Chương 490
Bạch Nhược Hi chưa nói hết lời Kiều Huyền Thạc đã chạm vào mặt cô rồi hôn lên môi để ngăn cô nói những điều không hay.
Trong căn biệt thự phía xa, ánh sáng trên ban công tầng hai vẫn còn.
Trần tĩnh đứng trên ban công, vẻ măt hiền từ hàm chứa ý cười, khéo mắt phiếm hồng, lẳng lặng nhìn cảnh tượng trong hoa viên trước mặt. trong lòng vô cùng vui mừng.
Trong chớp mắt.
Thai nhi đã được hơn tám tháng, đủ chín tháng được coi là trăng tròn, Bạch Nhược Hi đếm từng ngày.
Trong khoảng thời gian mang thai này, Doãn Đạo, Kiều Huyền Hạo và Lam Tuyết là những người chăm chỉ đến nhà thăm cô nhất.
Bố mẹ của Bạch Nhược Hi cũng đã đến đây vài lần, các công ty sẽ cử đại diện đến thăm, các quan chức cấp cao trong quân khu cũng đến thăm. Kiều Huyền Thạc cũng gác lại mọi công việc và hết lòng đồng hành cùng cô trong khoảng thời gian mang thai này, cuộc sống thường ngày vô cùng nhiều màu sắc.
7 giờ tối.
Lam Tuyết đến thăm cô với một túi anh đào yêu thích của Bạch Nhược Hi.
Bởi vì Bạch Nhược Hi bụng to, di chuyển rất bất tiện nên hai người cứ ở trong phòng nói chuyện phiếm.
Để hai người có thể nói chuyện thoải mái, Kiều Huyền Thạc đi đến phòng làm việc để xem tin tức.
Bạch Nhược Hi và Lam Tuyết ở trên giường, vừa trò chuyện vừa ăn anh đào.
Lam Tuyết báo cáo tình hình công ty cho cô biết, bởi vì là người từng trải, cô cũng dạy cho Bạch Nhược Hi rất nhiều kiến thức về sinh con và nuôi dạy con cái.
Họ luôn là chị em tốt tâm đầu ý hợp. Cả hai mải trò chuyện suốt ba giờ.
Bạch Nhược Hi nhìn thời gian, “Lam Tuyết, cậu không cần chăm sóc hai đứa nhỏ sao? Đã muộn như vậy rồi, chúng sẽ nhớ cậu lắm.”
Lam Tuyết cười bất lực: “Trước đây chúng nhất định sẽ như vậy, nhưng bây giờ, mình cảm thấy hai đứa nhỏ đã bỏ rơi mình, trong lòng chỉ có ba của chúng.
Mình có cứ như là người thừa có mà như không vây. “
“Không khoa trường quá đấy chứ.”Bạch Nhược Hi không thể tin được, cười hỏi.
“Cậu không biết Hách Nguyệt đáng ghét như thế nào đâu.” Lam Tuyết giọng nói rất bất mãn: “Ngày nào anh ta cũng thử nhiều cách khác nhau để lấy lòng hai con gái, hận không thể chiều chuộng hai đứa lên tận trời, hai đứa nhỏ giờ thật sự nếu không có ba ba là thật sự không được á… “
“Còn cậu thì sao? “Bạch Nhược Hi nhướng mày hỏi.
“Mình cái gì?” Lam Tuyết hỏi.
“Anh ấy không cưng chiều cậu sao?”
Lan Tuyết nở nụ cười cứng ngắc, chua xót ngâm nga: “Nhược Hi, giữa mình và anh ta không còn tình yêu nữa, và tất cả những gì mình làm bây giờ là vì con gái, mình hy vọng chúng có một mái ấm hạnh phúc và đầy đủ “
Bạch Nhược Hi ngạc nhiên: “Cậu đã sống với anh ấy khá lâu, hai người không có bất kỳ sự tiến bộ nào sao?
“Tôn trọng nhau như vị khách có được tính không? ”Lam Tuyết hỏi.
Bạch Nhược Hi thở dài, “Này, mình nghĩ hai người đều có vấn đề. Cậu đã sinh hai đứa con cho anh ấy. Mình không tin là cậu không yêu Hách Nguyệt.”
Lam Tuyết im lặng.
“Anh ấy vì cậu, từ bỏ hôn thê Triệu Toa Na, đối mặt với ba mẹ anh ấy. Mình không tin là anh ấy không yêu cậu.”
Lam Tuyết cười không tự tin, cúi đầu nhìn khăn trải giường, giọng điệu trầm xuống: “Anh ta không yêu mình đâu, anh ta là vì hai đứa nhỏ, trong lòng Hách Nguyệt thực sự không thể thiếu chúng, sự tồn tại của mình chỉ là làm một người mẹ tốt của 2 đứa nhỏ. “
“Vậy cậu có còn yêu anh ta không? “
“……… ” Lam Tuyết im lặng không nói.