Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 287



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 287: Nhược Hy phản kích

Sáng sớm.

Bạch Nhược Hy tràn đầy sức sống đi vào tập đoàn Hoàng Phát.

Chạm mặt với nhân viên đã lâu không gặp, đều rất nhiệt tình chào hỏi.

Cô cười đáp lại với từng người.

Tại phía trước cửa chờ của thang máy , phía sau cô đột nhiên vang lên một âm thanh quen thuộc.

“Nhược Hy…”

Ở công ty dám gọi cô như vậy chỉ có duy nhất một người đó là Lam Tuyết, cô liền vội vàng xoay người, nhìn thấy Lam Tuyết trong bộ đồng phục công ty , nụ cười xán lạn, mặt mày tỏa sáng đi tới.

“Lam Tuyết, buổi sáng tốt lành”

Lam Tuyết đi đến, ôm bả vai cô, vui vẻ không thôi: “Rất lâu không gặp cậu, đi nước ngoài du lịch có vui vẻ không?”

“Rất vui nha”

““Cậu đó nha, hai tuần đều không có liên hệ với tớ, tớ cũng không biết cậu trôi lạc như thế nào.”

“Rất tốt, cậu rất bận, cho nên không dám làm phiên cậu”

Cửa thang máy mở ra, hai người đi vào, Lam Tuyết sắc mặt chìm một chút, chậm rãi nói: “Cậu trở về đúng thời điểm, nếu như cậu không trở lại, tớ cũng chuẩn bị bảo cậu trở về.”

“Thế nào?”

Thư ký trợ lý nhìn thấy bọn họ đều đứng lên chào hỏi, nhưng mà hai người cũng không có có tâm tư để ý tới.

Tiến vào văn phòng, Bạch Nhược Hy lập tức thả túi xách xuống, Lam Tuyết đem văn kiện lấy ra đưa cho cô, sắc mặt nặng nề: ” Cậu nhìn xem, loại này rõ ràng đả kích, bốn phương tám hướng đánh thẳng tới, cô ấy là muốn dồn công ty chúng ta vào chỗ chết mà, hơn nữa còn có tay chân trên thị trường chứng khoán , lôi kéo cổ đông của chúng ta bán tháo cổ phiếu, trong khi đó thị trường chứng khoán của chúng ta đang xuống dốc”

Bạch Nhược Hy trầm mặc không nói một lời, cúi đầu nhìn xem tư liệu, lật ra từng trang từng trang.

Lam Tuyết kéo cái ghế tới trước bàn làm việc ngồi xuống, thở dài một tiếng, lo nghĩ bất an sờ sờ cái trán, “Tập đoàn Điện ảnh và Truyền hình Hoàng Phát là của nhà họ Kiều, không bằng cậu gọi điện thoại cho anh hai xem, có thể ngăn lại chuyện này hay không, dù sao chúng ta vừa quật khởi xí nghiệp không có cách nào cùng nhà họ Kiều đọ sức được”

Bạch Nhược Hy xem hết tất cả văn kiện, dùng sức đắp lên, sắc mặt ám trầm, mỗi chữ mỗi câu: “Đối phó loại nữ nhân này, trốn tránh vĩnh viễn không giải quyết được vấn đề, sẽ chỉ làm cho cô ấy khi dễ chúng ta, ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước”

“Cậu còn nhớ tổng thanh tra Đường Minh Đức không?”

Lam Tuyết lập tức kích động, “Đương nhiên biết, tên quỷ háo sắc dâm ma kia, làm sao có thể quên?”

Bạch Nhược Hy nhếch miệng cười cười, chậm rãi đứng lên đi đến bên Lam Tuyết , một tay khoác lên vai Lam Tuyết , từ từ trượt xuống dưới.

Cô đem đầu ép đến bên tai Lam , thì thào nhỏ nhẹ: “Đúng, là dâm ma, cho nên chúng ta sẽ dùng mỹ nhân kế hạ ông ta, đó là một kế sách hay không phải sao?”

Lam Tuyết bừng tỉnh đại ngộ, ngạc nhiên nhìn Bạch Nhược Hy, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng tột độ.

Bạch Nhược Hy gật gật đầu, cười nói: “Đối phó với Doãn Âm, chúng ta không cần dùng quang minh lỗi lạc, bởi vì cô ấy không xứng, chờ một chút tớ bảo Trân Âu bắt cóc Đường Minh Đức, dùng chút thủ đoạn phi thường nghiêm hình bức cung, xem gã ta có thể nói ra bao nhiêu thì nói, nói không chừng trong nhà còn cất kỹ bao nhiêu video hoặc là hình ảnh của những nữ minh tinh.

Nếu như không có, vậy chúng ta liền buộc Đường Minh Đức khai, cậu đi tìm truyền thông tuyên bố tin tức, lại tìm mấy thám tử lừng danh triệt để điều tra các cô nghệ sĩ công ty”

“Tốt, tớ hiểu rồi.”

