Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 391



Chương 391: UỐNG ‘TRÀ XANH’ MÀ LỚN LÊN

Bạch Nhược Hi chậm rãi ngửa đầu uống canh gừng.

Cơn nóng giận của Doãn Nhị dường như muốn đốt cháy cả căn nhà.

Càng là lúc này càng không thể hoảng loạn.

“Bạch Nhược Hi, cô thật quá đáng, tôi vừa mới ở trong phòng nôn mửa hơn một giờ, là do cô đè tôi xuống nước, khiến tôi một bụng đầy nước bẩn.”

Phương Tiểu Ngọc nghe không khỏi nhướng mày, nghi ngờ.

Doãn Nhị vội vàng lao đến, Bạch Nhược Hi vẫn đưa lưng về phía cô rất là bình tĩnh uống trà gừng, vừa lúc tay của Doãn Nhị duỗi ra, chạm vào lưng Bạch Nhược Hi, cô còn không có dùng lực, Bạch Nhược Hi đã đột nhiên bổ nhào về phía trước.

” .” Bạch Nhược Hi trực tiếp té nhào vào trên bàn trà phía trước, cái chén trong tay cũng lập tức rơi ra khỏi tay bay xuống đất, trà gừng rơi vãi đầy trên sàn.

Bạch Nhược Hi đầu gối trước chạm đất, “A!” hét lên một tiếng, yếu đuối nằm trên bàn trà không dậy nổi.

Nhìn thấy một cảnh này, Phương Tiểu Ngọc bị dọa đến trợn mắt há mồm, kinh ngạc sững sờ mấy giây, nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Bạch Nhược Hi : “Con gái, con không sao chứ?”

Doãn Nhị sắc mặt lập tức trầm xuống, cau mày nhìn về phía Bạch Nhược Hi đang nằm trên đất, tức giận hít sâu một hơi, cũng nói không nên lời.

Cô chỉ là đụng nhẹ vào Bạch Nhược Hi, cũng chưa dùng chút sức lực nào vào người Bạch Nhược Hi, thủ đoạn này rõ ràng là thói quen của cô, giờ đột nhiên bị người khác làm oan uổng mình, cảm giác quả là không nói nên lời.

“Bạch Nhược Hi, cô giả bộ cái gì vậy? Cô còn giả bộ nữa sao? Tôi căn bản chưa đụng vào cô đã ngã rồi? Nếu tôi thật sự dùng sức chắc cô đã bay lên trời rồi?” Doãn Nhị tức giận mắng.

Bạch Nhược Hi vẫn mặc kệ không để ý tới Doãn Nhị, chậm rãi đứng lên, để cho Phương Tiểu Ngọc đỡ lấy, mỉm cười : “Mẹ, con không sao, chỉ tiếc là lãng phí một bát canh gừng.”

“Không có vấn đề gì, ở phòng bếp vẫn còn.” Phương Tiểu Ngọc vội vàng an ủi cô.

Doãn Nhị nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào thịt trong lòng bàn tay, nổi giận đùng đùng hét lên: “Mẹ, mẹ bị mù sao? Cô ta đang giả vờ. . .”

Phương Tiểu Ngọc đột nhiên phản ứng quyết liệt, quay người liền vung tay lên, tát vào mặt Doãn Nhị một cái.

“Bạch” một tiếng.

Âm thanh của tiếng bạt tai vang lên giòn giã, đem mặt Doãn Nhị đánh lệch một bên, cả người Doãn Nhị chấn kinh đến sửng sốt, trợn tròn mắt không dám tin.

Đây là lần đầu tiên Phương Tiểu Ngọc đánh cô, cô từ nhỏ đến lớn được nâng trong lòng bàn tay, một tát này đánh cho cô tỉnh cả người.

