Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 291



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 291:

Kiều Huyền Thạc gõ cửa thật lâu, bên trong đều không trả lời.

Mà vừa nãy anh đứng ở ban công bên ngoài nhìn thấy bên này đèn còn sáng.

“Anh cả, chị dâu..” Kiều Huyền Thạc gõ lại cửa, âm thanh hô hào.

Lúc này, cửa bị kéo ra, Kiều Huyền Bân thần sắc khẩn trương nhìn Kiều Huyền Thạc, nở ra nụ cười yếu ớt hỏi: “Em ba, có chuyện gì, tại sao còn chưa ngủ?”

Kiều Huyền Thạc nhíu mày, chăm chú nhìn sắc mặt Kiều Huyền Bân, anh ta tựa hồ có chút bối rối thất thố, trên thân còn mặc quần áo từ bệnh viện trở về, không có thay đổi đồ mặc ở nhà, cũng không có tắm rửa đổi áo ngủ.

“Anh muốn ngủ sao?” Kiều Huyền Thạc nhàn nhạt hỏi.

Kiều Huyền Bân nhẹ gật đầu, hé miệng ngáp một cái: “Ừm, anh muốn ngủ, rất mệt mỏi”

Kiều Huyền Thạc lập tức hỏi: ‘Anh cả, em muốn hỏi anh một vấn đề, anh thành thật trả lời em, có thể chứ?”

“Có thể, em hỏi đi”

*Lúc aanh tỉnh lại, có cảm giác gì?”

*Toàn thân bất lực, chân có chút đứng không vững”

Kiều Huyền Thạc lập tức ngây ngẩn cả người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Kiều Huyền Bân, ánh mắt thâm trầm, quanh thân tản ra khí thế mạnh mẽ.

Kiều Huyền Bân cảm giác không thích hợp, không khỏi nhíu mày, hỏi lại: ‘Em ba, em hỏi những lời này là có ý gì? Em là đang hoài nghỉ anh?”

“không phải, anh cả anh hiểu lầm rồi” Kiều Huyền Thạc vỗ vỗ bờ vai của anh ta, mân môi dừng một chút, nói: “Em chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi, không sao đâu.”

Nói xong, Kiều Huyền Thạc quay người rời đi.

Vừa đi được một bước, anh bỗng nhiên dừng bước lại, chậm rãi quay đầu nói: “Đúng rồi, trước khi đi ngủ nên tắm trước, đổi bộ áo ngủ, đi ngủ sẽ dễ chịu hơn”

Kiều Huyền Bân cúi đầu nhìn nhìn quần áo của mình, sắc mặt chìm như xám, trong trầm mặc mang theo xấu hổ, không nói một lời.

Nhìn thần sắc anh ta, Kiều Huyền Thạc lộ ra nhàn nhạt nụ cười yếu ớt, tiếp tục quay người, đi về hướng phòng mình.

Kiều Huyền Bân lập tức đóng cửa lại, rồi khóa trái cửa, bước nhanh đi đến laptop bật lên. Chăm chú nhìn màn hình, nghĩ nghĩ, anh ta lại đứng lên, đi đến bên ban công.

Kéo cửa ban công xuống, ngay cả màn cửa cùng một chỗ kéo xuống, một lần nữa trở lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục xem màn hình, rất là nghiêm túc ngồi đánh chữ trên bàn phím.

Một tuần sau.

Trần Tĩnh vẫn như vậy lâm vào trong tình trạng hôn mê không có tỉnh lại.

Doãn Âm bị Kiều Nhất Hoắc đánh cho vết thương chồng chất, lấy việc đi công tác nước ngoài để chữa thương một tuần, một lần nữa trở lại nhà họ Kiều, trở lại với công việc thường ngày.

Nhưng nghênh đón cô ta chính là long trời lở đất cải biến, vấn đề theo nhau mà đến.

Minh tinh của công ty truyền hình điện ảnh Kiều thị một phần ba toàn bộ bị tuôn ra bê bối, đại quy mô hình ảnh, video, còn có Đường Minh Đức vạch trần, để cái công ty này lâm vào nguy cơ.

Mà Đường Minh Đức cũng đột nhiên biến mất.

Quốc gia khác cùng truyền hình điện ảnh, nhao nhao cáo trạng bọn hắn đạo văn, đồ lậu, thậm chí gián đoạn một chút hợp tác.

Trọng yếu nhất chính là Doãn Âm bê bối leo lên các tạp chí lớn, yêu đương vụng trộm vượt quá giới hạn con riêng các loại, rực rỡ muôn màu tin tức.

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhìn Bạch Nhược Hy, rồi nhìn lại Lam Tuyết, không dám lên tiếng.

