Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 362



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 362:

Trần Tĩnh vẫn còn lo lắng, bà nhích người lại gần Kiều Huyền Thạc, cúi người, đưa tay sờ lên trán anh.

Kiều Huyền Thạc lập tức kéo cổ tay bà: “Mẹ, con không sao.”

“Đừng nhúc nhích.” Trần Tĩnh nhíu mày, cẩn thận cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay mình.

Kiều Huyền Thạc đành phải để bà sở vào trán.

Được một lát, Trần Tĩnh nhất thời không cảm nhận được. Bà lập tức đứng dậy, đi tới bên cạnh Bạch Nhược Hy và hỏi: “Tiểu Hi, vừa rồi thu dọn em có thấy nhiệt kế ở đâu không?”

Bạch Nhược Hy lấy hộp thuốc ra: “Ở bên trong này, có chuyện gì vậy ạ?” Cô tìm lấy và đưa cho Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh cầm lấy nhiệt kế, lập tức xoay người, lo lắng đi về phía Kiều Huyền Thạc, buông một câu: “Thạc trông có vẻ không được khỏe.”

Bạch Nhược Hy vội vàng để đồ trong tay xuống, và đi theo Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh cầm lấy nhiệt kế điện tử đi đến bên người Kiều Huyền Thạc, ấn nút vào trán Kiều Huyền Thạc, liếc nhìn nhiệt độ, sau đó lại đưa vào tai Kiều Huyền Thạc bấm, rồi lại lấy ra nhìn lần nữa.

Bạch Nhược Hy lo lắng nuốt nước bọt: “Anh ba làm sao vậy?”

“Anh không sao.” Kiều Huyền Thạc mở mắt và nở một nụ cười nhẹ nhìn về phía hai người phụ nữ.

Trần Tĩnh nhíu mày, rất lo lắng nói: “37 độ tám rồi, gần 38 độ, làm sao có thể không sao được? con bị sốt nhẹ rồi, con cảm thấy khó chịu từ khi nào?”

“Ngày hôm qua bắt đầu cảm thấy bị đau đầu, sau khi uống thuốc thì cảm thấy tốt hơn.” Kiều Huyền Thạc nói nhỏ.

Trần Tĩnh quay lại nhìn Bạch Nhược Hy, nói: “Nhược Hy, em dẫn Huyền Thạc đi khám bác sĩ xem, Huyền Hạo sẽ đưa chị về nhà.”

Kiều Huyền Thạc đứng dậy: “Mẹ, con thực sự không sao mà.”

Kiều Huyền Hạo bước tới, nghiêm túc nói: “Chú ba, mẹ cứ để anh chăm sóc, thân thể không khỏe thì đừng cố, mau đi khám bác sĩ đi, đây là bệnh viện nên cũng tiện.”

“Em thực sự …”

Kiều Huyền Thạc vẫn còn muốn nói tiếp nhưng Bạch Nhược Hy lúc này liền nắm lấy ngón tay út của anh.

Giọng nói của Kiều Huyền Thạc đột nhiên dừng lại, anh chậm rãi nhìn về phía bàn tay của Bạch Nhược Hy, ngón tay anh bị giữ chặt, cảm giác giống như tử huyệt bị giữ chặt, dường như không có cách nào phản kháng lại.

Từ nay về sau, anh thực sự không thể tùy tiện mà hứa hẹn, bởi một khi đã hứa thì sẽ có thêm nhiều điểm yếu.

Bạch Nhược Hy làm mặt lạnh, cau mày lo lắng nhìn anh, cong môi không nói một lời nào liền kéo ​​ngón tay út của anh rồi xoay người đi về phía cửa.

Kiều Huyền Thạc bất đắc dĩ mỉm cười, miễn cưỡng đi theo sau Bạch Nhược Hy.

Khoa Nội tổng quát.

Kiểm tra máu, kiểm tra tim, phổi và tai mũi họng.

Kết quả cuối cùng bác sĩ đưa ra là: Cảm mạo do nhiễm virus, có tính chất lây nhiễm, chú ý nghỉ ngơi, uống nhiều nước, uống thuốc đúng giờ.

Kiều Huyền Thạc nhíu mày tràn đầy bất mãn, “Cách ly sao?”

“Đúng vậy.”

“Năm ngày? Lâu quá, ngày mai anh sẽ ổn thôi mà.”

“Virus có chu kỳ, thường từ ba đến năm ngày.”

“Hai ngày.” Kiều Huyền Thạc bước tới, nhẹ nhàng mặc cả.”

Bạch Nhược Hy lắc đầu đắc ý sải bước rời khỏi phòng khám bệnh.

Kiều Huyền Thạc đi theo phía sau cô, bất lực dỗ dành: “Ba ngày vậy…”

“Không được.”

“Nhược Hy, Tiểu Hi.”

“Không được, đúng năm ngày.” Bạch Nhược Hy vừa đi vừa lắc đầu.

Kiều Huyền Thạc sải bước đến bên cô, dịu dàng dỗ dành: “Em cố tình cách ly anh sao?”

“Không có, là cách ly bình thường.”

“Em gái Nhược Hy của tôi, ba ngày được không.”

Bạch Nhược Hy nén cười và tiếp tục đi về phía trước.

