Khi cảnh sát và bác sĩ pháp y đến, cánh cửa của nhà họ Kiều ngay lập tức trở nên sôi động. Nhiều xe quân sự, xe cảnh sát và thậm chí xe cứu thương của chính phủ đã đến, tất cả đột ngột báo động toàn bộ Tịch Thành.
Mặc dù người ngoài không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng gia đình họ Kiều đã phô trương đến mức rất nhiều phóng viên và phương tiện truyền thông báo chí đứng ngoài cửa, chờ tin tức nóng hổi.
Xác chết trong ao được cảnh sát bao vây, bác sĩ pháp y đang lấy chứng cứ, xe cứu thương đã xuống tầng hầm để cứu chữa quản gia Lư.
Tại Bắc Uyển. Hai giờ sau. Mọi người trong gia đình họ Kiều trở về và tụ tập cùng nhau ở sảnh.
Kiều Huyền Bân và Kiều Huyền Hạo được Kiều kể rằng có một tầng hầm trong gian phòng của tổ tiên và mẹ của họ đang bị giam cầm.
“ Anh Ba, bây giờ phải làm sao?” Người lên tiếng hỏi chính là Kiều, vì cô nghĩ chỉ có Kiều Huyền Thạc mới hiểu rõ có chuyện gì đang xảy ra.
Mặt Kiều Huyền Thạc lạnh tanh, đi đến trước mặt ông nội, hai tay đút trong túi quần, cúi đầu nhìn xuống mái tóc bạc phơ của ông nội.
Giờ phút này anh cảm nhận người trước mặt của anh là ma quỷ chứ không còn là ông nội nữa.
Anh chậm rãi nói: “ Con nói cho ông một tin xấu, đó là quản gia Lư, người quản gia trung thành của ông đã bị bắn chết.”
Ông lão vẫn giữ vẻ mặt bình thản trong suốt quá trình, nhắm mắt không nói gì, bất động như một xác sống, không thèm đếm xỉa đến ai.
“ Phát hiện một xác chết trong ao, qua quá trình khám nghiệm tử thi, thì xác chết đó chính là Liễu phó quan, còn ông ta đã tử vong như thế nào thì cần phải giải phẫu mới có kết quả.”
Mọi người đều im lặng và nín thở nghe Huyền Thạc nói. Trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ mông lung.
Kiều Huyền Thạc tiếp tục nói: ”Ông đã giết dì hai rồi giá họa cho An Hiểu, cố ý sắp xếp Liễu phó quan đến bên con và ông ta trở thành tai mắt của ông. Ông đã từng bán nhân sâm vạn năm với giá cao ngất trời và lấy trộm bảo vật quốc gia. Thậm chí ông còn….”
Nói tới đây anh hơi xúc động dừng lại một giây, chỉ là một cái tên khiến trái tim đang kiên định của anh đột nhien đau nhức, nhưng anh nhanh chóng khôi phục lại tinh thần và nói tiếp: “ Ông đã sai người lấy vòng cổ Vĩnh Hằng từ chỗ Bạch Nhược Hy, bí mật bắt cóc cô ấy. Ông là người tham lam và máu lạnh. Ông đã giết di hai, Liễu trung và giờ là Lư quản gia.”
Nghe thấy những lời này tất cả mọi người đều hoang mang thậm chí phẫn uất.
Kiều Huyền Thạc chỉ dựa vào suy đoán nhưng anh đã đoán được rất nhiều. Ông lão cảm thấy buồn bã, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, ông ta chậm rãi mở mắt ra nhìn Kiều Huyền Thạc.
Đôi mắt sắc bén của hai người đối diện nhau, trong mắt vô cùng sắc bén chảy ra, ông lão trầm mặc, yếu ớt mà nhìn Kiều Nhất Hoắc.
Giờ phút này Kiều Nhất Hoắc trở nên căng thẳng, chính hắn đã giết hại Lưu trung, Không phải là Kiều lão gia. Cũng chính hắn là người cầm tù Trần Tĩnh.
Kiều Nhất Hoắc sợ rằng tai họa sắp xảy ra và cha ông sẽ kéo ông xuống nước.
Nhưng không, ông cụ chỉ liếc nhìn Kiều Nhất Hoắc , sau đó từ từ dời mắt, nhìn Nhất Hoắc một cái.
Sau khi quét một vòng, Ông cụ chậm rãi nói: “Đúng vậy, tôi đã giết mẹ của Kiều và đổ tội cho An Hiểu . Tôi cũng giết Liễu Trung và Lư quản gia. Tôi cũng đã đánh cắp chuỗi hạt Phật Trường Sinh. Tôi đã làm tất cả mọi thứ.” ‘Vậy thì sao?”
