Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 265



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 265:

“Anh xin lỗi… Nhược Hy” Kiều Huyền Thạc nghẹn ngào lẩm bẩm, thống khổ đến nỗi sắp phát điên. Cứ nghĩ đến chuyện Bạch Nhược Hy đi tự sát, anh lại không chấp nhận nổi, cả người như hỏng đến nơi.

Đau đến nỗi hít thở không thông.

Bạch Nhược Hy bẻ cánh tay anh ra, vẫn lo lắng cho vết thương trên tay anh Cô cố kìm nén nước mắt, dịu dàng nỉ non: “Anh ba, để em băng bó vết thương cho anh một chút, tay anh vẫn đang đổ máu kìa”

“Tha thứ cho anh, Nhược Hy” Anh cũng nghẹn ngào nỉ non, trong giọng nói thể hiện rõ sự dẫn vặt cực kỳ lớn.

Bạch Nhược Hy biết đây không phải lỗi của anh, không liên quan gì đến anh, đau lòng nói một cách nhỏ nhẹ: “Anh ba, đây không phải lỗi của anh, là tại em, tại mẹ em, tại anh em nhà họ Dõan sai. Anh đừng như vậy nữa được không?”

“Tha thứ cho anh” Anh vẫn nhất quyết không chịu buông tay.

Bạch Nhược Hy vội vàng trấn an: “Em tha thứ cho anh, em tha thứ cho anh rồi. Chỉ cần anh ba đừng hận em, đừng chán ghét em, điều gì em cũng tha thứ hết”

Kiều Huyền Thạc dùng sức ôm chặt cô gắt gao, hận không thể hòa cô vào trái tim mình. Suýt chút nữa thì anh mất đi cô rồi, giờ mới nhận ra, nghĩ đến lại thấy sợ.

Thì ra, vì trái tim anh có cô nên mới trở nên yếu đuối như vậy.

Lúc Bạch Nhược Hy dỗ dành được Kiều Huyền Thạc, ra khỏi phòng tắm thì đã là một giờ sau.

Cô băng bó vết thương giúp anh, còn chưa kịp thu dọn thì đột nhiên bị Kiều Hoàng Anh ôm ngã xuống giường lớn.

Giọng người đàn ông khàn khàn nỉ non bên tai cô: “Cho anh ôm em ngủ một lúc”

Có lẽ là anh thật sự quá mệt mỏi, quá khổ SỞ rồi.

Anh ôm cô thật chặt, một lúc sau đã đi vào giấc ngủ.

Bạch Nhược Hy định đẩy anh ra, nhưng bàn tay cứng như thép của anh đã kiềm chế cô, để cô nằm im trong ngực anh không nhúc nhích được.

Hôm nay bọn họ chưa ăn gì cả, vẫn luôn năm nghỉ ngơi.

Cô chớp mắt nhìn chiếc cảm tang thương của Kiều Huyền Thạc. Râu mọc lởm chởm trên gương mặt đẹp trai của anh, vừa quyến rũ vừa gợi cảm, cực kỳ nam tính.

Cô cứ nghĩ rằng kiểu đàn ông cứng rắn như anh ba thì trái tim cũng rất cứng rắn.

Nhưng khi anh hành xử theo cảm tính lại dịu dàng như nước, ngay cả cô cũng không chống đỡ được.

Cô rơi vào sự trầm tư của mình, đầu ngón tay cũng lơ đãng vẽ lung tung.

Bỗng dưng trên đỉnh đầu cô vang lên một giọng nói từ tính khàn khàn của người đàn ông, cực kỳ dễ nghe: “Đừng cử động ngón tay nữa, anh sắp không chịu được rồi”

Bạch Nhược Hy ngẩn ra, lập tức rút ngón tay về, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Kiều Huyền Thạc vẫn nhảm mắt như cũ, ngủ rất trầm ổn, cảm giác như những lời kia là do anh nói lúc mơ ngủ .

Anh ấy tỉnh rồi sao?

Bạch Nhược Hy định mở miệng, nhưng còn chưa phát ra tiếng nào thì điện thoại ở bên cạnh bỗng dưng đổ chuông. Nghe tiếng chuông thì là điện thoại của cô, cô xoay người lại định duỗi tay lấy điện thoại, Kiều Huyền Thạc buông eo cô ra, để cô có thể với được điện thoại.

Bạch Nhược Hy lấy di động đến, nhíu mày nhìn màn hình, ngập ngừng vài giây, rồi lập tức nghe máy.

“Alo”

Giọng nói của Doãn Đạo truyền đến: “Nhược Hy, cô đang ở đâu thế? Sáng nay cô không đến chỗ hẹn, tối nay cùng uống một ly đi”

Uống rượu sao?

Bạch Nhược Hy biết hiện giờ mình không thể uống rượu được, nhưng có chuyện cần phải nói với Doãn Đạo.

Uống rượu là một lựa chọn không tồi.

“Anh đang ở đâu?”

“Quán bar ở tầng cao nhất”

“Vậy…”

Bạch Nhược Hy còn chưa nói xong thì đột nhiên bị cướp mất điện thoại, cô hơi sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn Kiều Huyền Thạc.

Kiều Huyền Thạc nhằm mắt lại tiếp tục ngủ, đặt điện thoại lên tai, lười biếng nói: “Đế hôm khác đi, hôm nay Nhược Hy muốn ngủ cùng tôi, không tiện uống rượu với anh”

Bạch Nhược Hy lập tức trợn mắt há hốc miệng, anh mà lại dám nói ra câu ngủ cùng này?

