Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 452



Chương 452

 

Kiều Huyền Thạc cất khẩu súng bắn tỉa và ngay lập tức lao về phía trước.

 

Khi tiến vào vườn cây ăn quả, mọi người đều rất có kinh nghiệm, tản ra lẻn vào, họ đã được huấn luyện không biết bao nhiêu lần, đối với bọn họ mà nói, hành đồng phối hợp hành động này vô cùng nhuần nhuyễn. Chẳng bao lâu cửa hang động được tìm thấy trong vườn cây ăn quả.

 

Bên ngoài hang đá là một cổng đá rất kiên cố.

 

Nhìn bề ngoài có thể thấy không có cách nào mở được cửa, chắc phải dùng điều khiển từ xa để mở khóa cửa. Nếu tấn công bằng vũ lực, họ sẽ bị đối phương phát hiện, sẽ qua cửa sau hoặc các lối đi khác tẩu thoát, thì công sức của họ trong những ngày này sẽ trở nên uổng phí.

 

“Bước tiếp theo làm như thế nào đây?” A Lương hỏi Kiều Huyền Thạc đầy lo lắng.

 

Họ không dám đến gần, vì ở cửa hang đá có thể có máy giám sát hoặc máy đo tia hồng ngoại.

 

Kiều Huyền Thạc chỉ vào cái cây Mọi người hiểu ý, mọi người giải tán, nhanh chóng trèo lên cây ăn quả, núp ở đó chờ người mở cửa đi ra.

 

Tất nhiên, những con chó ở cổng vườn cây ăn trái cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

 

Nắng như thiêu đốt từ bầu trời dội xuống. Có một cơn gió nhẹ trong vườn cây ăn quả.

 

Chờ đợi trên cây, A Lương thấy nhàm chán xé một quả vải thiều, bóc vỏ ăn rồi bỏ hạt và vỏ vào trong túi.

 

Kiều Huyền Thạc từ xa phát hiện nhánh cây chỗ A Lương đang động đậy, không khỏi nhíu mày, nói vào bộ đàm: “A Lương, khi nào nhiệm vụ hoàn thành, tôi sẽ cho cậu ăn no.”

 

Mọi người nghe thấy cuộc nói chuyện trên máy bộ đàm không khỏi cười thầm, A Lương ngượng ngùng nuốt nước bọt rồi lập tức đứng yên.

 

Cả vườn cây trái trở lại bình lặng, yên tĩnh lạ thường, như thể không có ai tồn tại.

 

Giống như một tầng hầm công nghệ cao trong một bộ phim khoa học viễn tưởng. Phòng nghiên cứu trong hang không hề thua kém chút nào.

 

Bên trong các dụng cụ công nghệ cao ở khắp mọi nơi, một số phòng nghiên cứu được ngăn cách bằng kính chống đạn rộng rãi và trong suốt, mỗi bộ phận nghiên cứu có các thiết bị khác nhau.

 

Đại sảnh rộng lớn, ánh đèn rực rỡ làm cho toàn bộ không gian vô cùng rõ ràng, bản đồ địa hình khổng lồ hiển thị hình ảnh ba chiều.

 

Ân Kiều hai tay ôm ngực, nheo mắt quan sát địa hình, khóe miệng son đỏ nhếch lên, nở nụ cười lạnh lùng.

 

Đứng bên cạnh người phụ nữ chính là Kiều Huyền Bân, anh ta đẩy kính, cẩn thận nhìn vào hình ảnh lập thể 3D hiển thị trên màn hình, nhìn những chấm màu đỏ, sắc mặt anh ta càng lúc càng lạnh.

 

“Lão đại, chúng ta hình như bị bao vây. Mọi chỗ trên đồi đều bị bao vây bởi kẻ thù, thậm chí cả lối vào và lối ra của căn cứ của chúng ta cũng đã bị phát hiện. Chúng ta phải làm gì bây giờ?”

 

Kiều Huyền Bân chỉ vào vị trí của căn cứ và một loạt các chấm đỏ nói: “Hãy phân tích xem chỗ này có bao nhiêu người ra vào.”

 

Nghiên cứu sinh mặc áo khoác trắng lập tức thực hiện phân tích trên máy tính, và dữ liệu dẫn dần trở nên rõ ràng.

 

Sau khi phân tích dữ liệu, người đàn ông phía sau lập tức quay lại và nói: “Có hơn 800 kẻ địch cùng vũ khí đã lọt vào tầm theo dõi của tia hồng ngoại. Trong đó, chúng đã phân bố trên từng vị trí trên ngọn đồi, và đang di chuyển không ngừng, từ từ tiến về phía chúng ta, và đang 25 người đã tập trung ở vị trí lối thoát hiểm.”

 

“Hãy để máy bay không người lái ra ngoài xem chúng ẩn nấp ở đâu.”

 

“Rõ.”

 

Các nhà nghiên cứu đứng đằng sau ngay lập tức bật điều khiển từ xa và vận hành máy bay không người lái trên máy tính.

 

Lúc này, một chiếc máy bay không người lái đột ngột bay ra khỏi vách núi giữa trời, chiếc máy bay vượt qua ngọn núi và bay thẳng lên đỉnh vườn cây ăn trái phía trước.

 

Máy bay không người lái lơ lửng giữa không trung.

 

Kiều Huyền Bân và Ân Kiều lập tức quay lại và nhìn vào màn hình máy tính một cách nghiêm túc.

 

Ân Kiều hai tay chống lên bàn, cảnh xuân trước ngực lộ ra, người điều khiển vẫn luôn nhìn về phía cô ta, không chú ý vào việc điều khiển máy bay không người lái.

 

Kiều Huyền Bân chỉ vào màn hình máy tính và gõ mạnh: “Người đâu? Sao không thấy ai?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.