Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 288



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 288: Anh anh em em

Lam Tuyết rời đi, Bạch Nhược Hy ngồi trên ghế làm việc trầm mặc.

Cô buông thõng đôi mắt, trong đầu đều tràn đầy bóng dáng của Kiều Huyền Thạc.

Rất nhớ cô, vì sao không thể dành ra một chút thời gian cho cô?

Từ du thuyền trở về đã một tuần, gặp mặt số lần ít càng thêm ít, lác đác không có mấy lần.

Ngay cả điện thoại cũng không thấy liên hệ.

Càng nghĩ càng thấy không thích hợp, cô tâm phiền ý loạn cầm văn kiện trên bàn làm việc mở ra, hững hờ cầm bút lên, hoàn toàn không có trạng thái nhìn xem văn kiện.

Chữ trong văn kiện nhảy lít nha lít nhít, một chữ cô cũng không nhìn được.

Mọi suy đoán đều hiện ra trong lòng cô.

€ó lẽ là Dì Tĩnh không thích cô cùng Kiều Huyền Thạc lui tới.

Có lẽ là anh thật sự nhiều việc, chuyện của nhà họ Kiều, án mạng của dì Thu, chuyện của quốc gia.

Lại có lẽ…

Bạch Nhược Hy lập tức nghĩ ra được chuyện gì đó, lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm số của Kiều Huyền Hạo.

Tiếng chuông vang lên.

Bạch Nhược Hy đang nghĩ kỹ nên nói như thế nào để moi được việc gì đang xảy ra với Kiều Huyền Thạc từ miệng của Kiều Huyền Hạo, mặc dù loại phương pháp này rất đần, nhưng trái tim cô đã bị người đàn ông kia mang đi, không cách nào chuyên tâm vào công việc được.

Đặc biệt là đêm qua anh cúp điện thoại một cách đột ngột.

“Anh đây, Nhược Hy, buổi sáng tốt lành” Giong nói của Kiều Huyền Hạo lười biếng trầm thấp chậm rãi truyền đến, giống vừa mới tỉnh ngủ, rất là mỏi mệt.

Cô nhanh chóng chạy nhanh ra khỏi tập đoàn Hoàng Phát. Trần Âu đang ở trong đại sảnh nghỉ ngơi, thấy cô lao xuống, vội vàng chạy tới, “Bạch tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?”

“Đi, lái xe đi bệnh viện quân khu.”

“Vâng”

Trần Âu lập tức đuổi theo bước chân của cô đi theo ra cổng.

Lên xe, Bạch Nhược Hy rất là bất an một mực thúc giục Trần Âu lái nhanh một chút.

Lộ trình cần nửa giờ để tới, nhưng Trần Âu dùng hai mươi phút liền chạy tới.

Bạch Nhược Hy xông vào khu nội trú, tại phòng y tá Bạch Nhược Hy nhờ mọi người tra phòng của Trần Tĩnh

Trần Âu đứng bên cạnh cô chờ, bởi vì đi theo chạy chậm, thở hồng hộc chống nạnh, nhìn chung quanh.

Nhưng mà, anh đang đảo mắt bốn phía xung quanh, phát hiện một bóng lưng quen thuộc, anh ta kích động không thôi, thốt ra: “Là Kiều tướng quân…”

Y tá thông báo phòng bệnh, Bạch Nhược Hy vừa mới xoay người, nghe được giọng nói của Trần Âu, liền đi theo anh ta. Phía bên ngoài cửa sổ, xanh mơn mởn bãi cỏ nở đầy tiểu dã hoa, đình nghỉ mát đại thụ, phong cảnh như vẽ.

Mà trong lương đình sóng vai một nam một nữ đang ngồi.

Từ bóng lưng, Bạch Nhược Hy nhận ra là Kiều Huyền Thạc cùng Doãn Nhụy.

Cô cả người đều ngây ngẩn, đi lên phía trước.

Trần Âu vội vàng gọi cô lại: “Bạch tiểu thư?”

Bạch Nhược Hy căn bản không nghe được bất kỳ âm thanh nào, trong đầu cô chỉ có môt ý nghĩ: Anh vì sao lại ngồi cùng một chỗ với Doãn Nhụy?

Vì cái gì còn muốn cùng một chỗ?

Vì cái gì?

Lòng cô chua xót và đau nhói, khống chế không nổi bước chân, đi đến bên cửa sổ, khi đụng phải cây cột ngay cửa, cô mới dừng bước lại. Cách khoảng cách nhất định, cô nghe không được bọn họ đang nói cái gì, chỉ là Doãn Nhụy nghiêng mặt lắng lặng nhìn Kiều Huyền Thạc, ánh mắt cô ta si mê, thân mật tiếp xúc.

