Chương 476
Khi Kiều Tiếu Tiếu rời đi, bà lập tức đuổi theo để giải thích, lúc đi ngang qua phòng khách, Bạch Nhược Hi gọi bà lại: “Mẹ, có những chuyện biết sẽ đau khổ hơn là không biết, nói ra cô ấy có khả năng không chịu đựng nổi.”
Bước chân Trần Tĩnh đột ngột dừng lại, ánh mắt rối rắm nhìn Kiều Tiếu Tiếu rời đi.
Suy nghĩ một lúc, Trần Tĩnh quay đầu lại nhìn về phía Bạch Nhược Hi: “Vậy con về phòng nghỉ ngơi chút đi, mẹ không sao đâu, mẹ chỉ là cảm thấy đứa nhỏ kia thật đáng thương.”
Bạch Nhược Hi hiểu được cảm giác của bà, mỉm cười dịu dàng.
“Vâng, vậy con về phòng nghỉ ngơi một lát.” Bạch Nhược Hi cẩn thận đứng lên, Trần Tĩnh lập tức đi qua đỡ lấy tay cô, dìu cô lên trên lầu.
Bởi vì sự xuất hiện của Kiều Tiếu Tiếu mà làm cho cảm xúc của hai người đều trở nên nặng nề.
Để giải tỏa tâm trạng của Bạch Nhược Hi, Trần Tĩnh cười hỏi: “Con ở nhà có cảm thấy buồn chán không, hay là mẹ lái xe chở con đi lên núi hóng gió, ngắm phong cảnh.”
“Không cần đâu mẹ ạ, chán một chút cũng không sao cả, bây giờ chỗ nào con cũng không dám đi hết, chờ con điều dưỡng thân thể khỏe mạnh, sinh con xong, về sau còn nhiều cơ hội để đi.”
Trần Tĩnh rất là đau lòng nhìn cô, tình thương của người mẹ thật là cảm động lòng người.
“Vất vả cho con rồi, mẹ rốt cuộc biết tại sao con trai mẹ lại thích con nhiều đến như vậy?” Trần Tĩnh đưa cô trở về phòng, đi đến bên giường, đỡ cô nằm xuống, đắp chăn bông lên.
“Cong đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện, làm cho người khác bớt lo lắng…”
Bạch Nhược Hi bất đắc dĩ cười cười: “Nhưng con không làm anh ba bớt lo đâu ạ.”
“Nó chỉ là lo lắng cho con mà thôi.” Trần Tĩnh sờ sờ trán cô, giống như đang vuốt ve đứa con của mình, ánh mắt ôn nhu thương yêu nhìn cô.
“Anh ba hôm nay đi đâu vậy? Sáng ra không thấy anh ấy?”
“Nó trở về quân khu lo công việc, rất nhanh sẽ về nhà, dặn mẹ ở nhà trông chừng con thật tốt, kỳ thực nó không yên tâm về con.”
“Con đã nói với anh ấy con ở nhà một mình không sao cả, anh ấy không cần lo lắng.”
“Nó muốn lo lắng thì cứ để cho nó lo lắng đi, một đời người sẽ phải trải qua rất nhiều cái giai đoạn, nó muốn làm một ông bố tốt, giai đoạn này cũng nên có chút lo lắng, tương lai mới có thể cảm thấy quá khứ tốt đẹp.”
Bạch Nhược Hi nhấp môi cười cười, tâm trạng nặng nề đã không còn.
Nàng một đụng tới trên giường liền cảm giác mơ màng sắp ngủ, tinh thần xuất hiện mỏi mệt, liền nhắm mắt lại muốn ngủ.
Trần Tĩnh canh giữ ở bên người nàng, chậm rãi không nói lời nào, nhẹ nhàng mà trêu chọc nàng sợi tóc, đem nàng sủng thành một cái hài tử.
“Nếu nó muốn lo lắng cho con thì cứ để nó lo lắng đi. Một đời người phải trải qua rất nhiều giai đoạn, nó sắp làm ba rồi, giai đoạn này cần phải có chút lo lắng thì tương lai mới phát hiện ra quá khứ từng rất đẹp”
Bạch Nhược Hi mím môi cười cười, tâm trạng nặng nề lúc nãy cũng bay biến.
Vừa nằm lên giường, cô liền cảm thấy uể oải, mệt mỏi nên nhắm mắt lại muốn ngủ.
Trần Tĩnh đứng ở bên cạnh cô, cũng không nói lười nào, nhẹ nhàng vén tóc cô.
Bạch Nhược Hi chậm rãi rơi vào giấc ngủ say.
Cảm giác được một mùi thơm mát, Bạch Nhược Hi chậm rãi mở to mắt.
Trái đất là màu xanh lá cây, đồng cỏ rộng lớn, và bầu trời xanh có cảm giác như một đường nối liền với bầu trời. Mây trắng lững lờ trôi theo gió, nắng xuyên mây trắng soi cả mặt đất.
Bạch Nhược Hi đứng ở giữa thảo nguyên trung ương, cảm nhận gió, đất và hương cỏ.
Lúc này, cách đó không xa lúc này có ba bóng người nhỏ nhắn lao tới, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt non nớt, nụ cười vô cùng rạng rỡ.
“Mẹ …” ba đứa trẻ đồng thanh hét lên.
Bạch Nhược Hi vui vẻ giang hai tay lao về phía bọn họ.