Bạch Nhược Hy nghĩ nghĩ còn nói: “Cậu ra ngoại quốc liên hệ mấy nhà truyền hình điện ảnh khởi tố Kiều thị chuyện đạo văn , kiện cáo phí tổn chúng ta ra, tớ để cô ấy ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có luôn.”

“Tốt” Lam Tuyết cười nói, lập tức giơ ngón tay cái lên: “Lấy đạo của người trả lại cho người, lợi hại”

Bạch Nhược Hy lắc đầu, lộ ra giảo hoạt ý cười: “Còn chưa đủ đâu, tớ nói cho cậu biết, cậu đi tìm một người có tài lực giải trí truyền thông, tớ sẽ vạch trần Doãn Âm sau lưng chồng ngoại tình, cắm sừng chồng nhiều năm, con trai không phải con của cô ấy và chồng”

Lam Tuyết bị dọa đến che miệng, kinh ngạc không thôi.

*Tính chân thực trăm phần trăm, cho nên để những ngươi đó lớn mật yên tâm viết, không sợ bị khởi tố”

Bạch Nhược Hy gạt ra cười yếu ớt, nhìn xem Lam Tuyết bộ dáng khả ái, vẩy vẩy một chút sợi tóc của cô, cười thì thào: “Về phần những kiện cáo mà Doãn Âm hiện tại đang kiện công ty của chúng ta , hi vọng cậu đừng có cái gì khúc mắc, tốt dễ xử lý những chuyện này”

Lam Tuyết nghingờ nói: “Cái gì khúc mặc?”

“Chẳng lẽ cậu đã quên, quan tòa tối cao của Hoa Nam là ai sao?”

Bạch Nhược Hy lập tức đề tỉnh Lam Tuyết.

Lam Tuyết dừng một chút, trong nháy mắt trầm mặc xuống, không nói một lời trầm mặt, nụ cười cũng biến thành cứng ngắc, mân môi nói: ‘Sẽ không, tớ cùng anh ta sớm đã là người xa lạ”

“Lam Tuyết, tớ muốn hỏi cậu một vấn đề thật lâu rồi.”

“Vấn đề gì?”

“Cha của hai đứa con cậu là Hách Nguyệt, đúng hay không?”

Lam Tuyết bỗng nhiên khẽ giật mình, thân thể cứng ngắc, nụ cười cứng ngắc không thôi, lập tức lắc đầu: “Không phải, không phải anh ta”

Bạch Nhược Hy ngóng nhìn cô ấy một lát, phát hiện sắc mặt cố ấy dị thường khó coi, lại miễn cưỡng vui cười.

“Cậu cùng anh ta…”

“Chúng ta sớm đã là người xa lạ, anh ta không ảnh hưởng được tớ”

Bạch Nhược Hy thưa dạ đứng thẳng người, Rời khỏi người Lam Tuyết, buông lỏng một hơi: “Nghe cậu nói như vậy, tớ an tâm, mấy ngày trước ở tin tức giải trí nhìn thấy anh ta, là tin tức sắp cưới”

Lam Tuyết bỗng nhiên cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía Bạch Nhược Hy.

Bạch Nhược Hy ngồi xuống bàn làm việc, ngước mắt nhìn về phía cô ấy, Lam Tuyết lập tức rủ đôi mắ xuốngt, nhanh chóng kịp phản ứng, đứng lên nói rằng: “Nhược Hy, tớ đi ra ngoài trước, việc cậu giao cho tớ cậu cứ việc yên tâm, tớ sẽ hoàn thành đến thật hoàn mỹ”

“Tốt, cám ơn cậu Lam Tuyết.”

Lam Tuyết mân môi, đắng chát ý cười để khuôn mặt trở nên cứng ngắc.

Cô ấy lập tức quay người về hướng cổng, đi vô cùng vội vàng.

Lam Tuyết ra khỏi văn phòng, đóng cửa ban công, ánh mắt đột nhiên mơ hồ, cô ấy vẫn như vậy lạnh lùng nện bước chân.

Bất tri bất giác, hốc mắt đầy tràn nước mắt, hai giọt thanh lệ trượt xuống gương mặt trắng nõn , cô ấy tiến vào thang máy, ấn đóng cửa. Lúc này mới đưa tay sờ lên gương mặt, nước mắt chảy xuống làm những ngón tay của cô run rẩy.

Giờ khắc này, ký ức nhiều năm trước trong nháy mắt hiện lên trong não, làm tim cô đau nhức.

Âm thanh của hắn ta vẫn quanh quẩn ở bên tai: Tiểu Tuyết, anh đem thể xác tinh thần đều giao cho em, mời em hành hạ nếu anh phản bội, anh sẽ chết không có chỗ chôn thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.