắt đầu “đi vào” trạng thái làm việc lướt thấy.
Nhìn thấy hai người trên ảnh chụp, mọi người bất ngờ, thậm chí còn có người tưởng mình bị ảo giác.
Sau khi xác nhận không nhìn nhầm, mọi người gửi tin nhắn cho Thi Hảo.
Thi Hảo vừa mới đi ra khỏi thang máy, WeChat đã rung lên liên tục.
Cô vừa mở lên xem vừa đi về phía văn phòng.
Đẩy cửa ra đi vào, Thi Hảo nhận được một loạt ánh mắt của các đồng nghiệp đổ dồn về phía cô.
Trong phút chốc, Thi Hảo thấy không quen lắm.
Cô mím môi cười, đang định nói chuyện thì Bối Diệp Đồng đi từ trong văn phòng ra nói thẳng: "Sao chưa chúc mừng Hảo Hảo của chúng ta đi?”
Các đồng nghiệp mồm năm miệng mười nói: "Thi Hảo, cô đúng là không lên tiếng thì thôi, nói cái là một tiếng hót vang trời.”
“Chúc mừng chúc mừng.”
“Thi Hảo phải hạnh phúc nha.”
“Trời ạ! Ai mà tin được vợ của tổng giám đốc lại ngồi cùng văn phòng chúng ta chứ.”
Cô phát kẹo mừng cho mọi người, cảm ơn từng người một.
Phát xong, Thi Hảo mới ngồi xuống vị trí làm việc, nhấn mở WeChat.
Trên WeChat, ngoại trừ tin nhắn của các đồng nghiệp hiện tại gửi ra thì còn có tin nhắn của đồng nghiệp cũ gửi.
Lý Thiến Vi gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, chúc mừng một cách cực kì phấn khích, đủ kiểu dấu chấm than, nói cô im ỉm làm chuyện lớn.
Thi Hảo dở khóc dở cười, trả lời cô ấy: [Hai ngày nữa mời cô đi ăn.]
Lý Thiến Vi: [Đương nhiên rồi, cô không mời thì tôi cũng bảo cô mời!]
Thi Hảo: [Lương Tây Kinh vẫn chưa đến công ty à?]
Lý Thiến Vi: [Tạm thời ông xã của cô chưa đến.]
Nhìn thấy ba từ “ông xã cô” này, Thi Hảo lập tức nảy ra một cảm giác vui mừng vô danh.
Cô cảm thấy ngọt ngào mỗi khi đọc ba từ này ra khỏi miệng.
Rất kỳ lạ rất kỳ lạ.
Trước giờ cô chưa từng có cảm giác như vậy. Thậm chí khi biết bản thân sắp sửa đăng kí kết hôn với Lương Tây Kinh thì cô cũng không có cảm giác ngọt ngào như này. Sau khi đăng kí kết hôn xong thì lại có.
Thi Hảo tự hưởng thụ một lúc, đang định trả lời Lý Thiến Vi thì tin nhắn mới của cô ấy gửi đến: [Ông xã cô mới ra khỏi thang máy, trong tay anh ấy còn xách hai túi kẹo mừng!!!]
Lý Thiến Vi: [Không nói chuyện với cô nữa, tôi phải đi phát kẹo mừng cho mọi người, ké tý không khí vui mừng đây.]
Thi Hảo cười: [Ừ.]
Ngoại trừ Lý Thiến Vi thì có không ít đồng nghiệp cũ từng làm việc với Thi Hảo, thậm chí cả đối tác cũng gửi lời chúc mừng đến cô và Lương Tây Kinh.
Ngoại trừ chúc phúc thì có không ít người hỏi, cô với Lương Tây Kinh định khi nào tổ chức đám cưới, lúc tổ chức đám cưới đừng quên mời bọn họ.
Thi Hảo trả lời từng người một, cảm ơn và hứa hẹn có tin sẽ báo cho mọi người biết.
Trong vòng một buổi sáng, tất cả những người biết Thi Hảo và Lương Tây Kinh đều biết tin vui kết hôn của hai người.
Ngày đầu tiên đi làm trôi qua còn nhanh hơn những gì Thi Hảo nghĩ.