Phương Tiểu Ngọc tức giận, giọng điệu lạnh lùng nghiêm nghị: “Mẹ nói cho con biết Doãn Nhị, là ba mẹ đã cưng chiều làm cho con trở thành bộ dạng như ngày hôm nay. Chúng ta có lỗi là đã dung túng cho con, nhưng không có nghĩa là để cho con ngỗ ngược tùy hứng. Ba mẹ đều là người hiểu chuyển, bởi vì yêu thương con cho nên mới mắt nhắm mắt mở mà cưng chiều con, nhưng con lại vì được cưng chiều mà ngày càng quá đáng.”

“Mẹ. . .” Doãn Nhị chớp mắt, cố nén nước mắt đau lòng thút thít.

Nhìn trông rất yếu đuối mà đáng thương, Bạch Nhược Hi đã quen với bộ dáng giả vờ này của cô.

“Nếu như con lại không thay đổi, ba mẹ không dạy được con, con trở về để mẹ đẻ con dạy con cách làm người đi.”

Phương Tiểu Ngọc trực tiếp nói lời đe dọa.

Doãn Nhị giờ phút này sợ đến khóc thật sự, nước mắt không ngừng rơi xuống, lo lắng đến mức nắm chặt cánh tay Phương Tiểu Ngọc, cầu xin: “Mẹ, con biết sai rồi, mẹ đừng giận Tiểu Nhụy được không? Con thực sự biết rằng mình đã sai. Con chỉ có mẹ, ba và anh trai. Con chỉ cần mọi người, không cần ai nữa cả.”

Doãn Nhụy khóc lóc van xin, liệu Phương Tiểu Ngọc có mềm lòng?

Phương Tiểu Ngọc thở dài một tiếng, giọng điệu vẫn nghiêm nghị: “Biết sai rồi, còn không xin lỗi?”

Doãn Nhị hít hít cái mũi, anh hùng không sợ thua thiệt trước mắt, cô ta nhẫn nhịn đến sắc mặt đều trở nên dữ tợn, cắn răng hạ giọng mỗi chữ mỗi câu nói : “Em xin lỗi chị, mong chị tha thứ cho em.”

Bạch Nhược Hi mím môi cười yếu ớt, rất là khách khí: “Không sao, chị không trách em.”

“Cảm ơn chị.” Doãn Nhị nghiến răng nghiến lợi, giọng nói trở nên bén nhọn.

Phương Tiểu Ngọc rất mệt mỏi thu dọn bát trên thảm, xoay người đi vào phòng bếp, nói: “Mẹ đi lấy thêm hai bát canh gừng, các con trò chuyện vui vẻ.” Phương Tiểu Ngọc vừa đi, cảnh trong phòng liền thay đổi.

Doãn Nhụy nắm chặt tay tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Bạch Nhược Hi, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô: “Bạch Nhược Hi, coi như cô lợi hại, tôi liền để cô thắng lần này, còn lần nữa tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

Bạch Nhược Hi nhẹ nhàng cười, ôn nhu nói: “Doãn Nhụy à, tôi đã biết mấy năm nay cô uống gì lớn lên rồi, làm sao còn có thể cho cô cơ hội thừa nước đục thả câu.”

“Ta uống gì lớn lên?” Doãn Nhị bối rối không thể giải thích được trước lời nói của Bạch Nhược Hi.

“Trà xanh.” Bạch Nhược Hi nhếch khóe miệng, nở nụ cười nhẹ.

Vẻ mặt Doãn Nhụy lập tức khó xem đến cực điểm.

Bạch Nhược Hi chỉ là cười nhạt một tiếng, quay người đi vào phòng bếp.

Doãn Nhụy nắm chặt tay, gân xanh lộ ra trên cổ, chứng tỏ cô rất tức giận, ánh mắt như phun lửa.

Mấy ngày kế tiếp.

Doãn Nhụy không dám chọc tức Bạch Nhược Hi nữa, bởi vì toàn bộ Doãn gia, bao gồm cả người giúp việc đều vây quanh Bạch Nhược Hi.

Mọi người tranh nhau lấy lòng cô.

Ba mẹ dồn hết sự chú ý vào cô.

