Chương 485
Kiều Huyền Thạc không đưa Bạch Nhược Hi vào phòng Trần Tĩnh, mà chỉ muốn quay lại phòng, đặt cô lên giường và đắp chăn cho cô cẩn thận.
Bạch Nhược Hi tò mò hỏi: “Anh thật sự không đưa em về phòng mẹ sao?”
Kiều Huyền Thạc chống hai tay bên eo Bạch Nhược Hi, cúi xuống nhìn cô rồi nghiêm giọng thú nhận: “Không thể. Anh chỉ muốn ôm em ngủ mỗi đêm. Nếu em dám nghe Doãn Đạo, anh … “
Trước khi Kiều Huyền Thạc nói xong, Bạch Nhược Hi lập tức vươn tay vòng qua cổ anh, giọng điệu ngoan ngoãn lấy lòng: “Em không đâu, em chỉ là lừa anh trai. Em muốn ngủ với chồng, mỗi ngày mỗi đêm… “
Kiều Huyền Thạc nở một nụ cười rất hài lòng, hôn nhẹ lên trán cô, dừng lại vài giây rồi miễn cưỡng kết thúc nụ hôn.
Giọng nói khàn khàn của Kiều Huyền Thạc trầm thấp một cách lạ thường, nhẹ nhàng như mưa phùn: “Ngủ đi, hôm nay Doãn Đạo tới đã khiến em mệt rồi.”
“Được.” Bạch Nhược Hi trả lời xong liền nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Kiều Huyền Thạc vẫn cứ duy trì tư thế nghiêng người, cẩn thận quan sát giấc ngủ của cô, cho đến khi nghe thấy tiếng thở của cô đều đặn, anh mới nhẹ lòng, cẩn thận rời giường lớn, xoay người đi vào phòng tắm.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Ba thai nhi trong bụng Bạch Nhược Hi ngày càng ổn định, Doãn Đạo cũng thực hiện lời hứa là cứ vài ngày lại ghé nhà chơi.
Điều này khơi dậy mọi sự bất mãn của Kiều Huyền Thạc.
Mỗi lần anh đến mang theo rất nhiều thứ, cũi để ngủ, giày dép và tất, thậm chí cả bình sữa và các vật dụng cần thiết hàng ngày cho trẻ sơ sinh.
Đáng lẽ người bố là người nên chuẩn bị tất cả, nhưng Doãn Đạo lại giành phần.
Những ngày nắng ấm thật dễ chịu.
Hai tháng sau.
Sân bay.
Kiều Tiếu Tiếu đứng ở sân bay Tịch quốc với chiếc vali của mình, ánh mắt bối rối nhưng chắc chắn. Lúc lên máy bay với hộ chiếu trên tay, cô liếc nhìn xung quanh, cuối cùng lặng lẽ đi đăng ký.
Cô rời khỏi thành phố buồn bã này.
Cô không nói với ai, nhưng lại đang mong đợi một người nào đó đến và tiễn cô đi.
Thật vô lý và đáng buồn.
Cuối cùng cô cũng lên máy bay, địa điểm bay đến là Bắc Cực, cô sẽ dành quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời mình để đi du lịch vòng quanh thế giới.
Ra đi là quyết định của cô sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng, cô không nói với ai, cô chỉ để lại một bức thư, bức thư duy nhất còn lại viết cho Kiều Huyền Hạo.
Khi Kiều Huyền Hạo nhìn thấy bức thư này thì cô đã mỉm cười và đang ở trên máy bay.
“Anh hai thân yêu của em: Em đi đây.
Em không biết mình sẽ đi đâu trong tương lai, cũng không biết được ý nghĩa của cuộc sống, em lấy hết can đảm để tự mình tìm ra nó, và hãy để thời gian cho em biết tương lai của em sẽ diễn ra như thế nào.
Em không đủ dũng khí để nói lời chia tay với anh, em sợ sau khi gặp lại anh sẽ không nỡ rời xa.
Anh à, em có một điều muốn thú nhận với anh.
Em yêu anh! Anh hai của em, em yêu anh…
Anh là người đàn ông duy nhất mà em yêu sâu sắc, đã từng, hiện tại và sau này cũng vậy, nhưng em biết rằng thứ tình yêu này là sai trái, trái với đạo đức, và thậm chí sẽ không có kết quả hay nghĩa lý gì.
Em chỉ có thể chôn chặt anh trong tim.
Tạm biệt anh nhé, hãy chăm sóc cho bản thân, mong anh có thể quên em càng sớm càng tốt, những quá khứ tồi tệ, những kỉ niệm buồn, tất cả hãy quên đi.