Nếu như Kiều Huyền Thạc là chồng cô, cô nhất định sẽ chạy tới, đem anh từ bên người cô ấy kéo lên, đem bọn họ tách ra.

Thế nhưng là, hiện tại cô đã không có tư cách.

Nhìn chăm chú bọn họ một lát, Doãn Nhụy đột nhiên hai tay khoác lên trên cánh tay Kiều Huyền Thạc, động tác dị thường thân mật, Bạch Nhược Hy cảm giác trái tim tan nát.

Hốc mắt làm trơn, cái mũi ê ẩm.

Nhìn một lát, hai người trò chuyện nhập tâm. Cô xiết nắm chặt nắm đấm, tức giận xoay người đi vào bên trong.

Trần Âu đi theo bước chân của cô, vừa đi bên cạnh hỏi: “Bạch tiểu thư, cô là muốn đi thăm ai?”

“Việc này không lên quan với anh.” Bạch Nhược Hy tâm tình không tốt, hung hăng trả lời Trần Âu một tiếng, đi lên lầu.

Lên tới lầu hai, Bạch Nhược Hy chăm chú tìm được phòng bệnh.

Tìm được Trần Tĩnh ở phòng bệnh VIP, Bạch Nhược Hy gõ cửa, điều chỉnh cảm xúc.

“Mời vào.” Kiều Huyền Hạo trả lời.

Bạch Nhược Hy quay lại dặn dò Trần Âu nói: “Anh ở chỗ này chờ tôi”

“Bạch tiểu thư, tôi muốn đi xuống lầu giả vờ ngẫu nhiên gặp Kiều tướng quân”

Bạch Nhược Hy mặt như tro tàn, giận dữ mắng mỏ một câu: “Tôi không cho phép”

Nói xong, cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trong phòng bệnh là Kiều Huyền Bân cùng Kiều Huyền Hạo, vội vàng chào hỏi: “Anh cả, anh hai, chị Tĩnh hiện tại thế nào?”

“Chị Tĩnh?” Kiều Huyền Bân cũng nhíu mày, kinh ngạc nhìn xem Bạch Nhược Hy.

Là ông trời đang nguyền rủa cô sao?

Vì những người yêu thương cô, từng người từng người lần lượt rời đi?

Kiều Huyền Hạo cùng Kiều Huyền Bân kinh ngạc liếc nhau, lại nhìn về phía Bạch Nhược Hy, hai người đều không hiểu.

Trong ánh mắt và sự đau khổ trên mặt Bạch Nhược Hy, hai người họ nhìn ra được cô và mẹ quen biết nhau.

Kiều Huyền Bân nhíu mày, nhàn nhạt hỏi: “Nếu như tôi nhớ không lâm, cô cũng không quen biết mẹ của tôi”

Bạch Nhược Hy nhanh chóng lau hốc mắt muốn nhỏ nước mắ xuống, nhìn xem như là mẹ mình giờ phút này không nhúc nhích nằm ở trên giường, cô đau đến yết hầu nóng bỏng nói không ra lời.

Cô bình tâm lại, kiềm chế bi thương của chính mình.

*Tôi cùng dì Tĩnh quen biết, lúc bà ấy chưa về nhà họ Kiều, chúng tôi đã từng ở cùng một chỗ”“

Kiều Huyền Hạo lập tức kinh ngạc.

Ngược lại Kiều Huyền Bân ngược lại là không có quá kinh ngạc, ồ một tiếng, sau đó ngồi vào trên ghế sa lon, vắt chéo chân, tay vịn cái trán tựa ở ghế sô pha bên cạnh chợp mắt.

Kiều Huyền Hạo kéo Bạch Nhược Hy tới ghế ngồi.

Bạch Nhược Hy sau khi ngồi xuống, nắm thật chặt tay của Trần Tĩnh trong tay mình, sau đó đưa lên miệng, dùng hô hấp sưởi ấm đôi tay lạnh buốt của bà, nước mắt nhịn không được tại hốc mắt nhấp nhô.

Giọng co càng thêm nghẹn ngào, thì thào nhỏ nhẹ: “Vì sao lại như vậy chứ? Đã chịu nhiều đau khổ như vậy rồi, ông trời vẫn còn muốn hành hạ bà ấy sao?”

“Tối hôm qua bị tấn công, hiện tại em ba còn đang điều tra, không có tìm được hung thủ” Kiều Huyền Hạo chậm rãi đi đến bên cạnh Bạch Nhược Hy, tay đặt ở bả vai cô, nhẹ khẽ vuốt vuốt an ủi.

Điều tra?

Bạch Nhược Hy nghe được câu này, càng thương tâm không thôi.

Là điều tra sao? Điều tra mà lại đang tình tứ anh anh em em cũng Doãn Nhụy ư?

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.