Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 379



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 379: Về nhà ở

Doãn Đạo nhún nhún vai, cười lạnh một tiếng nói ra: “Con trước kia cũng cùng cái suy nghĩ giống hai người, bị bị cô ta lừa gạt xoay quanh. Ba mẹ, hai người cứ rửa mắt mà đợi đi, em gái trở về nhà ở, đuôi cáo của cô ta liền giấu cũng không được.”

Bạch Nhược Hi khẩn trương nhìn về phía Doãn Đạo: “Tôi lúc nào nói về đây ở chứ?”

“Vừa mới.” Doãn Đạo nói hai từ, lộ ra răng trắng toe toét cười.

Doãn Chi Nguyên cùng Phương Tiểu Ngọc lập tức kích động: “Tốt quá, tốt quá.”

“Để ba kêu người giúp việc dọn sạch phòng của anh trai cho con.” Doãn Chi Nguyên lập tức đứng lên rời đi.

Phương Tiểu Ngọc đứng lên nói: “Con gái, con cùng anh em nói chuyện, Mẹ đi vào phòng bếp bảo người giúp việc chuẩn bị cơm trưa, mẹ sẽ đích thân nấu cho con ăn.”

Cả hai cao hứng từng người rời đi thu xếp cho Nhược Hi.

Doãn Đạo và Bạch Nhược Hi bị bỏ lại trong phòng khách, Doãn Đạo ngồi trên sô pha bên cạnh nhìn Bạch Nhược Hi.

Một bầu không khí khó xử ngay lập tức tràn ngập giữa hai người họ.

“Ừm, vì chúng ta là anh em, vì vậy anh hoàn toàn từ bỏ ý định đuổi theo em, để cho anh từ bỏ hy vọng như vậy cũng tốt.” Doãn Đạo dựa vào ghế sô pha, một tay chống đầu, dáng vẻ uể oải lẩm bẩm: “Em cũng không cần lo lắng về việc anh đối với em không an phận.”

Bạch Nhược Hi suy nghĩ một chút, tò mò hỏi: “Anh thật sự không làm việc có làm gì có lỗi với tôi đúng không?”

“…” Doãn Đạo căng thẳng nhìn cô, rồi im lặng.

Bạch Nhược Hi bị biểu cảm của anh ta làm cho sửng sốt, lo lắng hỏi: “Rốt cuộc là có hay không?”

“Nhìn cơ thể của ngươi có được tính là làm việc có lỗi không?” Giọng nói không tự tin của Doãn Đạo trở nên nhỏ lại.

Lúc này, khuôn mặt Bạch Nhược Hi lập tức đỏ bừng, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.

Doãn Đạo thấy cô đỏ mặt, ánh mắt trở nên khó xử, anh vội vàng nói: “Kỳ thật, em cũng không cần cảm thấy xấu hổ, có rất nhiều anh trai và em gái đều tắm chung với nhau từ nhỏ, lớn lên rồi cũng sẽ dùng chung một cái bể bơi.”

“Khụ khụ.” Bạch Nhược Hi khẽ ho khan một tiếng, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, xấu hổ nói: “Đúng vậy, không có việc gì, dù sao cũng là anh em đúng không.”

Cô là đang tự an ủi mình.

Doãn Đạo nhìn thấy tâm tư của cô, cũng không thể không nghĩ đến cô, “Em còn hôn anh.”

Vừa nói ra những lời này, mặt Bạch Nhược Hi lập tức đỏ bừng, hô hấp hỗn loạn, nhịp tim hỗn loạn, cúi đầu vừa lo lắng vừa xấu hổ.

Chết tiệt, chẳng lẽ không thể coi như chưa từng xảy ra sao? Có nhất thiết phải nói ra làm cho người ta thấy đáng ghét?

Bạch Nhược Hi đối với người anh trai không đàng hoàng này vẫn không thể tiếp nhận được, thật quá xấu xa ma.

“Thật ra … thật ra …” Bạch Nhược Hi luôn muốn tìm một lý do để hai người có thể hòa hợp với nhau, nhưng thật rất lâu cũng không tìm được cớ gì.

Doãn Đạo nhướng mày, đôi mắt nhìn chằm chằm dung mạo của cô, liền nở nụ cười ngọt ngào lẩm bẩm: “Có thể là do trời cao thương hại anh từ nhỏ không có cơ hội thân thiết với em gái ruột của mình, nên giờ coi đó là đền đền bù.”

“Ha ..,ha …” Bạch Nhược Hi chỉ có thể cười gượng hai tiếng.

Cô còn có thể nói gì được nữa?

Vì anh ta đã nói như vậy, cô cũng chỉ có thể cười ha hả.

“Anh vẫn luôn cảm thấy trên người em có khí chất rất giống mẹ anh. Nhưng cũng không ngờ tới em lại thực sự là em gái của anh.” Doãn Đạo rất xúc động nói.

Bạch Nhược Hi gật đầu, nhìn xuống bàn trà, trấn tĩnh lại và giữ im lặng.