Đầu dây bên kia, giọng Doãn Đạo trở nên nóng nảy bất an: “Sao anh lại ở cùng Nhược Hy? Nhược Hy đang ở đâu? Bảo cô ấy nghe điện thoại đi”

Ở dưới người tôi, không tiện nghe máy, đừng quấy rầy”

Nói xong, anh mở đôi mắt thâm thúy đang nhập nhèm ra, nhìn màn hình rồi cụp máy, sau đó lập tức tắt máy đi.

Bạch Nhược Hy trợn mắt há hốc miệng nhìn anh, cả người choáng váng.

Kiều Huyền Thạc ném điện thoại sang một bên, chậm rãi ngồi dậy, vừa co một chân lên. Bàn tay bị thương của anh đặt lên đầu gối, cúi đầu cố gắng đánh bay cơn buồn ngủ.

“Anh ba, sao anh lại nói ra mấy câu xấu hố như vậy?”

“Có vấn đề gì sao?” Kiều Huyền Thạc lạnh nhạt hỏi lại.

Khuôn mặt Bạch Nhược Hy hơi nóng lên, lẩm bẩm: “Anh không thể nói chuyện một cách khéo léo hơn được à? Ngủ cùng cái gì chứ, ở dưới người cái gì chứ? Anh nói như vậy, người †a sẽ mơ màng đến mức nào?”

“Kệ cho anh ta mơ màng đi, anh ta sẽ đến đây ngay thôi” Kiều Huyền Thạc đã dần tỉnh ngủ, nhảy từ trên giường xuống, đột nhiên khởi động các khớp xương, quay khớp cổ, đồng thời cũng quay các khớp cổ tay, dáng vẻ như chuẩn bị sắp đánh nhau Bạch Nhược Hy nghi ngờ đứng dậy, từ từ hỏi: “Anh ba, ý anh là anh cố ý nói như vậy để dụ anh ta đến đây, sau đó đánh anh ta một trận sao?”

Kiều Huyền Thạc híp đôi mắt thâm thúy lại, dịu dàng đối mặt với Bạch Nhược Hy, khóe miệng lộ ra nụ cười khẽ, ánh mắt trở nên cao thâm khó dò.

Đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên.

Kiều Huyền Thạc nói thầm một câu: “Hành động nhanh thật” Sau đó anh đi thẳng ra cửa.

Bạch Nhược Hy vội vàng đi dép lê vào, mặc thêm một cái áo khoác mỏng rồi đuổi theo anh”

Cô đi ra cửa phòng, đứng ở cửa ngó ra phòng khách, không thấy có một bóng người, mà cửa lớn thì đã được mở tung ra.

Xem ra Kiều Huyền Thạc vừa mở cửa đã tấn công người ta.

Cô nhanh chóng chạy ra ngoài.

Ra khỏi cửa lớn, cô nhìn khắp hành lang, phát hiện ra một bên mặt của Kiều Huyền Thạc, còn Doãn Đạo đã bị đánh quỳ rạp xuống đất.

Trên tay Kiều Huyền Thạc có vết thương, nếu anh bị đánh ngược lại thì phải làm sao bây giờ?

Bạch Nhược Hy khẩn trương không thôi, vội vàng tiến lên xem thử.

Lúc đã tới gần, cô thả chậm bước chân xuống Doãn Đạo ở phía trước đã bị mặt xanh mũi tím từ trước, đang từ từ định bò dậy, Kiều Huyền Thạc lại thúc đầu gối vào bụng anh ta một cái, bàn tay lạnh lặn như đeo găng tay bằng sắt, dùng hết sức đánh lên gương mặt tinh xảo của Dõan Đạo.

Phịch một tiếng, anh ta ngã xuống đất.

Bạch Nhược Hy hơi ngẩn người ra, bị cảnh tượng tàn bạo dọa ngốc.

Doãn Đạo bị ngã xuống vẫn không cam lòng, lại bò dậy một lần nữa. Nhưng anh ta cứ bò lên lại bị đánh ngã, rồi lại bò lên, rồi lại bị đánh.

Quá trình bò lên ngã xuống này không ngừng lại một chút nào, cuối cùng Doãn Đạo vẫn quỳ rạp xuống đất không nhúc nhích, người đầy tổn thương, khóe miệng chảy máu, khuôn mặt bị sưng phù lên như cái đầu heo.

Kiều Huyền Thạc đi đến, quỳ một chân xuống, đặt khuỷu tay ở trên đùi, nhìn xuống anh ta. Ánh mắt anh lạnh lẽo như kiếm, giọng điệu phẫn nộ trầm thấp, từ từ nói: “Ở đây thuộc vùng biển quốc tế, bây giờ tôi có thể giết anh rồi ném xuống biển cho cá ăn”

Doãn Đạo từ từ nhắm mắt lại, thống khổ cau mày, hoàn toàn không để ý tới chuyện Kiều Huyền Thạc có thật sự muốn giết người không, ngược lại còn lo lắng cho Bạch Nhược Hy: “Nhược Hy không còn quan hệ gì với anh nữa, anh dám cưỡng ép cô ấy làm chuyện như vậy, anh có tin tôi giết anh không?”

Bạch Nhược Hy nghe Doãn Đạo nói câu này thò trái tim khẽ run lên, cau mày. Nếu không phải anh ta có người em gái như Doãn Nhụy mà là người khác thì còn tốt. Đã bị đánh đến nỗi không động đậy được rồi, còn dám mở miệng nói chuyện điên cuồng như vậy sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.