Mẹ tôi thì sao? Tai sao ông cầm tù mẹ tôi ?” Kiều Huyên Hạo không nhịn được đứng lên tức giận hỏi.
Ông cụ mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã giam cầm mẹ cậu.”
“Tại sao?” Kiều Huyền Bân lần này không thể ngồi yên, từ trên ghế sô pha đứng dậy, chạy tới bên cạnh Huyền Thạc, “Mẹ tôi đâu? Mẹ tôi đã làm sai chuyện gì, để ông phải đối xử với mẹ tôi như vậy, ông không phải là người sao? ”
Sắc mặt ông cụ Kiều càng ngày càng trở nên xấu xa, nặn ra một nụ cười gượng gạo, nhìn về phía Kiều Huyền Thạc mà nói: “Tôi cầm tù cô ấy 24 năm, tôi nghĩ cậu nên biết tại sao. ”
Kiều Huyền Thạc hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, lộ ra gân xanh trên cổ tay , từ từ tụ lại vẻ kiêu ngạo nguy hiểm. Cái nắm tay của Huyền Thạc đã có từ rất lâu rồi, nếu trước mặt không phải là một ông già 80 tuổi thì bây anh sẽ giết ông ngay.
Kiều Huyền Bân căng thẳng nhìn Kiều Huyền Thạc mà hỏi : “Chú Ba, em biết tại sao không?”
Kiều Huyền Thạc lắc đầu: “Tập đoàn Kiều Thị.”
“Liên quan gì đến công ty?”
“Tập đoàn Kiều Thị không phải do nhà họ Kiều thành lập, là ông ngoại đã dốc sức làm việc và sáng lập nên. vì lợi ích đôi bên ông nội và ông ngoại đã thành thành thông gia, cha mẹ đã kết hôn và hợp nhất các doanh nghiệp. Cổ đông lớn là ông ngoại của chúng ta, nhưng cuối cùng nó đã trở thành của nhà họ Kiều. ”
Nghe đến đó, tất cả mọi người đã hiểu.
Tìm một lý do không đủ để bỏ tù, mặc dù không chắc chắn, nhưng chuyện này đã thực sự xảy ra.
“Người điên …” Kiều Huyền Hạo hai tay chống nạnh gầm lên, “Là người điên, không bằng cầm thú, bà là mẹ của cháu, ông sao có thể đối xử với mẹ cháu như vậy, sao có thể đối xử với chúng cháu như thế này?”
“…”
Kiều Huyền Thạc bình tĩnh nói thêm: “Rất nhiều những điềutôi nói chỉ là suy đoán. Những chuyện cụ thể và chi tiết cần phải điều tra để xác định, còn ông … ông cần phải đến một nơi thích hợp để điều tra.”
Ông Kiều dường như đã biết số phận đã đến gần
Ông từ từ nhắm mắt lại, vẻ mặt u ám rơi vào im lặng, mất một lúc mới lẩm bẩm nói: “Tôi muốn vào phòng thay quần áo.”
“Chúng tôi sẽ có quần áo để ông thay.” Kiều Huyền Thạc không thỏa mãn yêu cầu của ông.
“Ông cần quần áo gì, cháu lệnh cho người lấy cho.”
Ông cụ tức giận đến mức hai tay run rẩy, mở to đôi mắt hung tợn mắng Kiều Huyền Thạc: “Đây là yêu cầu cuối cùng của ta. Chuyện này ngươi còn không có thể thỏa mãn ta. ”
Kiều Huyền Thạc dường như nhìn thấu tâm trí của ông.
Trong trường hợp như này, một tên tội phạm gây ra tội ác tày trời cũng đưa ra nhiều lý do kỳ lạ khác nhau, không gì khác ngoài ba lý do: thông báo hậu trường, trốn thoát và tự sát.
Kiều Huyền Thạc nói một cách lạnh lùng: “Không được.”
Nói xong, xoay người cất bước vững vàng rời đi.
A Lương đưa một vài cảnh sát lên, đẩy xe lăn của ông lão và đi theo Kiều Huyền Thạc.
Trong số những người có mặt, không ai ngăn cản, không ai phản đối hay hối hận, thậm chí không ai thương hại ông.
Người ông từng được kính trọng nhất giờ chỉ là ác quỷ trong mắt họ.
Đôi mắt nguy hiểm của Kiều Nhất Xuyên nhìn chằm chằm lão gia bị bắt đi, dưới mắt lóe lên một tia quỷ dị, khóe miệng cong lên như cười, thật lạnh lùng.