Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 328



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 328

“Đổi lại là ai cũng không chấp nhận được chuyện như vậy” Lam Tuyết thở dài bất đắc đĩ, cô ấy đau lòng sờ đầu Bạch Nhược Hy: “Cậu đừng uống nữa, uống rượu không giải quyết được vấn đề đâu, còn hại sức khỏe nữa, không bằng thuyết phục đại tướng Kiều đi kiểm tra đi. Nếu như kết quả rất bi kịch, vậy thì chấp nhận số mệnh, thật ra dù không có nhau vẫn sống tốt được, định nghĩa hạnh phúc của mỗi người khác nhau, không nhất định chỉ có tình yêu mới có thể thỏa mãn lòng người, còn có rất nhiều…”

Bạch Nhược Hy nằm sấp trên bàn không nhúc nhích, lắng lặng nghe Lam Tuyết khuyên bảo, cô cũng hi vọng trong lòng có thể dễ chịu hơn.

“Mình cũng từng cho rằng không có tình yêu sẽ không sống nổi, thật ra một khi buông tay, có thể sống rất thoải mái, bây giờ mình đồn toàn bộ tình yêu cả đời cho hai cô con gái, chỉ cần nhìn thấy hai đứa, mình đã cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất toàn thế giới rồi”

Bạch Nhược Hy chậm rãi rời khỏi mặt bàn, đôi mát lấp lánh nước mát: “Tuyết, cuối tuần là lẽ đính hôn của Hách Nguyệt, cậu có đến không?”

“Anh ấy không mời mình, nếu như mời mình, mình sẽ có ghé” Lam Tuyết cố cười cười khẽ, gắng tỏ ra vui vẻ: “Mình sẽ chúc phúc cho anh ấy, hi vọng anh ấy thật sự có thể tìm được hạnh phúc của mình, hi vọng anh ấy đừng hận mình nữa”

*Có phải cậu nghĩ nhiều quá không?”

Lam Tuyết lắc đầu, cười đẳng chát: “Sự thật chứng minh mình không nói sai, còn nhớ chuyện lúc trước mình đến tòa án tìm Hách Nguyệt không? Căn nhà mấy chục mét vuông của mình bị nhà đầu tư phá, bởi vì anh ấy biết chủ hộ là mình, không cần qua kiện cáo, trực tiếp phán cho nhà đầu tư.”

“Thật ra yêu có thể biến thành hận”

*Mình sống chung với anh ấy bốn năm, mình hiểu anh ấy rất rõ” Lam Tuyết hờ hững đáp.

Bạch Nhược Hy rất hâm mộ nhìn Lam Tuyết: “Thật ra cậu rất yêu anh ấy, nhưng bây giờ cậu nói chuyện lại rất bình tĩnh, mình rất hâm mộ sự quyết đoán cầm được thì cũng buông được của cậu: “Còn làm gì được nữa đâu? Con người bước vào cuộc đời vốn là một chuyến tu hành, ngoại trừ chết ra, những thứ khác đều không quan trọng’“

Bạch Nhược Hy gật đầu, tán thành cười khẽ: “Đúng, ngoại trừ cái chết, những thứ khác đều không quan trọng”

“Nào, chúng ta chạm cốc đi, khám phá hồng trần, một lòng hướng phật” Bạch Nhược Hy cười hô.

Lam Tuyết cầm cốc rượu lên, cùng chạm cốc với cô ấy.

Bên ngoài phòng phẫu thuật phụ khoa của bệnh viện lớn.

Doãn Đạo dựa vào vách tường đầy nặng nề, lắng lặng chờ.

Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc nóng như lửa đốt, rất bất an sốt ruột ngoài phòng phấu thuật.

Phương Tiểu Ngọc lo lắng thì thào: “Vì sao lại như này, vì sao?” Bà ấy nói, lại ngẩng đầu nhìn Doãn đổi diện: ‘A Đạo, cảnh sát có nói là chuyện gì không?”

Doãn Đạo hờ hững nói: “Cảnh sát nói bởi vì phát hiện ra tung tích của Doãn Âm, sau khi báo cảnh sát bị Doãn Âm bắt”

Doãn Chi Nguyên nảm chặt tay, giận dữ nói gắn: “Nếu sớm biết sẽ có hôm nay, lúc trước đã không nhận nuôi nó rồi, cho nó cuộc sống tốt nhất, cho nó giáo dục tốt nhất, tìm người chồng tốt nhất cho nó, bây giờ lại báo đáp chúng ta như này đây? Trở thành tội phạm truy nã đã đủ làm mất mặt nhà họ Doãn chúng ta rồi, lại còn hại em gái mình, phải thù hận cố nào mới đánh Tiểu Nhụy bị thương đến thế chứ?”

