Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 437



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 437: ĐE DOẠ

Bạch Nhược Hi do dự muốn nói nhưng lại thôi.

Nghĩ rằng Kiều Huyền Thạc vừa mới tỉnh lại, cơ thể vẫn còn rất yếu, nếu biết được cô đang mang tam thai sợ sẽ kích động đến anh gây ra cảm giác khó chịu thì sao?

Điều gì sẽ xảy ra nếu nói cho anh biết rằng bác sĩ đề nghị giảm bớt phôi thai và nên mang một hoặc hai phôi thai ra để giữ đứa trẻ trong bụng đó lớn lên mạnh khoẻ?

Bạch Nhược Hi càng nghĩ về điều đó, càng cảm thấy bất an, cô bối rối nhìn anh.

“Em sao vậy? Muốn nói với anh chuyện gì nào?”

Bạch Nhược Hi nhìn ra cửa, thấy không có ai đi vào, liền thấp giọng chuyển sang chủ đề khác: “Anh ba, Doãn Nhuỵ đã chết rồi.”

Kiều Huyền Thạc không ngạc nhiên trả lời: “Ừ”

“Em nói với anh chuyện này, em đã phát hiện ra ngày Doãn Nhuỵ thuê người giết em. Em đã gửi ảnh của Doãn Nhuỵ cho sát thủ, cho nên rất có thể họ đã nhận nhầm người. Liệu em có…”

Kiều Huyền Thạc cười thoải mái và chạm vào đầu cô: “Nhược Hi của anh thật thông minh.”

“Anh ba, em sợ cảnh sát sẽ … “

“Không đâu”. Kiều Huyền Thạc không nhịn được cười cười, đôi tay ôm má cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo, từng câu từng chữ nói: “Một tên tội phạm thuê sát thủ giết người nhưng chính mình lại bị giết chết. Cảnh sát chân chính sẽ vui mừng tán thưởng. Nếu em không thừa nhận những bức ảnh của Doãn Nhuỵ là do chính mình gửi đi. Mà Doãn Nhuỵ đã chết rồi, cô ta đâu thể từ địa ngục trở lại nói với cảnh sát rằng tin nhắn đó không phải do cô ta gửi.”

“Nhưng… “

“Em đừng tự ràng buộc chính mình cũng không cần phải cảm thấy tội lỗi.”

“Ừm”. Bạch Nhược Hi gật đầu, bất giác chạm vào bụng mình.

Kiều Huyền Thạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô một lúc, không kìm được nữa, anh ôm lấy khuôn mặt cô bằng cả hai tay, nhắm mắt lại từ từ hôn sâu lên trán cô.

Lúc này, cửa phòng bệnh lại bị gõ.

Bạch Nhược Hi vội vàng đẩy Kiều Huyền Thạc ra và nhanh chóng rời khỏi giường.

Đây là lần thứ tư y tá gõ cửa.

“Mời vào”. Bạch Nhược Hi dùng tay sửa soạn lại mái tóc, cười ngượng nhìn ra cửa.

“Đã đến lúc làm kiểm tra, xin hãy hợp tác”. Giọng nữ y tá cáu kỉnh, nhưng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Kiều Huyền Thạc, khí thế mạnh mẽ của anh khiến y tá này sợ hãi và bất lực.

Bạch Nhược Hi vội vàng đỡ Kiều Huyền Thạc nằm xuống, khẽ nói nhỏ: “Anh ba, mau nằm xuống để khám bệnh …”

Kiều Huyền Thạc nghe theo lời cô và lặng lẽ nằm xuống để khám.

Bạch Nhược Hi lặng lẽ đứng nhìn Kiều Huyền Thạc, đợi một lúc cô mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Tĩnh đang ở Tịch quốc xa xôi.

Tịch quốc.

Dinh thự của Kiều tướng quân.

Trần Tĩnh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ưu nhã cắm hoa, bàn trà bày đầy những loại hoa lá tươi tốt.

Trời trong nắng ấm, gió thổi nhè nhẹ.

Hôm nay một ngày đẹp trời, con trai cả và con trai thứ hai thỉnh thoảng đến thăm bà tại biệt thự, con dâu và con trai bà cũng gọi từ Khâu Quốc về để báo bình an.

Thời tiết vô cùng thoải mái.

Tiếng chuông cửa vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của phòng khách.