Doãn Đạo lẩm bẩm một mình, trong giọng điệu có chút tức giận: “Tất cả tạo nên tình cảnh hôm nay đều là do người phụ nữ An Hiểu kia, em gái, mặc kệ em đối với bà ta có ân tình hay không, anh nhất định phải tính toán rõ với bà ta, nhất định không thể buông tha.”

Bạch Nhược Hi tò mò nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”

“Đương nhiên là trả thù.”

“Anh không lo em gái cưng của anh buồn sao? Dù sao đó cũng là mẹ của cô ta.”

Doãn Đạo cười lạnh nói: “Anh chỉ có một đứa em gái, nhưng đứa bé đó chắc chắn không phải là cô ta. Anh mừng vì cô ta không phải em gái của anh. Lúc cô ta phản bội tôi, anh thực sự đã muốn bóp cổ cô ta.”

“Phản bội anh?”

“Đúng vậy, vì Kiều Huyền Thạc mà phản bội anh.” Doãn Đạo bực bội nói, đưa mắt nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Nhược Hi, cảnh cáo nói một câu: “Sau này em cũng không được vì một người đàn ông mà bán đứng anh trai mình đâu đấy, một lần đả kích đã cảm thấy chịu không nổi. Đừng để anh chịu đựng đả kích một lần nữa.”

Bạch Nhược Hi nhìn Doãn Đạo, nụ cười trở nên bất lực.

Ngày hôm nay, Bạch Nhược Hi không đi làm.

Cô ăn cơm trưa ở Doãn gia, Phương Tiểu Ngọc đưa cô vào phòng nói chuyện.

Doãn Nhụy cả ngày không ra khỏi phòng, mà người nhà họ Doãn đều tập trung xung quanh Bạch Nhược Hi, cũng không có ai chú ý tới tâm trạng của cô ta.

Doãn Nhụy giống như từ trên thiên đường rơi xuống Địa Ngục.

Mọi người không còn chú ý đến tâm trạng của cô ta như trước nữa.

Bên trong căn phòng công chúa màu hồng.

Doãn Nhị khoanh chân ngồi trên giường, cầm điện thoại di động trên tay gọi điện.

Trước mặt cô có một con búp bê hàng hiệu sang trọng, con búp bê tinh xảo và dễ thương lúc này hoàn toàn không thể nhận ra, kéo đâm vào, chỗ nào cũng thủng lỗ chỗ, mái tóc màu nâu cắt nham nhở. Quần áo bị cắt thành nhiều mảnh, thiếu mất một bàn tay và một bàn chân, đang nằm trên chăn bông trông thật kinh khủng.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Doãn Nhị lạnh giọng nói: “Bạch San San, tôi là Doãn Nhụy.”

“Ồ, Chị Doãn Nhụy, hóa ra là chị. Thật vui vì chị nhớ tới tôi. Không biết tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Giúp tôi hẹn với ba cô.”

“Hẹn ba tôi? Chị muốn cùng ba tôi làm cái gì?”

“Đừng nói nhảm, chỉ cần cô hẹn trước giúp tôi.”

Bạch San San gằn giọng nói: “Nếu không nói rõ nguyên nhân, tôi làm sao hẹn giúp cô? Nếu ta giúp cô hẹn ba tôi, chỉ sợ mẹ tôi sẽ đánh chết tôi.”

Doãn Nhị nghiến răng mắng: “Cô đang nghĩ đi đâu vậy, tôi gặp ba cô là có chuyện quan trọng, vậy đi, hiện tại tôi cũng không cần phải giấu diếm cô, Bạch Nhược Hi không phải con gái ba cô, rất có khả năng tôi mới là con gái của ba cô, tôi cần xác nhận thân phận của mình và tôi cần sự giúp đỡ của cô. ”

“Chị Doãn Nhụy, chị đang đùa với tôi sao?”

“Cô nghĩ tôi sẽ mang thân phận của mình ra đùa sao? Cô không muốn trở thành kẻ có tiền, lái xe sang có mặc hàng hiệu nổi tiếng sao?”, Doãn Nhị ngạo nghễ hỏi.

Bạch San San sửng sốt một chút, nhất thời cao hứng nói: “Được rồi, bây giờ tôi sẽ giúp chị hẹn ông ấy, địa chỉ và thời gian, chị chọn đi.

“Được rồi, tôi sẽ gửi cho cô.” Nói xong, Doãn Nhị liền ngắt điện thoại, cúi đầu nhắn tin.

Sau khi đặt điện thoại xuống, cô từ từ rút cây kéo trong bụng con búp bê ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạch Nhược Hi, cô hãy đợi đây, tôi sẽ khiến cô phải hối hận khi trở về nhà họ Doãn, đừng nghĩ sẽ lấy được những thứ thuộc về tôi, một thứ cũng đừng hòng.”

Cô ta đột nhiên một kéo đam mạnh vào đầu con búp bê, làm nó hoàn toàn bẹp xuống và tạo thành một lỗ trên đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.