Mà thư ký xông tới, che lấy vết sưng đỏ bên mặt, nước mắt đầm đìa nói cùng Bạch Nhược Hy: “Thật xin lỗi, tôi có lỗi với tổng giám đốc, tôi ngăn không được bọn họ, tôi…”

Lam Tuyết sắc mặt trầm xuống, lập tức đứng lên đi đến trước mặt thư ký: “khuôn mặt cô sao thế?”

Thư ký yếu ớt chỉ vào Doãn Âm nói: “Là do cô ta đánh.”

Lam Tuyết tức giận trừng mắt Doãn Âm, trái tim chập trùng không thôi, căn răng gầm thét nói: “Bảo an, lập tức hành động”

Bạch Nhược Hy bình tĩnh ung dung đối mặt tất cả quản lý nói: “Các người đi ra ngoài trước đi, sau khi rời khỏi đây đóng cửa lại”

“Vâng”

Tất cả mọi người lập tức thu thập văn kiện, vội vàng rời đi.

Bạch Nhược Hy thu thập văn kiện của mình lại, sắc mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Cô cầm điện thoại di động lên gọi Trần Âu: “Ừ tôi đây, anh gọi mấy người đàn ông có thể đấnh đấm lên đây cho tôi, có vũ khí càng tốt đều mang hết lên đây cho tôi”

Âm thanh của cô không lớn, nhưng đủ để Doãn Âm cùng hai tên vệ sĩ kia nghe được.

Doãn Âm sắc mặt chìm xuống, lạnh lùng nói: “Bạch Nhược Hy, tôi tới là tìm cô nói chuyện”

Bạch Nhược Hy đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt thư ký của mình, cầm xuống tay của cô ấy liếc một cái gương mặt đỏ bừng của cô ấy, đau lòng nói: “Nhất định là rất đau a?”

*Dạ” Thư ký ủy khuất gật đầu.

Bạch Nhược Hy nhìn về phía Doãn Âm, cười lạnh một tiếng: “Cho anh cả mặt mũi, tôi còn có thể kêu chị một tiếng chị dâu, thế nhưng chị là loại người không có chút nào tố chất thiện cảm, xác định là đến cùng tôi nói chuyện ư? Chị không có hẹn trước còn đến đánh thư ký của tôi, tôi cho chị biết, tôi Bạch Nhược Hy thích nhất là ăn miếng trả miếng”

Doãn Âm lạnh lẽo âm u ánh mắt trở nên sắc bén, hung hăng nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hy, mỗi câu mỗi chữ nói: “Tôi tự mình tới cửa cùng cô đàm phán là đã đủ cho cô mặt mũi rồi, đừng để tôi cho thể diện mà lại không cần.”

Bạch Nhược Hy nhíu mày cười yếu ớt, chậm rãi ngồi vào đến trên ghế, đưa tay hướng thư ký cùng Lam Tuyết nói: “Đến đây, hai người các cô ngồi xuống xem kịch, nhìn xem người chị dâu này thể hiện sự lợi hại gì với tôi.”

Lam Tuyết nhìn thấy Bạch Nhược Hy như thế giảo hoạt, ung dung không vội tư thái, cô ấy có chút muốn cười, xem ra là sẽ không chào đón Doãn Âm.

Lam Tuyết cùng thư ký cùng nhau ngồi xuống, chỉ còn Doãn Âm cùng hai tên vệ sĩ đứng đấy, thời khắc này bầu không khí cho Doãn Âm rất là khó xử.

“Bạch Nhược Hy, cô thật sự không coi ai ra gì, cô đến cùng có biết tôi là ai hay không?”

Doãn Âm tức giận hỏi, khóe miệng ẩn ẩn tức giận, giận không kềm được.

“Đương nhiên biết” Bạch Nhược Hy nụ cười chân thành, ánh mắt thanh tịnh vô hại, nhàn nhạt nói: “Chị là danh môn vọng tộc, được nhà họ Doãn thu dưỡng, là thiên kim tiểu thư.

Đồng thời cũng là danh môn quý tộc nhà họ Kiều, là vợ của con trai cả nhà họ Kiều, đương nhiên lại là người phụ trách Kiều thị tập đoàn cùng truyền hình điện ảnh Kiều thị, có lẽ còn có rất nhiều sự lợi hại mà cha nuôi tôi còn chưa phát hiện.”

“Ha ha… Lam Tuyết nhịn không được cười lên, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng ngăn trở miệng, không để cho mình bật cười.

Mà giờ khắc này, Doãn Âm mặt triệt để đen, lạnh như băng. Cửa lớn bị đẩy ra, Trần Âu mang theo mấy tên bảo vệ tiến vào, tay cầm côn sắt, hung thần ác sát nói: “Bạch tiểu thư, chúng tôi đã tới.”

Bạch Nhược Hy sắc mặt trong nháy mắt nghiêm túc, lạnh lùng mở miệng nói: “Đóng cửa, đánh cho tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.