Người giúp việc làm việc trong bếp vội vàng bước ra, Trần Tĩnh khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Người giúp việc nhìn vào màn hình hiển thị một lúc không nhận ra người bên ngoài là ai, bèn hỏi: “Xin lỗi, ông là ai?”

thoại, nhanh chóng ra lệnh: “Cô…cô đi làm đi, ở đây tôi lo được.”

Người giúp việc thưa dạ gật đầu, quay người rời đi.

Trần Tĩnh thất thần xoa hai lòng bàn tay đầu mồ hôi vào nhau, tim đập nhanh bất thường.

Hiện tại chỉ cần bà nghe thấy tên của Kiều Nhất Hoắc, bà đều sẽ ghê tởm đến phát điên, bà không biết rốt cuộc tên ma quỷ này muốn tìm bà làm gì, bây giờ những người con trai khác của bà không có ở nhà, bà không biết phải làm thế nào.

Đúng lúc bà đang rất bất lực thì chuông điện thoại vang lên.

Tiếng chuông điện thoại vang lên như thể phóng ra tia điện, cơ thể khẽ run lên, bà nhanh chóng lấy điện thoại ra khỏi túi.

Trần Tĩnh nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, trán bà lấm tấm mồ hôi, hít thật sâu một hơi rồi kết nối điện thoại.

“Alo…” Trần Tĩnh giả vờ bình tĩnh.

Giọng nói tà mị của Kiều Nhất Hoắc truyền đến từ đầu dây bên kia: “Tiểu Tĩnh, mở cửa, chúng ta cần nói chuyện.”

“Tôi không có ở nhà, có chuyện gì nói luôn đi”. Trần Tĩnh đưa tay lên ngực như muốn trấn áp sợ hãi trong trái tim của mình và đi lên tầng hai.

“Tôi đã làm thủ tục xuất cảnh. Tôi cũng đã làm một cái cho em. Hãy đến một đất nước tươi đẹp để tận hưởng cuộc sống tốt hơn. Nơi này không còn phù hợp với chúng ta nữa.”

Trần Tĩnh vội vàng trở về phòng, khóa cửa lại, và lo lắng bước tới đóng cửa ban công, kéo rèm lại, giữ bình tĩnh: “Có lẽ Tịch quốc không thích hợp vớ anh, nên anh muốn đi bao xa thì đi, tôi cũng sẽ không đem chuyện này nói cho ai biết. Đừng dùng video đó để đe dọa tôi. Tôi chỉ muốn ở bên các con trai và bù đắp yêu thương cho chúng mà thôi.”

“Tôi cần em.” Giọng điệu kiên định của Kiều Nhất Hoắc nghiêm túc lạ thường.

“Cầu anh hãy buông tha cho tôi, đừng để cá chết lưới rách, nếu như anh dám dùng video uy hiếp tôi, vậy tôi chỉ có thể nói ra hết tội lỗi của anh, chúng ta …”

Trần Tĩnh còn chưa nói hết. Kiều Nhất Hoắc liền ngắt lời bà: “Kiều Huyền Thạc đã biết chuyện này từ lâu. Nó cũng có bằng chứng và cơ hội bắt được tôi, nhưng nó không làm như vậy, vì nó biết tôi có video em giết Lư quản gia. Hiện tại nó không bắt tôi, vì vậy tôi an toàn…”

Trần Tĩnh tức giận đến hai mắt đỏ bừng, bà nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Kiều Nhất Hoắc, đồ khốn nạn.”

“Em đừng giận, Tiểu Tĩnh mà tôi biết là một người phụ nữ dịu dàng và tốt bụng. Giống như một con thỏ trắng nhỏ”. Kiều Nhất Hoắc hạ giọng, và lẩm bẩm một cách mơ hồ: “Đây là tôi yêu cầu em, hiện tại em chỉ có thể cùng tôi rời đi. Đây là sự lựa chọn duy nhất của em. Nếu không đi, tôi sẽ đưa video em giết người để uy hiếp Kiều Huyền Thạc, tôi sẽ để nó vào vực sâu, dần dần rơi vào địa ngục, bao che cho em làm chuyện phạm pháp, đến lúc đó… “

“Đê tiện”. Trần Tĩnh tức giận mắng.

Lời nói bị cắt ngang, Kiều Nhất Hoắc không những không tức giận mà còn lẩm bẩm với nụ cười xấu xa: “Tiểu Tĩnh yêu dấu, tôi cho em một ngày để suy nghĩ, ngày mai hãy chủ động đến gặp tôi, nếu không em biết hậu quả rồi đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.