Chương 471
Từ khi mang thai, cảm xúc của cô trở nên không ổn định, hơi một chút là đã muốn khóc.
Cô vừa lấy tay che miệng, Kiều Huyền Thạc dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt cô nói, “Nhược Hi, nếu thật sự chúng ta không thể giữ được cả ba đứa trẻ, vậy thì chúng hãy chỉ giữ lại một, như vậy em cũng sẽ không cần vất vả như vậy.”
Những giọt nước mắt vốn dĩ đã muốn trào ra từ lâu, trong nháy mắt ào ạt tuôn, từng giọt lăn xuống trên gương mặt Bạch Nhược Hi.
Cô vừa khóc vừa lắc đầu, trong lòng vô cùng kích động, “Không được, dù chỉ một cũng không được bỏ, em biết anh sẽ như vậy mà, anh nhất định sẽ bắt em phải bỏ hai con, anh về đi, trở về đi, không cần phải ở đây cùng em, một mình em có thể vượt qua khó khăn này.”
“Đừng tùy hứng như vậy được không.” Kiều Huyền Thạc bất lực dỗ dành cô, “Bây giờ không phải là lúc ngang bướng như vậy, mà nó liên quan đến sức khỏe của em và sức khỏe của con.”
Bạch Nhược Hi nức nở, cổ họng bỏng rát và đau đớn, trái tim như bị dao cắt, nghĩ đến đứa con trong bụng mình có thể sẽ không giữ được nên cô không thể bình tĩnh lại, “Anh ba, tất cả chúng đều là con của em, em không thể nào chịu đựng được.”
Kiều Huyền Thạc hai mắt đỏ hoe, trước mắt như che phủ bởi một đám sương mù, giọng nói của anh cũng trở nên khàn khàn, nghẹn ngào đến mức đau lòng, “Anh cũng không đành lòng, anh cũng không thể nào chịu đựng được, nhưng biết phải làm sao bây giờ? Sức khỏe của em vẫn là quan trọng nhất.”
Nhìn thấy Bạch Nhược Hi vừa sờ lên bụng mình vừa khóc, Kiều Huyền Thạc đau đớn nhắm mắt lại, nắm lấy tay cô đưa đến bên môi nhẹ nhàng hôn.
Bạch Nhược Hi cố kìm nén tiếng khóc, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, đôi mắt mờ mịt nhìn ra ngoài ban công.
Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.
Kiều Huyền Thạc không nói chuyện, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh cô.
Trong mấy ngày ở trong bệnh viện giữ thai, Bạch Nhược Hi thậm chí còn chưa bước chân xuống giường.
Cô nằm trên giường để ăn, ngủ, đọc sách và nghe nhạc. Vệ sinh các nhân, tắm rửa đều có Kiều Huyền Thạc bế cô qua lại vào nhà vệ sinh, anh chăm sóc cho cô mọi thứ vô cùng cẩn thận chu đáo, buổi trưa mỗi ngày anh sẽ đưa cô ra ngoài vườn đi dạo.
Điện thoại di động của anh thỉnh thoảng đổ chuông, nhưng cuộc trò chuyện của anh đều không kéo dài, sau khi ra ngoài trả lời cuộc gọi, lại vội vàng quay trở lại bên cạnh cô.
Buổi trưa ánh mặt trời vô cùng chói chang.
Kiều Huyền Thạc lại đẩy xe lăn của Bạch Nhược Hi, hai người vừa nói vừa cười cùng quay lại phòng bệnh.
“Phơi nắng một lúc cảm thấy thật thoải mái a.” Bạch Nhược Hi ngậm ngùi nói, “Ở trong bệnh viện thật là buồn chán quá, không thể đi đâu được.”
“Khi nào em khỏe hơn, anh sẽ đưa em đến những nơi mà em muốn.” Kiều Huyền Thạc nói.
“Em muốn đi biển, muốn đi dạo trên bờ cát, chờ khi nào sinh xong em sẽ dắt theo ba đứa nhỏ cùng nhau đi nhặt vỏ sò, nghịch sóng biển, nghịch cát trên bãi biển …”
Tưởng tượng đến đây, Bạch Nhược Hi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Kiều Huyền Thạc chỉ biết mỉm cười bất lực, đây cũng là tương lai mà anh khao khát.
Hai người vừa đi vừa nói đã về đến phòng bệnh, vừa đúng lúc bác sĩ trong phòng đang chuẩn bị đi ra, vừa chạm mặt, bác sĩ kính cẩn nói “Cô Bạch, tôi đang định tìm cô.”
“Chào bác sĩ.”
“Sắc mặt không tệ, tinh thần cũng tốt.”
Bạch Nhược Hi vui vẻ đưa tay sờ lên khuôn mặt “Thật vậy không? Tôi cũng nghĩ rằng ba ngày sẽ không có gì đáng ngại.”
Bác sĩ đưa báo cáo cho Kiều Huyền Thạc và vui vẻ nói, “Anh xem đi, đây là báo cáo mới nhất của cô ấy. Hiện tại con anh rất ổn định và không còn hiện tượng ra máu. Các chỉ số khác đều rất tốt. Ngày mai có thể xuất viện, phải dưỡng thai cho thật tốt, nếu phát hiện có gì bất thường xảy ra thì phải quay lại bệnh viện để khám lại.”
Kiều Huyền Thạc không chắc chắn nhìn bản báo cáo, và lo lắng nói, “Có thể xuất viện rồi sao? Nếu không hãy để chúng tôi ở đây cho đến khi đứa trẻ được sinh ra.”
Bạch Nhược Hi gật đầu, “Hãy cứ để chúng tôi ở lại đây, cho đến khi khỏe mạnh sinh con, tôi sợ về nhà sẽ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Không cần, dưỡng thai ở nơi này sẽ không có lợi cho tâm trạng của bà mẹ mang thai, chỉ cần đến bệnh viện khám định kỳ và quan sát kỹ tình trạng của thai nhi là được.”
“Tôi không phải làm thủ thuật loại bỏ bớt bào thai nữa đúng không? Bạch nhược Hi xúc động hỏi.
Bác sĩ gật đầu, “Hiện tại thai nhi đang thành hình nên không thể tiến hành phẫu thuật loại bỏ bớt bào thai, trước mắt chỉ có thể giữ gìn thật tốt, hy vọng bọn trẻ chào đời được an toàn.”
Bạch Nhược Hi vui mừng rưng rưng nước mắt, cô cười và gật đầu, “Đúng vậy, nhất định sẽ như vậy.”
Kiều Huyền Thạc kích động bước đến trước mặt và nắm lấy tay của bác sĩ, “Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều.”
Bác sĩ rất vui nói, “Hãy nói lời cảm ơn tới vợ của anh đi, cô ấy đã rất kiên cường, sinh con là một việc rất đau đớn và mệt mỏi, những tháng tới sẽ là cực hình đối với cô ấy, hãy chăm sóc cô ấy cho thật tốt.”
“Vâng, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.” Kiều Huyền Thạc xúc động giống như một cậu thiếu niên lần đầu gặp được vận may.