Đến gần lúc tan làm, cô nhận được tin nhắn Lương Tây Kinh gửi đến nói một lúc nữa anh sẽ đến tầng dưới của công ty.
Hai người đã đăng ký kết hôn cho nên buổi tối họ định sẽ về nhà cũ ăn cơm.
…
Giờ tan làm, Thi Hảo vừa ra khỏi công ty đã nhìn thấy người đứng dưới tầng chờ mình.
Nhận ra điều gì đó, Lương Tây Kinh đã ngẩng đầu trước cả khi Thi Hảo kịp lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Hai người đứng từ xa nhìn nhau.
Thi Hảo đi về phía anh, nụ cười trên mặt không tài nào giấu nổi: "Anh chờ lâu rồi hả?”
Lương Tây Kinh: “Chờ bà Lương, có lâu cũng thành không lâu.”
Thi Hảo bật cười, hờn dỗi liếc anh: "Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Lương Tây Kinh mở cửa xe cho cô: "Được, chúng ta về nhà.”
Ngồi lên xe, Thi Hảo chào Đới Phong.
Đới Phong chúc mừng cô.
Anh ta đã nhìn hai người lén lút qua lại lâu như vậy, nên anh ta rất vui vì cuối cùng hai người cũng tu thành chính quả.
Nói chuyện hai câu với Đới Phong, Lương Tây Kinh rũ mắt hỏi cô: "Hôm nay em ở công ty có vui không?”
Thi Hảo nhìn anh: “Anh cũng biết sức ảnh hưởng của mình à?”
Lương Tây Kinh: “Em có ý gì?”
Thi Hảo tiến đến gần bả vai anh, nhỏ giọng nói: "Hôm nay lúc em đến phòng trà, có rất nhiều đồng nghiệp đưa mắt nhìn về phía bụng em.”
Chuyện này Thi Hảo không trách gì mọi người.
Cô biết về khía cạnh hoàn cảnh gia đình, giữa mình và Lương Tây Kinh có sự chênh lệch quá lớn. Hơn nữa hai người chỉ mới công khai ở bên nhau chưa được bao lâu đã đi lấy giấy chứng nhận kết hôn nên đúng là rất dễ làm nhiều người nghĩ đến chiều hướng khác.
Nghe Thi Hảo nói vậy, Lương Tây Kinh nhíu chặt mày: "Xin lỗi em, là tại anh không suy xét cẩn thận."
Anh chỉ muốn cưới Thi Hảo về nhà sớm một chút nhưng lại quên mất vấn đề quan trọng này.
Thi Hảo mỉm cười: "Không phải là lỗi của anh."
Thật ra dù cô và Lương Tây Kinh có công khai yêu nhau được hai ba năm rồi thì khi hai người lấy giấy chứng nhận cũng sẽ có người nghĩ cô có bầu nên mới dựa vào con để bước vào nhà Lương Tây Kinh thôi. Hoàn cảnh gia đình giữa cô và anh có sự chênh lệch không thể xoá bỏ là sự thật.
Trái lại trên phương diện này Thi Hảo nghĩ thoáng hơn Lương Tây Kinh nhiều.
Mặc dù cô đã nói vậy rồi nhưng chân mày anh vẫn nhíu chặt chưa thả lỏng.
Thi Hảo nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh mà buồn cười: "Tổng giám đốc Lương, anh làm sao vậy? Nếu anh nghiêm túc thế thì sau này em không tám chuyện công ty với anh nữa đâu."
Lương Tây Kinh lấy lại bình tĩnh ngay lập tức. Anh nắm thật chặt tay cô: "Xin lỗi em."
Thi Hảo: "Anh mới xin lỗi vừa nãy mà, không cần phải nói lại nữa đâu. Hơn nữa chuyện này thật sự không phải vấn đề từ anh mà ra."
Lương Tây Kinh hiểu ý cô.
Anh mím chặt môi rồi thấp giọng hỏi: "Có người hỏi thẳng em như vậy hả?"
Thi Hảo lắc đầu.
Lương Tây Kinh yên lòng hơn một chút.
Thi Hảo không muốn Lương Tây Kinh nghĩ nhiều về chuyện này nữa nên đổi chủ đề nói với anh mấy chuyện thú vị ở công ty hôm nay.
