Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 433



CHƯƠNG 433: TỈNH LẠI

Trước cửa khoa phụ sản.

Bạch Nhược Hi chần chừ không muốn tiến vào bên trong, cô rất rất lo lắng cho Kiều Huyền Thạc, muốn rời khỏi nơi này để đến xem tình hình của anh nhưng Lư Tiểu Nhã vẫn một mực không cho cô rời giường còn tức giận nói: “Chồng của cô một chốc một lát sẽ không thể tỉnh dậy ngay được. Cô hiện tại không chỉ có một mình mà là 4 mẹ con, cô đã bị bệnh đến nông nỗi này rồi, không biết lo cho bản thân mà chỉ nghĩ tới chồng cô thôi sao?

“Nhưng, hiện tại Anh ba đang không có người chăm sóc, anh ấy…”

“Có bác sĩ và y tá” Lư Tiểu Nhã miễn cưỡng túm Bạch Nhược Hi đẩy vào trong khoa phụ sản.

Tuy rằng lúc này Bạch Nhược Hi rất lo lắng cho Kiều Huyền Thạc nhưng cô cũng đau lòng cho 3 đứa con trong bụng, bởi vì nhiều ngày bôn ba mệt nhọc, hôm nay còn bị dính nước mưa nên hiện giờ cô cảm thấy mệt mỏi không chống đỡ nổi, như thể cô đã bị cảm.

Lư Tiểu Nhã làm phiên dịch sau đó kéo cô đi làm các loại kiểm tra.

Sau khi làm các loại xét nghiệm cùng kiểm tra, Bạch Nhược Hi cùng với Lư Tiểu Nhã liền tiến vào trong phòng khám bệnh để chờ Bác sĩ kết luận. Lư Tiểu Nhã rất nghiêm túc trở thành phiên dịch viên của hai người.

Sau một lúc hỏi han tình hình, sắc mặt của bác sĩ trầm xuống vẻ mặt khó xử nhìn Bạch Nhược Hi.

Có chuyện gì vậy? Tiểu Nhã, bác sĩ nói cái gì vậy? Bạch Nhược Hi lo lắng không thôi.

Lư Tiểu Nhã hít sâu một hơi sau đó nhàn nhạt nói: “Bác sĩ nói cô mới sinh non chưa được 3 tháng,thân thể chưa hồi phục hoàn toàn hiện tại lại bôn ba vất vả nên cơ thể suy nhược hôm nay lại dầm mưa dẫn đến cảm mạo nhưng hiện tại cô đang mang thai nên không thể dùng quá nhiều thuốc, chỉ có thể uống nhiều nước ấm và cố gắng nghỉ ngơi chờ đề kháng của cơ thể tiêu diệt virus cảm cúm.”

“Được, tôi sẽ …” Bạch Nhược Hi khẩn trương gật đầu, nuốt nước miếng, cô cũng hiểu thực trạng cơ thể của mình nên cố gắng nhẹ nhàng chống tay định đứng đậy”

Nhưng còn chưa kịp đứng lên lại nghe Lư Tiểu Nhã nhìn cô với ánh mắt khó xử trầm giọng nói một câu: “Bác sĩ còn nói: …”

“Nói cái gì?”

“Nói là…… khuyên cô nên bỏ bớt phôi thai?”

“Như vậy là có ý gì?” Bạch Nhược Hi nghi hoặc nhìn Lư Tiểu Nhã, lại nhìn lại bác sĩ, từ sắc mặt của hai người này cô cũng có thể cảm nhận được là có chuyện gì đó không bình thường.

Lư Tiểu Nhã mím mím môi, một hồi lâu sau cô ta mới đưa ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Bạch Nhược Hi nói: “Bác sĩ nói khuyên cô chỉ nên giữ lại 1 hoặc 2 phôi thai, tốt nhất là nên giữ lại một phôi, như vậy thì sẽ an toàn hơn một chút.”

“Tuyệt đối không thể.” Bạch Nhược Hi nghe vậy đột nhiên đứng bật dậy, trái tim cô trong nháy mắt như có vật sắc nhọn đâm thẳng vào, nháy mắt đau đớn, máu chảy đầm đìa, nước mắt không kìm được đã đong đầy trong hốc mắt.

