Chương 569:
Sau khi xuống máy bay, Hách Nguyệt lấy hành lý.
Lam Tuyết chỉ xách một chiếc túi nhỏ, xúc động nhìn bầu trời bên ngoài sân bay.
Con người cũng thật lạ, dù đi đến đâu thì tình cảm yêu nước, yêu gia đình cũng đều rất mãnh liệt.
Một năm không trở lại Tịch Quốc, một năm không gặp Nhược Hi, một năm trôi qua thật nhanh …
Đúng lúc Lam Tuyết đang rơi vào trầm tư, lòng bàn tay đột nhiên nóng lên, hai tay bị người khác giữ chặt.
Cô nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt sâu và quyến rũ của Hách Nguyệt, anh mắt dịu dàng như nước.
Loại cảm giác này, giống như được trở lại mối tình đầu đẹp đẽ.
“Nghĩ gì vậy? Chúng ta đi thôi …”
Hách Nguyệt khẽ hỏi, giọng nói nhẹ nhàng.
Lam Tuyết gật đầu, nhấp môi cười, để cho anh nắm tay tiếp tục dẫn mình đi tiếp.
Hai người sóng vai nhau, tay trong tay giống như những cặp vợ chồng bình thường khác đi lại trong sân bay.
Điểm khác biệt đó là cặp đôi tuấn nam mỹ nữ này đặc biệt khiến người ta không rời mắt.
Ra khỏi sân bay, Hách Nguyệt vẫy tay một chiếc xe taxi, một hai câu rồi bước lên xe. Sau khi hai người lên taxi, tài xế hỏi: “Thưa anh, chúng ta đi đâu vậy?”
Hách Nguyệt im lặng.
Lam Tuyết nhìn hắn an ủi: “Anh hãy về nhà trước đi, dù sao bọn họ cũng là ba mẹ của anh, họ sẽ không bạc đãi anh. Hơn nữa, hiện tại ba anh đang ốm rất nặng …”
Lam Tuyết chưa kịp nói xong, Hách Nguyệt đã ngắt lời cô nói với tài xế: “Tới biệt thự của Kiều tướng quân.”
“Được.” Người lái xe trả lời.
Lam Tuyết kinh ngạc nhìn Hách Nguyệt, không hiểu ý tứ của hắn.
Hách Nguyệt dựa vào ghế xe, từ từ nhắm mắt lại, dùng bàn tay to nắm lấy đôi tay Lam Tuyết đang để trên đùi, xoa xoa vào lòng bàn tay cô, giống như là chỉ cầm thôi chưa đủ, cứ phải xoa xoa như vậy mới cảm thấy an tâm.
“Chúng ta trước tiên hãy đến nhà Huyền Thạc và bạn tốt của em Nhược Hi, cho họ một điều bất ngờ, tới đó bọn họ hiện giờ như thế nào. Chuyện về nhà chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn, đừng vội vàng quay về. Anh sợ rằng đây là một âm mưu.” Hách Nguyệt nhẹ nhàng nói.
“Không phải bác sĩ đang khám bệnh cho ba anh nói rằng ông ấy bị ung thư giai đoạn cuối sao?” Suy nghĩ của cô rất đơn thuần, cô nhìn Hách Nguyệt với ánh mắt lo lắng, bởi trong quan niệm của cô, gia đình luôn là người thân thiết nhất.
Một năm trước, mẹ cô qua đời ngoài ý muốn cũng vô cùng đường đột, cô không ở trong nước, mà tro cốt của mẹ đưa đưa đến chỗ cô an táng, không được gặp mặt mẹ lần cuối đã trở thành nỗi ân hận lớn trong cuộc đời cô.
Nhưng lần này, khi bố của Hách Nguyệt đã mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, khi tin tức được đưa tới, Hách Nguyệt hoàn toàn phớt lờ, là do cô thuyết phục anh về nhà gặp ba lần cuối, cô sợ người đàn ông này sẽ giống như cô sẽ ân hận suốt đời.
“Đừng dễ dàng tin người.” Hách Nguyệt lại nhắc nhở, đặc biệt là cha mẹ của anh, bọn họ là người không từ thủ đoạn, nếu thật sự bị bệnh nan y, anh đoán họ cũng sẽ không nói cho anh biết, đây là cố ý nhấn mạnh rằng ông ấy sắp rời xa nhân gian, chủ yếu là muốn gặp anh một lần, đây không giống phong cách của ba anh.
“Nếu đó là sự thật, chẳng lẽ anh muốn bỏ lỡ những ngày cuối cùng ở bên cạnh ba anh sao? Lam Tuyết vẫn không yên lòng hỏi.
Hách Nguyệt cười khổ, choàng tay qua vai cô rồi đem ôm vào lòng.
Cảm nhận được sự thân mật của anh, Lam Tuyết xấu hổ lấy hai tay chống đỡ lên ngực anh, cố gắng tách hai người ra, dù sao thì cũng có tài xế ở đây.
Nhưng Hách Nguyệt phản ứng nhanh hơn, kéo tay cô đặt ở giữa xuống, ngồi bên cạnh cô thế nào cũng muốn dính vào cô, ôm chặt lấy cô, giọng nói khàn khàn thì thầm vào tai cô: “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không? Anh đã đồng ý với em trở về nước để gặp người ba đang bị ung thư giai đoạn cuối rồi, chúng ta đừng vì vấn đề này mà cãi nhau nữa.”
“Em không có cãi nhau với anh, là em …” Lam Tuyết lẩm bẩm.
“Ừ, anh biết, em là muốn tốt cho anh.” Hách Nguyệt lại ngắt lời cô, khi nói đến vấn đề của ba mẹ, trong lòng anh luôn không vui, sợ mình sẽ trở nên cứng rắn với Lam Tuyết: “Chúng ta đổi chủ đề khác nhé?”