Kiều Huyền Thạc thực sự không có cách nào, liền nắm lấy cánh tay cô, giữ cô đứng thẳng người và đối mặt với anh.

Lần đầu tiên anh rất ghét bị ốm, thật ra cơ thể cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng bác sĩ nói có virus, anh đành chịu. Giọng điệu của anh vô cùng nhẹ nhàng ấm áp, anh lẩm bẩm: “Nhược Hy bé cưng, ba ngày nhé.”

Ngay cả từ ‘bé cưng’ nghe nổi da gà như vậy mà anh thậm chí cũng mang ra dùng để dỗ dành cô, Bạch Nhược Hy không thể không gật đầu đáp lại.

Kiều Huyền Thạc cười khổ.

Anh khí phách nửa đời người, nửa đời sau này lại chịu khuất phục dưới gấu váy của Tiểu Hi này.

Haiz”

Nếu để anh em trong quân khu biết anh thường ngày trong quân đội vẫn oai phong lẫm liệt không ai bì nổi, mà ở nhà lại phải ăn nói khép nép như vậy thì anh còn mặt mũi nào đối mặt với anh em nữa?

Kiều Huyền Thạc mỉm cười bất lực, nắm tay Bạch Nhược Hy và lẩm bẩm: “Nắm tay sẽ không lây vi-rút cho em đâu.”

Bạch Nhược Hy mỉm cười, để anh dắt tay dẫn ra khỏi bệnh viện.

Nhà họ Doãn Lần này Doãn Đạo không chọn bệnh viện công để làm xét nghiệm ADN. Phải mất ít nhất hai ngày mới có kết quả từ bệnh viện tư nhân.

Trên chiếc ghế sofa tao nhã, Phương Tiểu Nhã và Doãn Chi Nguyên ngồi vẻ mặt vô cùng căng thẳng, khẩn trương nhìn chằm chằm vào kết quả trong tay của Doãn Đạo.

Sắc mặt của Doãn Nhụy hơi khó coi. Bốn người lặng lẽ ngồi trước bàn cà phê. Doãn Đạo bình tĩnh nói: “Con đã có kết quả trong tay, chúng ta trước khi nhìn xem kết quả như thế nào, con có lời muốn nói.”

Doãn Chi Nguyên khẩn trương mở miệng nói: “Con nói đi.”

“Bên trong này còn có một bản sao kết quả của một người phụ nữ khác, nếu người kia quả thật là em gái con, con nhất định phải tìm và đưa cô ấy trở về.”

Phương Tiểu Ngọc gật đầu: “Đương nhiên, bố mẹ đương nhiên muốn tìm được con gái ruột của mình, đó là đứa trẻ mà mẹ đã mang thai 9 tháng 10 ngày. Nó là máu thịt trên người của mẹ, dù thế nào thì mẹ cũng nhất định phải tìm lại con gái của mình.”

Doãn Đạo chậm rãi nhìn Doãn Nhụy hỏi: “Cô có ý kiến ​​gì không?”

Doãn Nhụy khịt mũi lạnh lùng, khoanh tay nói: “Em không có ý kiến gì, nhưng em cũng có một yêu cầu.”

“Nói đi.” Doãn Đạo thờ ơ mở miệng.

“Nếu em là con gái của ba mẹ mà anh không phải là con trai của ba mẹ, thì anh không được phép thừa kế bất kỳ tài sản nào trong gia đình này và toàn bộ đều phải để lại cho em.” Doãn Nhụy gằn từng câu từng chữ.

Trước những lời này, Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc cảm thấy mờ mịt và sững sờ nhìn về phía cô ta.

Doãn Đạo tức giận đến mức ném tập tư liệu trong tay lên mặt bàn, tức giận mắng một câu: “Mẹ kiếp, tôi hơn 20 năm nay hóa ra đã cưng chiều một con bạch nhãn lang. (Bạch nhãn lang – con sói mắt trắng: chỉ những kẻ vong ân bội nghĩa) “Tiểu Nhụy, yêu cầu này của con có chút không hợp lý, anh trai con từ trước đến nay vẫn luôn chăm lo việc kinh doanh, còn con từ khi tốt nghiệp đến nay chưa bao giờ làm việc dù chỉ một ngày, con …”

Doãn Chi Nguyên nói một cách nghiêm túc.

Doãn Nhụy cau mày không hài lòng nhìn Doãn Chi Nguyên: “Ba, nếu anh trai của con không phải là con của ba mẹ, tại sao phải giao công ty cho anh ấy quản lý? Bây giờ có rất nhiều nhân tài có thể quản lý công ty, không phải bây giờ người ta vẫn có câu: ‘Một ông chủ giỏi là ông chủ biết cách dùng người chứ không phải là biết cách kiếm tiền’ hay sao.”

Doãn Đạo hít sâu một hơi, trong lòng nghẹn một cỗ tức giận, hận không thể đập chết chính bản thân mình.

Tình yêu hơn 20 năm qua của anh không ngờ lại để cho heo ủi.

Mặc dù vô cùng tức giận, nhưng anh ta vẫn tin chắc chắn rằng anh là con của ba mẹ. Anh ta một lần nữa nhặt lên báo cáo lên, không nói một lời, tức giận mở niêm phong ra, sau đó thốt nên một câu: “Cô không xứng làm em gái của Doãn Đạo tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.