Đồng nghiệp ở bộ phận Thi Hảo làm bây giờ đều cực kỳ thân thiện.
Biết được chuyện cô và Lương Tây Kinh đã lấy giấy chứng nhận kết hôn, ai nấy đều tỏ thái độ là Lương Tây Kinh may mắn.
Thi Hảo nói với anh: "Mọi người bảo là anh may mắn lắm đấy."
Lương Tây Kinh cười cười thản nhiên đáp: "Đúng là vận may của anh khá tốt thật."
Người Thi Hảo hơi run lên.
Lương Tây Kinh cúi đầu hôn lên môi cô, trái cổ cuộn lên một cái: "Cưới được thư ký Thi mà không phải may mắn thì cái gì mới là may mắn nữa?"
Thi Hảo bị anh chọc cười nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Anh nói cũng phải, là anh may mắn."
Lương Tây Kinh hùa theo: "Đúng vậy, còn phải cảm ơn thư ký Thi đã cho anh cơ hội này nữa."
Hai người cười cười nói nói, thoáng cái đã vứt hết mấy chuyện không vui ra sau gáy.
Lúc về đến nhà cũ, Lương Hanh yêu cầu bọn họ lấy giấy chứng nhận ra vì ông muốn được tận mắt nhìn thấy.
Lương Tây Kinh cạn lời: "Chẳng phải ông đã xem ảnh rồi ạ?"
Lương Hanh lườm anh một cái: "Đây là hai việc hoàn toàn khác nhau mà?"
"..."
Lương Tây Kinh thật sự không biết chúng nó khác nhau chỗ nào.
Chỉ là anh không dám cãi lời Lương Hanh. Ông cụ hiếm khi vui vẻ như vậy, thoả mãn chút nguyện vọng nho nhỏ của ông thì có sao đâu.
Lương Hanh xem xong giấy chứng nhận kết hôn của hai người rồi mới lên tiếng: "Đi ăn cơm thôi."
Lúc hai người về đến nhà cũ thì cũng đã khá trễ rồi.
Thi Hảo và Lương Tây Kinh nhìn nhau cười một tiếng rồi cùng đi ăn cơm với Lương Hanh.
Trên bàn ăn hôm nay bày toàn các món Thi Hảo thích ăn.
Trước đây Lương Tây Kinh từng nói chuyện với bác Tôn một lần. Từ đó về sau, chỉ cần có Thi Hảo ở đây thì món ăn trên bàn đều là món cô thích ăn hết.
Lúc dùng bữa, suy xét đến việc ngày mai cả hai đều phải đi làm nên bọn họ đã lái xe rời khỏi nhà cũ quay về biệt thự ngay trong đêm.
Về đến nhà, Thi Hảo nói với Lương Tây Kinh một tiếng rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Đã muộn rồi nên cô muốn tắm rửa đi ngủ sớm một chút.
Nhìn cô đi vào phòng tắm, Lương Tây Kinh cầm điện thoại di động lên gọi cho Tiêu Bạch Hủy một cuộc.
Mấy ngày trước anh đã đề cập đến việc mình sẽ đi đăng ký kết hôn với Thi Hảo cho Tiêu Bạch Hủy biết rồi, chỉ là còn chưa nói lại với bà ấy hôm nay hai người đã chính thức đăng ký.
Ấn vào nút gọi xong, anh đứng ngoài ban công phòng ngủ chờ một hồi đầu bên kia mới có người nhấc máy.
Trong ống nghe yên tĩnh mấy giây. Lương Tây Kinh ngắm nhìn bóng đêm trước mặt, khựng lại một chút rồi mới mở miệng: "Mẹ."
Tiêu Bạch Hủy lên tiếng đáp lại: "Sao trễ vậy rồi con còn gọi điện thoại cho mẹ vậy? Có chuyện gì à?"
Lương Tây Kinh ừm một tiếng sau đó trả lời: "Hôm nay con và Thi Hảo đi lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi."
Tiêu Bạch Huỷ hơi sửng sốt một chút, giọng nói dịu dàng cất lên: "Chúc mừng hai con."