Bạch Nhược Hi tính tình dịu dàng, ôn hòa, khiêm tốn , chẳng mấy chốc mọi người trong Doãn gia đều rất quý mến nàng.

Cô có công việc kinh doanh của riêng mình, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, lại bịnh dị và rất dễ gần.

Ngược lại, Doãn Nhụy cả ngày chơi bời lêu lổng, tính tình công chúa vô cùng lớn, khiến cho tất cả mọi người trong nhà đều so sánh, dẫn đến không có sự chào đón cô.

Doãn Nhị ấm ức quá ba ngày, bản báo cáo DNA với Bạch Liễu Hoa mới xuất hiện.

Không có chút nào ngoài dự đoán, cô ta cũng xác nhận thân phận của mình.

Cô ta là con gái ruột của Bạch Liễu Hoa cùng An Hiểu.

Điều này khiến cô ta suy sụp, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng cô ta vẫn không thể chấp nhận được, cô ta đã rủ Bạch San San đi cùng mình đến hộp đêm để uống say.

Thời điểm An Hiểu nhận được phán quyết của tòa, cả người như phát điên.

Tòa án phán quyết rằng vụ ly hôn do Kiều Nhất Xuyên khởi kiện đã thành công, ba ta đã ly hôn với Kiều Nhất Xuyên, và Kiều Nhất Xuyên không có tài sản trên người, thay vào đó tài sản của bà ta phải chia đôi mất một nửa. Căn biệt thự trị giá 300 triệu nhân dân tệ mỗi người một nửa, còn những món hàng hiệu, túi xách và đồ trang sức do cô đứng tên toàn bộ đều được chia đều.

Tuy nhiên, trước khi sự việc có thời gian để An Hiểu kiểm soát, Kiều Nhất Xuyên đã thế chấp biệt thự cho tòa án để bán đấu giá.

Cuối cùng căn biệt thự trị giá 300 triệu bán đổ bán tháo chỉ được 200 triệu.

Vấn đề là tài khoản của An Hiểu đột nhiên bị đóng băng, nguyên nhân là vì bị tòa án tình nghi là nghi phạm kinh tế nguy hiểm, đang thuộc đối tượng điều tra.

Cho nên 100 triệu sau khi phân chia đã trực tiếp vào tài khoản của người thừa kế của An Hiểu là Bạch Nhược Hi.

Bạch Nhược Hi không hiểu tại sao tự nhiên nhận được 100 triệu.

Cô khó hiểu, sợ sẽ gặp rắc rối nên đã gọi điện cho Kiều Huyền Thạc.

Bên trong văn phòng Tổng giám đốc Vĩnh Hằng. Trước bàn làm việc.

Bạch Nhược Hi nhìn giấy tờ thanh toán, nói qua điện thoại: “Anh ba, trong tài khoản em đột nhiên có thêm 100 triệu.”

“Ừm, không cần lo lắng, tiền này là tiền An Hiểu bán đấu giá căn nhà.”

“Đấu giá căn nhà? Tại sao? Và tại sao tiền lại chảy vào tài khoản của em?”

Kiều Huyền Thạc cười nhạt: “Ba ly hôn với bà ấy, tiện thể đem tài sản của bà ấy lấy đi một nửa. Về phần tại sao tiền lại chảy vào tài khoản của em, chuyện này em không cần quan tâm, dù sao thì anh cũng có cách.”

Nghe những lời này, Bạch Nhược Hi lập tức hiểu ra, bởi vì anh ba của cô đã sử dụng quyền hạn của Hạch Nguyệt ở tòa án.

Cô ấy không cần phải hỏi thêm cũng đã liền hiểu ra.

Nhìn số tiền trên tài khoản, Bạch Nhược Hi chậm rãi thở dài: “Anh Ba, em sẽ chuyển nhượng cổ phần của công ty, chúng ta hãy trả lại 10 tỷ về chỗ của nó đi.”

Kiều Huyền Thạc giống như bị ngốc, bối rối hỏi: “Ý của em là gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.