Chỉ là kiến nghị của bác sĩ thôi nhưng đã khiến cô đau đến không nói nên lời. Đây là lời khuyên gì vậy chứ?”

“Tuyệt đối không thể.” Bạch Nhược Hi lắc đầu phẫn nộ nhìn chằm chằm bác sĩ, dùng lời nói mà bác sĩ nghe có thể hiểu được nói “Không, không……”

Lư Tiểu nhã thấy vậy vội vàng hỏi lại: “Liệu còn có biện pháp nào khác không bác sĩ? Cách làm này quá tàn nhẫn”

Bác sĩ đưa ra câu trả lời lý tính: “Muốn giữ lại cũng không phải là không thể, đó chỉ là kiến nghị của cá nhân tôi, nhưng quả thực là thân thể của cô ấy rất suy nhược, nếu cứ tiếp tục để tình trạng xấu đi như vậy thì ngay cả 1 phôi cũng không thể giữ lại được, hiện tại phôi thai còn chưa thành hình chúng ta xử lý sớm sẽ ít gây ảnh hưởng đến sản phụ nhưng một thời gian nữa sau khi phôi thai đã thích ứng với cơ thể mẹ mới xử lý sẽ vô cùng nguy hiểm, cô mau đưa thai phụ về bàn bạc lại với người nhà. Theo tôi thì giữ lại một phôi là an toàn nhất, 2 phôi cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận nhưng nếu như để lại cả 3 thì sẽ rất nguy hiểm.”

“Được, tôi sẽ nói chuyện lại với cô ấy.” Lư Tiểu nhã sau khi cảm ơn bác sĩ liền xoay người nhìn Bạch Nhược Hi, vừa định mở miệng còn chưa kịp nói điều gì Bạch Nhược Hi đã đưa tay ra chặn ngang miệng cô ấy nói: “Tiểu Nhã cô không cần nói nữa, cứ mặc kệ tôi, ba đứa nhỏ này, một đứa tôi cũng sẽ không bỏ mặc”

Nói rồi Bạch Nhược Hi cầm biên lai đứng lên nói: “Có thể kê thuốc cảm cho tôi được không?”

“Được để tôi kê cho cô mấy chai thuốc bổ và một số thuốc cảm dành cho phụ nữ có thai.”

“Được, tôi sẽ cố gắng chú ý đến bản thân, phiền cô đi chăm sóc Anh ba giúp tôi, tôi cũng sẽ lập tức gọi điện cho anh trai tôi, anh ấy sẽ tới nhanh thôi, chúng ta phải nhanh chóng chuyển viện cho Anh ba.”

Lư Tiểu Nhã chỉ có thể gật nhẹ đầu nghe theo sự phân phó của Bạch Nhược Hi.

Tại khu vực hành lang bên ngoài bệnh viện.

Lư Tiểu Nhã kéo một cái ghế ngồi bên cạnh giường của Kiều Huyền Thạc, tựa lưng vào ghế nhìn Kiều Huyền Thạc đang ngủ say trên giường bệnh, khuôn mặt tuấn tú nhưng tái nhợt yếu ớt nói: “Vợ của anh đã tới tìm anh rồi, anh mau mau tỉnh lại đi, anh tỉnh lại thì cũng coi như tôi được giải thoát, vợ của anh cũng không cần phải lo lắng cho anh. Anh hẳn là vẫn còn chưa biết, vợ anh đã mang thai rồi, hơn nữa còn là mang 3 phôi thai cùng một lúc, đến chính bản thân cô ấy vừa mới biết chuyện này, cô ấy quả thật rất lợi hại.”

“Anh trúng hai phát đạn như vậy cũng không chết, mất nhiều máu như vậy vẫn có thể nhặt về được một cái mạng, anh phúc lớn, mạng lớn nhất định không thể chết như vậy được vậy nên anh mau mau tỉnh lại đi…”

Hành Lang bệnh viện vốn yên tĩnh lúc này liền truyền tới một loạt tiếng bước chân gấp gáp.

Lư Tiểu Nhã tò mò nghiêng đầu ra xem có chuyện gì bống nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc sau đó là gương mặt quen thuộc xuất hiện.