Bà ấy chậm rãi thấp giọng nói tiếp: "Nếu đã đăng ký kết hôn rồi thì sau này hãy đối xử tốt với Thi Hảo một chút. Việc gì nên làm và không nên làm hẳn là con hiểu rõ hơn mẹ."
Lương Tây Kinh hiểu: "Con biết mà."
Tiêu Bạch Hủy cười cười rồi cảm thán: "Chỉ mới chớp mắt một cái mà con đã có vợ rồi."
Lương Tây Kinh không nói gì.
Tiêu Bạch Huỷ ở đầu giây bên kia im lặng mấy giây rồi lại hỏi: "Ông ấy có biết không?"
Ông ấy ở đây tất nhiên là chỉ Lương Tự Minh.
Lương Tây Kinh: "Nửa tháng nữa ông ấy mới về. Đến lúc đó con sẽ nói lại."
Tiêu Bạch Huỷ đáp một tiếng ừ.
Bà ấy khẽ khàng nói: "Trước khi về đến nơi mẹ sẽ báo lại cho con biết."
Lương Tây Kinh đồng ý.
Bỗng nhiên hai người không hẹn mà cùng im lặng.
Một lát sau, Tiêu Bạch Hủy hỏi: "Lễ cưới thì sao? Con định bao giờ mới tổ chức?"
Lương Tây Kinh: "Hơn nửa năm tiếp theo đây chúng con đều sẽ rất bận rộn nên có thể là nửa năm sau, cũng có thể là sang năm mới tổ chức."
Tiêu Bạch Huỷ ngớ ra: "Sang năm á? Có muộn quá không vậy?"
Anh im lặng: "Mẹ cảm thấy muộn quá ạ?"
Bà ấy ừ một tiếng: "Hảo Hảo nói thế nào? Con bé có cảm thấy không vui không?"
Lương Tây Kinh: "Hẳn là sẽ không đâu ạ."
"Hẳn là ư?" Tiêu Bạch Huỷ rất không đồng ý với cách trả lời này: "Con hỏi lại con bé một câu cho chắc. Nếu con bé thật sự không ngại thì sang năm tổ chức cũng được."
Bà ấy lạnh nhạt tiếp tục: "Con gái ai cũng có những mơ mộng về lễ cưới. Con phải kiên nhẫn hơn một chút. Trong chuyện này con nên đứng ở nhiều góc độ mà tính toán cho chu toàn."
Lương Tây Kinh mỉm cười: "Con biết rồi."
Tiêu Bạch Huỷ vẫn luôn yên tâm về anh.
Nghe anh nói thế, bà ấy không nhiều lời nữa.
Trước khi cúp điện thoại, bà ấy chỉ dặn Lương Tây Kinh có thời gian rảnh thì dẫn Thi Hảo tới Tây Viên chơi. Hoặc là nếu Thi Hảo rảnh rỗi cũng có thể qua đây bất cứ lúc nào.
-
Cúp điện thoại, Lương Tây Kinh đứng ngoài ban công hóng gió.
Thi Hảo đi ra khỏi phòng tắm vừa liếc mắt đã thấy người đàn ông đưa lưng về phía mình. Lương Tây Kinh đứng trong bóng đêm, nhìn từ phía sau lưng chẳng hiểu sao lại có cảm giác khá cô độc.
Nghe thấy tiếng động, Lương Tây Kinh quay đầu lại.
"Tắm xong rồi hả?" Sau đó anh xoay người đi vào phòng.
Thi Hảo gật gật rồi ngẩng đầu lên nhìn anh: "Sao tự nhiên anh lại ra ngoài đó hóng gió vậy?"
Lương Tây Kinh đặt điện thoại di động lên chiếc bàn bên cạnh: "Anh ra gọi điện thoại cho mẹ."
Thi Hảo phản ứng lại trong nháy mắt: "Dì nói gì vậy?"
"Dì á?" Lương Tây Kinh hơi nhướng mày, vuốt ve cằm của cô: "Vợ à, em mới gọi bà ấy là gì vậy?"
Cằm bị anh gãi nhột nên cô đẩy tay anh ra, hơi xấu hổ nhỏ giọng: "Mẹ nói cái gì vậy?"
