Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 466



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 466

 

Trần Tĩnh nhìn vào đôi mắt quyết tâm của Bạch Nhược Hi. Bà có thể cảm nhận được cảm xúc và tình cảm của người mẹ đối với những đứa con lớn lao nhường nào.

 

Bất đắc dĩ với phương án cuối cùng, ai có thể sẵn sàng nguyện ý trải nghiệm loại may rủi này chứ?

 

Bà suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn khăng khăng: “Chúng ta không thể quyết định giữ đứa trẻ hay không, nhưng chúng ta phải nói với Huyền Thạc biết bởi đó chồng của con và là ba của những đứa nhỏ…”

 

Mắt Bạch Nhược Hi đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi, khi nghĩ đến việc Trần Tĩnh sẽ nói với Kiều Huyền Thạc, cô lo lắng, lo rằng Kiều Huyền Thạc cùng Trần Tĩnh và bác sĩ sẽ ép cô bỏ con.

 

Cô rơi nước mắt, hoảng sợ lắc đầu rồi từ từ đưa tay sờ lên bụng mình, thì thầm trong sợ hãi: “Đừng ép con, con không muốn mất chúng.”

 

“Tiểu Hi, nghe mẹ này. Hãy làm theo lý trí, bằng không cả con và những đứa nhỏ khó giữ được mạng.”

 

Bạch Nhược Hi nghẹn ngào nói: Con có thể, con sẽ nằm trên giường bệnh trong vài tháng mang thai. Con sẽ không cử động, bác sĩ có thể lấy bụng của con làm lồng ấp, ngày nào cũng dùng thuốc, tiêm thuốc cho thai nhi, con sẵn sàng làm bất cứ điều.”

 

Trần Tĩnh cảm thấy đau đáu trong lòng khi nghe những lời này, không kìm được mà bật khóc bởi hơn ai hết bà có thể hiểu được sự vĩ đại của người mẹ.

 

Bà nhẹ nhàng lau đi nước mắt, mím môi để tiếng khóc không phát ra, rồi nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên má cô, dịu dàng an ủi: “Ngủ đi a, con đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ khá hơn. Nhất định sẽ khá hơn.”

 

Bạch Nhược Hi tuy vẫn lo lắng nhưng đã khá mệt, Trần Tĩnh nhẹ nhàng dỗ dành cô, giống như gió xuân khẽ thổi lên khuôn mặt, vỗ về cô chìm vào giấc ngủ.

 

Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ đã dần trở nên ửng hồng.

 

Trần Tĩnh còn chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Kiều Huyền Thạc.

 

“Con trai, Tiểu Hi hiện tại có triệu chứng sinh non. Con mau xong việc rồi nhanh đến bệnh viện ngay lập tức. Quốc gia đại sự tất nhiên rất quan trọng nhưng con không thể bỏ mặc gia đình. Tình hình hiện tại của Tiểu Hi rất tệ. Bác sĩ nói nếu giữ ba cái thai quá nguy hiểm. Con là ba của những đứa nhỏ và con có quyền được biết.”

 

“Sau khi gửi tin nhắn, Trần Tĩnh tắt điện thoại di động đặt ở một góc để tránh làm phiền Bạch Nhược Hi nghỉ ngơi.

 

Cô tựa lưng vào ghế rồi từ từ nhắm mắt lại, trong lòng lúc này cảm thấy rất bối rối.

 

Khu quân sự.

 

Khi nhận được tin nhắn này, Kiều Huyền Thạc đã rời đi ngay sau khi cuộc họp kết thúc.

 

Nội dung tin nhắn khiến sắc mặt anh thay đổi rõ rệt, tinh thần trở nên căng thẳng, anh giao lại mọi nhiệm vụ cho Tinh Thần và A Lương, rồi nhanh chóng rời khỏi khu quân sự và phóng xe đến bệnh viện.

 

Dọc đường đi, ngoài tự trách, anh còn cảm thấy rất buồn.

 

Vì bận việc quốc gia đại sự nên anh thiếu đi sự quan tâm, chăm sóc cho gia đình.

 

Đã từng có lúc, anh luôn mơ chỉ có Bạch Nhược Hi. Yêu cô, đem lại cho cô hạnh phúc, đây là những điều anh đã từng muốn, nhưng giờ anh đã không làm được, mà cứ để cô lo lắng, để cô đau khổ, để cô một mình đấu tranh với cô đơn, lạc lõng Anh biết là một người vợ quân nhân thì rất khổ. Anh rõ ràng không muốn Bạch Nhược Hi giống với những người vợ của những quân nhân khác.

 

Bệnh viện.

 

“Thật xin lỗi… xin lỗi em… Là anh không tốt…”

 

Trần Tĩnh bước đến bên anh và nói một cách thận trọng: “Mẹ sẽ ở đây theo dõi. Con nên đến gặp bác sĩ để nghe giải thích chi tiết. Con có thể thảo luận với bác sĩ xem làm gì tiếp theo.”

 

Kiều Huyền Thạc cầm tay Bạch Nhược Hi đưa lên môi hôn hai lần, mới miễn cưỡng đặt xuống, sau đó đứng lên sửa soạn lại quần áo.

 

Giọng anh khàn khàn: “Được rồi, con đi tìm bác sĩ, mẹ ở đây nhìn Nhược Hi, vất vả cho mẹ rồi.”

 

Trần Tĩnh nhìn con trai, nở nụ cười hiền: “Ngốc quá, sao lại khách sáo với mẹ chứ. Mau đi đi, khi Tiểu Hi tỉnh dậy sẽ rất hạnh phúc khi thấy con ở đây.”

 

Kiều Huyền Thạc vội vã đến văn phòng bác sĩ để hỏi thăm tình hình.

 

Sau khi bác sĩ thông báo về mọi nguy hiểm, trái tim anh như bị một tảng đá lớn đè lên, quyết định khó khăn khiến anh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.