Phương Tiểu Ngọc thở dài một tiếng, lau nước mắt nơi đôi mắt, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, chắp tay trước ngực cầu nguyện với bầu trời đen nhánh bên ngoài.

Lúc này bà không oán gì, chỉ muốn con gái mình bình an vô sự.

Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra Bác sĩ bước ra.

Mọi người sực tỉnh, đi qua vây quanh bác sĩ.

Phương Tiểu Ngọc căng thẳng hỏi: “Bác sĩ, con gái tôi sao rồi?”

Bác sĩ anhg giọng, bình tĩnh mở miệng: “Cô ấy bị thương chảy máu nhiều, nhưng qua cấp cứu đã cầm máu, số liệu ổn định, không nguy hiểm đến tính mạng.”

“Vi sao lại đổ nhiều máu, con bé sao rồi?”

Phương Tiểu Ngọc không yên lòng hỏi.

*Mang thai hơn một tháng, mà còn là thai ngoài tử cung, nhưng cô ấy không phát hiện kịp thời, sau khí bụng bị tấn công, ống nang bị vỡ, cho nên dẫn đến chảy máu nhiều”

Ba người ở đây vô cùng kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, sắc mặt Doãn Chi Nguyên cực kỳ khó coi, hoài nghỉ hỏi: “Vì sao Tiểu Nhụy.

lại mang thai, nó còn chưa kết hôn, cũng không có bạn trai, làm sao có thể mang thai được?”

Doãn Đạo nhíu mày: “Con cũng không biết, cái này phải hỏi con bé đã”

Phương Tiểu Ngọc nghe lời của bác sĩ, nước mắt bỗng chốc trào ra, nảm chặt cánh tay bác sĩ: “Ống nang bị vỡ? Vậy, vậy sau này con bé còn mang thai được không?”

“Chuyện này thì hơi khó, hi vọng có kỳ tích thôi”

Cả người Phương Tiểu Ngọc choáng váng, làm phụ nữ, bà hiểu tầm quan trọng của chuyện này.

Bác sĩ nói xong liền rời đi.

Trong phòng bệnh VIP khoa phụ sản Sắc mặt Doãn Nhụy tái nhợt không chút sắc máu, hai mắt đờ dẫn mất hồn, tựa vào giường ngồi yên. Doãn Đạo khoanh hai tay dựa vào tường, nhíu mày nhìn cô ta chảm chäm.

Phương Tiểu Ngọc và Doãn Chỉ Nguyên vô cùng đau lòng, săn sóc cô ta bên mép giường.

“Tiểu Nhụy à, con hãy nghỉ ngơi đi, bây giờ cơ thể con vẫn yếu lãm, con như này mẹ lo lắm”

Doãn Chỉ Nguyên tức giận hỏi: “Rốt cuộc con có con với ai?”

“Chồng à, bây giờ cơ thể Tiểu Nhụy vẫn còn rất yếu, anh đợi con bé khỏe lại rồi hỏi được không?”

Doãn Chi Nguyên tức giận đứng lên, vò đầu bứt tóc, rất bực bội: “Một đứa con gái chưa lập gia đình, ngay cả bạn trai cũng không có mà đã mang thai, anh lo nó xảy ra chuyện gì, anh…”

“Vậy chúng ta chờ Tiểu Nhụy đỡ hơn rồi nói” Phương Tiểu Ngọc hờ hững nói.

Doãn Đạo im lặng thật lâu, nhìn bộ dạng bây giờ Doãn Nhụy, mặc dù trong lòng vẫn giận cô ta, nhưng cũng không kìm được đau lòng. Anh ta chậm rãi đi đến bên giường ngủ, giọng nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh…”

Doãn Nhụy nghe thấy giọng của Doãn Đạo, hoàn hồn, chậm rãi nhìn về phía anh ta, đáng thương hỏi: “Nếu như em nói cho anh, anh có ra mặt báo thù cho em không?”

“Báo thù? Có ý gì?” Phương Tiểu Ngọc căng thẳng nắm chặt tay Doãn Nhụy, vuốt ve: “Tại sao lại nói báo thù, Tiểu Nhụy, rốt cuộc Con sao vậy?”

Doãn Đạo không lên tiếng, nheo đôi mắt lạnh nhìn cô ta.

Doãn Nhụy cười khẩy cay đắng, chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt to như hạt đậu chảy ra, cô ta thì thào mở miệng: “Bởi vì em đã từng tổn thương Bạch Nhược Hy, nên cô †a tìm ba người đàn ông cưỡng hiếp em”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.