Lương Tây Kinh lắc đầu: "Bà ấy không nói gì cả, chỉ bảo anh có thời gian rảnh thì dẫn em tới Tây Viên thôi, còn tiện thể hỏi thăm chuyện lễ cưới của chúng ta nữa."
Thi Hảo trợn to mắt: "Vậy anh trả lời thế nào?"
Lương Tây Kinh kể lại đúng sự thật cho cô nghe.
Thi Hảo nghĩ ngợi mấy giây rồi bàn bạc với anh: "Nếu nửa năm sau chúng ta không bận lắm nữa thì nửa năm sau tổ chức lễ cưới cũng được."
Lương Tây Kinh: "Em muốn tổ chức lúc nào thì chúng ta sẽ tổ chức lúc đó."
Thi Hảo chớp mắt: "Được, vậy để em suy nghĩ thật kỹ càng."
Anh ừ một tiếng đáp lại.
Xong chuyện, Lương Tây Kinh dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Thi Hảo rồi cất giọng trầm trầm: "Anh đi tắm đây."
"Ừm."
"..."
Hai mươi phút sau, Thi Hảo đang nằm trên giường nói chuyện trên trời dưới đất với Ôn Ỷ và Thẩm Âm thì nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra.
Cô vô thức ngẩng đầu mắt đối mắt với người vừa tắm xong trên người đang đầy hơi nước kia.
Mấy giây sau, Thi Hảo quay qua chỗ khác.
Cùng lúc đó, tin nhắn của Thẩm Âm hiện lên trong nhóm chat ba người của các cô: [Sao tối nay cậu lại rảnh rỗi gõ phím tám chuyện với chúng tớ thế này? Chẳng phải hôm nay là ngày đầu tiên bước vào cuộc sống hôn nhân của cậu và tổng giám đốc Lương à? Anh ta hào phóng vậy sao?]
Ôn Ỷ: [Có thể là do anh ấy bận rộn công việc.]
Thẩm Âm: [Nhân viên nào mà không có mắt nhìn để ông chủ phải tăng ca bận rộn đúng vào hôm nay thế?]
Thi Hảo còn chưa kịp trả lời hai người kia thì Lương Tây Kinh đã vén chăn leo lên giường rồi.
Mùi thơm trên người anh rất giống cô, là mùi hương mát mẻ sạch sẽ mà Thi Hảo cực kỳ thích. Ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, cô vô thức hít sâu hơn một hơi.
Bỗng dưng Lương Tây Kinh tắt đèn đầu giường đi.
Nhịp đập trái tim Thi Hảo dần dần thoát khỏi sự khống chế mà loạn nhịp.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, chiếc điện thoại mà cô đang cầm bị Lương Tây Kinh rút ra. Cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã nghiêng người ôm cô vào lòng rồi nói: "Thưa bà Lương, đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta."
Hàng mi của Thi Hảo run lên, đang định mở miệng trả lời thì Lương Tây Kinh nhằm đúng lúc này mà cúi xuống hôn lên môi cô, chặn hết những lời cô định nói lại, không cho cô phun ra thêm một lời nào không liên quan gì đến đêm tân hôn nữa.
"..."
Đêm hẵng còn dài.
Có ngọn gió từ bên ngoài lọt được qua cửa sổ chui vào phòng, thổi lúc mạnh lúc nhẹ.
Hồi lâu sau ngọn gió đó mời dừng lại.
Sự im lặng lại quay về với bóng đêm. Hai người trên giường ôm nhau ngủ trông vừa ấm áp vừa ngọt ngào.
-
Cuộc sống sau khi đăng ký kết hôn của Thi Hảo vào Lương Tây Kinh cũng chẳng khác hồi đang yêu nhau là bao.
Trừ cách gọi.
Mỗi lần cô gọi tên Lương Tây Kinh đều sẽ bị anh uốn nắn sửa sai.
Anh thích nghe Thi Hảo gọi anh là chồng.
Có một lần Ôn Ỷ tình cờ nghe thấy Lương Tây Kinh uốn nắn cách gọi của cô, bèn chờ anh đi rồi mới cảm thán: "Sao Lương Tây Kinh lại đáng ghét vậy nhỉ?"