Nhìn thấy người nọ, sắc mặt Lư Tiểu Nhã bất giác trầm xuống, cô khẽ cau mày gắt gao nhìn chằm chằm tên đàn ông đáng ghét đang đi về phía bên này, đó không phải ai khác mà chính là Doãn Đạo.

Anh ra đang lo lắng nhìn ngõ xung quanh, tới mỗi giường bệnh anh ta đều ngó sát vào nhìn người nằm trên giường như thể đang tìm ai đó. Hành động gấp gáp như thể đang rất lo lắng.

Lúc này ánh mắt anh ta dừng lại trên một bóng người đang nằm trên giường bệnh sau đó nhanh chóng đi về phía Lư Tiểu Nhã. Thời điểm anh ta nhìn thấy Kiều Huyền Thạc đang nằm trên giường bệnh cả người anh ta đều kích động không thôi lập tức xông tới mép giường của Kiều Huyền Thạc kích động thở gấp: “Thì ra là cậu ở đây, em rể à, mau tỉnh lại đi…”

Thời điểm Lư Tiểu Nhã nghe được Doãn Đạo gọi người nằm trên giường bệnh là em rể cô liền kinh ngạc đến ngẩn người, đây là cái duyên phận chó má gì vậy, tại sao tên này lại có quan hệ với người đàn ông kia chứ?

“Nhược Hi, cậu ta sao rồi?…..” Doãn Đạo sốt ruột quay mặt nhìn người con gái đang ngồi bên giường bệnh nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt đó cũng khiến anh ngẩn người, Tại sao lại là cô?

Người vừa mới gọi điện cho anh là Nhược Hi tại sao đến đây lại biến thành Lư Tiểu Nhã?

Lư Tiểu nhã khẩn trương nuốt nước miếng nói: “Là tôi thì có gì không ổn sao? Là tôi đã cứu anh ta.”

Em gái tôi đâu? Doãn Đạo sốt ruột nhìn bốn phía hỏi.

Cô ấy đang truyền nước ở bên trong, cơ thể cô ấy không khỏe.

Nghe vậy Doãn Đạo lập tức sốt ruột xoay người hướng về phía phòng bệnh lo lắng hỏi: “Cô ấy bị sao vậy?”

Lư Tiểu Nhã vội vàng tiến lên ngăn Doãn Đạo lại, tức giận lên tiếng: “Nếu anh đã tới rồi thì ở lại đây chăm sóc em rể của anh đi, ở đây cũng không còn chuyện của tôi nữa, tôi đi trước, chuyện còn lại giao cho anh.”

Doãn đạo không kiên nhẫn quay đầu nhìn Kiều Huyền Thạc lại liếc mắt nhìn Lư Tiểu Nhã nhàn nhạt nói: “Cậu ta không chết được, tôi không rảnh để ở đây chăm sóc cho cậu ta, bây giờ người tôi lo lắng là em gái tôi, con bé đang ở đâu?”

“Cái tên đàn ông này…” Lư Tiểu Nhã kinh ngạc nhìn thái độ của Doãn Đạo không khỏi tức giận phàn nàn: “Anh, thật là ích kỷ, em rể anh đã bị thương thành như vậy rồi mà anh còn có thái độ như thế sao?”

Doãn Đạo không khỏi cười nhạo một tiếng, đôi tay cắm sâu vào túi quần không kiềm chế được nói: “Nếu không phải em gái tôi thích tên đàn ông này thì đối với tôi cậu ta chỉ là kẻ thù mà thôi, cô còn muốn thái độ của tôi phải như thế nào? Không phải cô đã nếm qua cái cảm giác làm kẻ thù của tôi rồi sao? Thái độ của tôi lúc đó như thế nào?”

Sắc mặt của Lư Tiểu Nhã trong nháy mắt trầm xuống, cô cúi mặt cắn môi mỏng nhớ đến cảnh tượng bị anh ta vũ nhục trong khách sạn liền hận không thể dùng dao xé nát cái bản mặt tươi cười bỉ ổi của tên đàn ông trước mặt. Trong lúc hai người đang tranh cãi không chú ý tới người đàn ông trên giường bệnh thì lúc này.

Kiều Huyền Thạc chậm rãi tỉnh lại, mở ra đôi mắt mê man chớp chớp nhìn trần nhà trắng xóa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.