Từ vẻ bề ngoài chẳng nhìn ra được chút nào.
Thi Hảo cười khẽ: "Anh ấy vẫn là vậy mà."
Thật ra thì cô đã quen rồi.
Một tháng sau khi hai người đăng ký kết hôn, Thi Hảo được gặp Lương Tự Minh.
Trước đó cô đã từng xem ảnh Lương Tự Minh rồi. Ông ấy cực kỳ cực kỳ gầy gò. Dáng vẻ Lương Tây Kinh không giống ba mình lắm. Khuôn mặt anh giống mẹ nhiều hơn.
Ngày tiếp theo Tiêu Bạch Huỷ đặt chân tới thành phố Giang.
Bà ấy tới làm thủ tục ly hôn.
Ngày Tiêu Bạch Huỷ và Lương Tự Minh ly hôn, Lương Tây Kinh không để lộ bất cứ cảm xúc đặc biệt gì.
Nhưng Thi Hảo biết anh rất đau lòng.
Tiêu Bạch Huỷ ở lại thành phố Giang ba ngày rồi quay về Bắc Kinh.
Trước khi đi, bà ấy dặn Thi Hảo rảnh rỗi thì tới Tây Viên chơi, đi với Lương Tây Kinh cũng được, đi một mình hoặc dẫn bạn tới cũng chẳng có vấn đề gì.
Chuyện Tiêu Bạch Huỷ và Lương Tự Minh ly hôn không hề ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của Lương Tây Kinh và Thi Hảo.
Chỉ là trong mấy ngày hôm đó tâm trạng của Lương Tây Kinh luôn không được vui lắm.
Thi Hảo biết nguyên nhân nhưng cũng không biết làm thế nào để an ủi được anh. Chuyện duy nhất mà cô có thể làm đó là luôn luôn ở bên cạnh anh.
Chớp mắt một cái mùa xuân đã đi qua.
Mùa hè tới, công ty của Thi Hảo mở cuộc tranh cử. Cô thuận lợi được thăng chức từ nhân viên bình thường lên tiểu tổ trưởng. Theo cách nói của các đồng nghiệp thì cô là nhân viên đầu tiên vừa vào công ty được một năm đã thăng chức.
Nhưng mọi người đều thật lòng tin phục việc thăng chức này của cô.
Trong một năm nay, ý tưởng quảng cáo mà Thi Hảo đưa ra nhận được rất nhiều phản ứng hài lòng của đối tác.
Sau khi thăng chức, Thi Hảo bận rộn hơn trước kia nhiều.
Có lúc ngay cả Lương Tây Kinh cũng được nghỉ ngơi rồi mà cô vẫn còn phải chỉnh sửa tài liệu theo yêu cầu của khách hàng.
Chuyện này khiến cho Lương Tây Kinh vừa đau lòng vừa bó tay. Anh muốn giúp Thi Hảo làm gì đó nhưng chính anh cũng biết bản thân cô có năng lực vô cùng xuất sắc và không hề muốn dựa dẫm vào anh.
Ngày Quốc khánh.
Cuối cùng thì Thi Hảo cũng đón nhận kỳ nghỉ dài hạn của mình.
Ước hẹn tới nước Đức một năm trước của cô và Lương Tây Kinh cuối cùng cũng đến lúc được thực hiện.
Đêm ba mươi tháng chín, hai người ngồi máy bay tư nhân bay tới Đức.
Tuần trăng mật đầu tiên sau khi đăng ký kết hôn của bọn họ chính thức bắt đầu.
Lương Tây Kinh đưa cô đến check-in tòa lâu dài mà trước kia cô luôn muốn tới.
Sau khi chơi ở Đức mấy ngày, anh lại dẫn cô bay qua Paris.
Trước khi lên máy bay, Thi Hảo rất tò mò vì những hành động bí ẩn của anh.
"Chúng ta tới Paris làm gì vậy?"
Vốn là trong lịch trình không hề có địa điểm Paris này mà.
Lương Tây Kinh cụp mắt nhìn cô chăm chú rồi thản nhiên giải đáp tò mò của cô: "Chúng ta đi thử áo cưới."